MƯỜI NĂM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mạnh Tiểu Bắc là thằng nhãi con ngang bướng, lòng dạ hẹp hòi như cái kim, chẳng chứa nổi hai cái sủi cảo, tầm nhìn nông cạn, suy nghĩ ích kỷ (22), chỉ biết mỗi bài, mỗi bi với mỗi cái quần bông của mình! Cậu nào đã nhìn được xa trông được rộng, đâu có hiểu những ngã rẽ, lựa chọn đời người có thể ảnh hưởng tới tương lai, vận mệnh cả cuộc đời. Lúc ấy, cậu sao thấu tỏ cha cậu đã khốn khổ khó khăn ra sao khi thốt ra câu “Để thẳng lớn đi vậy”. Đằng sau câu nói ấy, thấm đẫm biết bao tình yêu thương, day dứt lựa chọn, tâm tư phức tạp dành cho hai đứa con mình. Trong lòng mỗi người đều ẩn chứa những nỗi bất lực, cay đắng tủi hờn, chỉ đành chôn giấu nhẫn nhịn, đè nén biết bao nhiêu năm trời.

22. Nguyên gốc là: 就眼前一亩三分地, trước mắt là một mẫu ba phần đất. Ở đây, một mẫu ba phần đất là cụm từ thường dùng trong sinh hoạt cuộc sống, ý chỉ phê phán tư tưởng ích kỷ của người với người. Đây cũng là từ địa phương của Bắc Kinh, ý chỉ một khu vực nhỏ, diện tích không đáng kể. Nghĩa rộng chỉ cuộc sống sinh hoạt trong một phạm vi chật hẹp, luẩn quẩn của một người.

Trong phòng, Mạnh Kiến Dân ngồi tại đó, chầm chậm gục xuống, mặt chôn trong hai lòng bàn tay. Ông là một người cha, gánh trên vai trách nhiệm với cả gia đình.

“Thật sự tôi không cam lòng, chính bản thân tôi đã bị lỡ dở rồi, tôi không muốn cả đời con trai tôi cũng bị giam cầm trong núi, tôi càng không muốn để chúng nó lại trở thành công nhân.”

“Mạnh Tiểu Bắc lên Bắc Kinh có thể vào trường tốt, nó ở khe núi này thì có thể học cái chó gì, cái thung lũng này có trường 80, Triều Dương ư?!”

“Chỉ tiêu sinh viên của nhà máy, biết bao nhiêu năm rồi, năm nào tôi cũng đạt danh hiệu tiên tiến, năm nào cũng là chiến sĩ thi đua, nhưng dẫu có cố gắng tới chết cũng đếch bao giờ đến lượt tôi. Chỉ tiêu đều bị người khác cuỗm đi rồi, tôi còn không rõ sao? Mẹ cha nhà nó chứ!!!”

Mạnh Kiến Dân là người có văn hóa, giữa mọi người với nhau cực ít khi thốt ra một câu so đo tính toán, thô tục bậy bạ. Ai nhắc đến, cũng đều bảo anh Mạnh vừa đẹp trai lại vừa tốt tính, trong công xưởng quen biết rộng, đến cả lãnh đạo cũng thân thiết gần gũi. Hơn nữa, Mạnh Kiến Dân là lứa thanh niên đầu tiên từ Bắc Kinh tới đây sau khi nhà xưởng được xây dựng, cực kỳ có tiếng nói và uy danh. Thế nhưng trong công xưởng bao nhiêu năm, chuyện chuyển giao học viên công nông binh vào đại học Bắc Kinh, Thanh Hoa, loại chuyện ngon ăn này đâu tới lượt công nhân bình thường. Chẳng cần nghĩ cũng biết, những suất này đều đã sớm bị đám con cháu cán bộ cao cấp có ý muốn quay về thành phố móc nối quan hệ hớt hết cả rồi.

Có mắng có chửi cũng đến thế thôi, không phải dạng ông nọ bà kia thì thua vẫn đành thua.

Mã Bảo Thuần lau sạch hốc mắt đỏ bừng, cười cay đắng thốt lên: “Mình bực tức bất bình như vậy, còn tôi, ngần ấy năm trời không vất vả sao? Lẽ nào tôi cam lòng chôn mình trong khe núi này? Mình còn có bằng trung học cơ sở, còn tôi đến cả trung học cơ sở còn chưa tốt nghiệp đã tham gia vào phong trào Cách mạng văn hóa, chuyện đi học coi như hoàn toàn vô vọng rồi. Tôi đã từng oán trách than thở chưa?”

“Ngoại hình tôi cũng chẳng phải đẹp đẽ gì cho cam. Trong khu tập thể này, có Triệu Tam Hồng, vừa trắng, vừa xinh, người ta cũng chiếm suất trong chỉ tiêu trở về thành phố đó. Còn làm sao mà hớt được chỉ tiêu hả, mình lại chẳng quá hiểu đi chứ!”

Mạnh Kiến Dân ngẩng đầu nói: “Đừng có nói lung tung bậy bạ, chúng ta là người như thế nào, có thể làm những loại chuyện đó sao? Chúng ta không phải loại người đấy!”

Mã Bảo Thuần nói: “Tôi biết mình không phải loại người đó, nên vĩnh viễn không thể làm được loại chuyện đó.”

Nhẫn nhịn một lúc, Mã Bảo Thuần chua chát hỏi một câu: “Mình muốn rời khỏi đây đến thế, mình muốn về quê học lên đại học, vậy tôi phải làm sao đây?”

Mạnh Kiến Dân: “…”

Mã Bảo Thuần nói tiếp: “Mạnh Kiến Dân, mình đây là do bị nhốt trong thung lũng chật hẹp này nên không đi đâu được, nếu mình ở Bắc Kinh, mình có thể để mắt tới tôi sao, liệu rằng mình có lấy tôi không?!”

“Mạnh Kiến Dân một mình mình đi thì đi, ba mẹ con tôi ở lại rau cháo qua ngày.”

Mạnh Kiến Dân bị nói dồn dập tới mức ngẩn ra, tới một lúc lâu sau mới thở dài nói: “Mình thật là, mình nghĩ đi đâu vậy hả…”

“Lẽ nào mình sợ tôi về quê rồi thì không cần mình nữa?”

“Không đời nào, đừng có suy diễn lung tung.”

“Cả nhà chúng ta, dẫu có chuyện gì xảy ra đi nữa, cũng sẽ mãi mãi sát cánh bên nhau.”

Sau khi hai vợ chồng tranh cãi trút giận xong thì ôm mặt khóc một hồi. Về sau, chuyện gì phải đến thì vẫn phải đến, cuộc sống như trong nồi hầm này vẫn phải tiếp tục.

Nhắc đến thằng nhãi bỏ nhà chạy Mạnh Tiểu Bắc, đã chạy thẳng một mạch xa lắm rồi. Đêm hôm khuya khoắt không có xe đường dài, ấy vậy mà thằng nhóc chạy dọc theo đường núi về phía thị trấn, cứ vừa đi vừa nghỉ rồi lại đi.

Kể ra đây là Mạnh Tiểu Bắc, chứ đổi lại là một đứa trẻ nào khác trong xưởng, nhát như thỏ đế, hết sợ sói lại sợ chó, nửa đêm nửa hôm chẳng thể nào dám chạy theo đường núi như thế. Chỉ có Mạnh Tiểu Bắc dám bất chấp như thiêu thân lao mình như vậy. Cậu muốn chạy một mạch tới thị trấn Kỳ Sơn, sau đó tìm xe đi tiếp. Cậu cảm thấy bản thân mình quấn thắt lưng oai như lính Bát Lộ Quân, ông nội Tiểu Bắc nhà mày có thể làm được cái gì, cứ đợi đấy mà xem.

Mạnh Tiểu Bắc đi đến nửa đường, mới nhận ra mình mặc ít đồ quá, nửa đêm trong khe núi lạnh như muốn giết người, hai cánh tay của cậu bị đông cứng thành hai cục đá, đỏ rực lên, da dẻ nứt toác, răng va lập cập. Trẻ con tới cùng vẫn chỉ là trẻ con, nào đã có kinh nghiệm gì trong chuyện náo loạn bỏ nhà trốn đi. Quần áo cũng chẳng mang, tiền với phiếu lương cũng không cầm, bài của cậu, bi của cậu, mứt vỏ hồng quý báu hay những thứ giá trị khác trong nhà cũng chẳng xách theo, trong tay chỉ có mỗi túi bánh bao kê vàng!

Đêm đó, Mạnh Tiểu Bắc tìm được một nhà kho không có người, cuộn người trong cổng tò vò qua đêm, ăn sạch nửa túi bánh bao kê vàng. Phía trên đầu cậu có một cái máy điều hòa cực to, kêu oang oang, thổi ào ào từng luồng hơi nước nóng rực vào người cậu. Cậu chẳng cầu cứu ai, cũng không khóc, mắm môi mắm lợi cố gắng chịu đựng, như chẳng có chuyện gì mà ngủ một mạch tới trưa trời trưa trật, lại tiếp tục đi tiếp.

Từ nhỏ, Mạnh Tiểu Bắc đã là người có thể chịu được khổ cực, liều lĩnh táo bạo, là kẻ cứng đầu bướng bỉnh từ trong xương cốt, cố chấp kiên định với mục tiêu, cực quyết tuyệt với người khác. Tóc thì dính đầy đất cát, tay thì sưng như củ cà rốt, hai chân lạnh tới đóng băng, vậy mà cậu vẫn chạy tới là xa, xuyên vào sâu trong rừng rậm, trái tim nung náu kế hoạch lang bạt đến một nơi thật xa, thật xa. Mãi cho tới khi ánh dương một lần nữa dần khuất núi, mãi cho tới khi ánh trăng mờ mịt dần buông xuống rừng, ánh sáng le lói bị những chạc cây xoắn vào nhau xẻ thành những mảnh vụn trên đỉnh đầu, thì Mạnh Tiểu Bắc đã bị lạc đường mất rồi!

Đi thẳng về phía trước, chính là hang Lang Vương trong truyền thuyết ở khe núi này.

Người lớn thường hù dọa trẻ con, trong hang Lang Vương này có một con sói đầu đàn, đầu trắng, trán trắng, lông màu xám xanh, dẫn theo cả một đàn sói con, chuyên tha trẻ con tầm 7 tuổi về hang lột da ăn thịt.

Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên sợ hãi đến cuống cuồng, quay đầu nhìn lướt về phía sâu rừng rậm, cuồng chân chạy vội, ánh mắt lấp lóe.

Nghe đâu đông này sói mẹ sinh ra một đàn sói đực, nhưng không tìm được đủ thức ăn nuôi sống đàn sói qua mùa đông, sói đầu đàn quyết định cắn chết con sói gầy yếu trong đàn, làm thức ăn những con sói con khỏe mạnh khác, giữ mạnh bỏ yếu. Mạnh Tiểu Bắc cảm thấy bản thân cậu chính là sói con bị đào thải, giờ phút này sắp bị sói ăn sống rồi!

Đột nhiên phía sau rừng vang lên tiếng chuyển động, Mạnh Tiểu Bắc bị hù giật mình, ba chân bốn cẳng chạy như điên!

Bước chạy của cậu như hòn đá phá tan sự bình yên của rừng sâu thăm thẳm, dẫn theo vô số tiếng bước chân điên cuồng đuổi theo.

Mạnh Tiểu Bắc chạy thục mạng, bao nhiêu dũng khí can đảm lúc trước giờ đây vỡ tan tành. Cậu bị bay lên trên rồi té xuống đất lộn nhào một vòng, loáng thoáng nhìn thấy có một luồng xám tro vụt qua trong rừng rậm, bóng dáng tựa như sói hay chó lớn, như tên vun vút bắn tới sau gáy. Ngay lúc đó, tiếng sói tru trầm thấp vang lên dội vào màng nhĩ, tiếng nối tiếp tiếng, từ sườn núi, từ trên các tán cây, hết đợt này đến đợt khác, vang vọng không ngừng.

Bên trái?

Bên phải?

Dường như mấy con sói xám bị một con thú nào đó lớn hơn dọa sợ, chần chừ không tiến, nôn nóng đi vòng quanh.

Ngao hú…

Lại thêm một tiếng gào rú dữ dội vang vọng xé rách màn đêm mịt mờ u tối, khiến cho người đi săn can trường nhất cũng bị dọa sợ hết hồn hết vía. Con sói đầu đàn hung ác quay đầu gào rú, vừa muốn bỏ cuộc lại vừa không cam lòng.

Chính lúc này, hai chân đang cuồng chạy của Mạnh Tiểu Bắc chuệch choạng, bị dây thừng dưới chân siết chặt. Cậu không cẩn thận, hai mắt cá chân bị siết chặt treo ngược lên, trong nháy mắt cả người bị lôi lên không trung, mẹ nó!!!

Cậu mắc bẫy rồi.

Mạnh Tiểu Bắc là kẻ chấp nhận số phận sao? Không đời nào cậu chịu trận như vậy.

Cậu quăng mạnh vũ khí cuối cùng trong tay, liều lĩnh ném về phía đàn thú dữ bên trong rừng!

“Ai da… Đù mẹ…”

Ánh nhìn của Mạnh Tiểu Bắc bị đảo ngược, xiêu vẹo ném vũ khí từ bên dưới lên. Bánh bao kê vàng vừa lạnh vừa cứng, bị đông lạnh thành cục đá, chuẩn xác nhắm thẳng mục tiêu mà ném.

Con sói đầu đàn vồ trượt, lại bổ nhào vào Mạnh Tiểu Bắc lần nữa, giẫm vào dây thừng, cũng giống Mạnh Tiểu Bắc bị treo lên, tứ chi quờ quạng trong không trung, hốt hoảng gào rú.

Một nòng súng rỉ sét chìa ra từ trong rừng, cuối cùng cũng phát nổ.

Một súng đấu với cả đàn sói, đây là một cuộc đấu trí, cũng là một cuộc so gan.

Bầy sói mất đi thủ lĩnh, lập tức giải tán khỏi khu vực nổ súng.

Vậy viên đạn bắn vào trong bụi cây, chẳng bắn trúng được con sói nào, bắn chệch phỏng?

Mạnh Tiểu Bắc đang bị treo ngược, hai tay đáng thương buông thõng xuống, đầu như bị dồn máu, trong lúc mơ mơ hồ hồ chỉ nhìn thấy bóng hình một người cao lớn mặc áo khoác quân đội xanh lục, đi giày dã chiến chui ra từ trong rừng, đủng đỉnh đi tới, thân hình bị đảo ngược phản chiếu trong đôi mắt cậu. Dáng vẻ người ấy rất ung dung tự tại, vác một khẩu súng dài ở sau gáy, môi khẽ nhếch cười.

Đầu nòng súng gẩy gẩy vào cái túi, chính là túi bánh bao kê vàng đã bị đông thành đá!

Giữa rừng rậm là hai cột dây thừng, bẫy được một lớn một nhỏ, hai con sói chẳng có chút lương tâm.

Hạ Thiếu Đường cởi mũ Lôi Phong (23), vân vê môi dưới và cằm, bực bội nói: “Vẫn còn đau ơi là đau, nếu như đập vào mắt ông đây thì có mà tan nát mặt mày à!”

23. Mũ Lôi Phong:





Mạnh Tiểu Bắc đang bị treo ngược rất khó chịu, rấm rứt kêu lên muốn được thả xuống.

Hạ Thiếu Đường nói: “Ông đây cứu mày, thế mà thằng nhãi mày lấy bom nguyên tử này ném ông? Thật là vô ơn!”

Mạnh Tiểu Bắc cãi bướng: “Cháu ném cho sói ăn đó chứ.”

Hạ Thiếu Đường: “Vừa rồi mày cho sói ăn hả?”

Mạnh Tiểu Bắc: “Sói đã bị ông đánh chạy rồi, cháu ném phải ông! Thả, thả… cháu… xuống… dưới…”

“Mày… mày đúng là đồ ngốc.”

Hạ Thiếu Đường quan sát Mạnh Tiểu Bắc, cười thích chí, lộ ra hàm răng trắng muốt, sáng rạng trong đêm tối. Lúc mắng thằng nhóc là “đồ ngốc”, giọng nói mềm mại êm ái, thấp thoáng sự quan tâm.

May đây là Hạ Thiếu Đường, tính cách dễ chịu, có thể thoải mái đùa giỡn cùng trẻ con.

Cũng may đây là Mạnh Tiểu Bắc, chẳng sợ người lạ chút nào, ai ngán ai chứ, ông đây dữ lắm đó.

Mạnh Tiểu Bắc thầm nghĩ trong lòng, nhớ tới cảnh giải phóng quân biểu diễn chỗ công xưởng bọn cậu, bắn súng bách phát bách trúng. Ông này, là giải phóng quân có kỹ thuật bắn súng kém nhất trong số những người cậu từng gặp! Đã chẳng bắn được sói, thế mà còn ra vẻ cái gì cơ chứ?!



Cả ngày nay Hạ Thiếu Đường đã lượn khắp quanh núi, chính là để lùng bắt Mạnh Tiểu Bắc. Đêm hôm trước, tại trạm gác cách nhà máy mười dặm, Tiểu đội trưởng Hạ nhận được mệnh lệnh của cấp trên. Trong điện thoại, Trung đội trưởng Trịnh nói với anh, trong nhà máy chế tạo ô tô có lạc mất một thằng nhóc, người lớn lục tung cả xưởng lên tìm mấy lần mà không thấy, sắp điên đến nơi rồi, e rằng thằng nhóc đã chạy ra khỏi thung lũng! Lãnh đạo thông báo cho các nơi, bảo các cậu ở trên núi chú ý, gặp đứa nhỏ nào thì tóm lấy, bắt về đây!

Hạ Thiếu Đường nói: “Nhà xưởng lạc mất trẻ con, có thể chạy tới chỗ chúng tôi, thì nó có là thần à, từ đó tới đây xa biết bao nhiêu dặm đường.”

Trung đội trưởng nói: “Lão Tứ, đừng có ăn bơ làm biếng, cút đi trinh sát đi!”

Hạ Thiếu Đường hút thuốc cười: “Yên tâm, không có chuyện bắt cóc trẻ con đâu.”

Trung đội trưởng mắng: “Bà mẹ nó cậu nói hươu nói vượn làm gì, dẫu không có chuyện bắt cóc trẻ con nhưng trên núi còn có sói, có lợn rừng!”

Hạ Thiếu Đường đột nhiên hỏi: “Trẻ nhà ai vậy? Họ gì tên gì?”

Trung đội trưởng nói: “Nói ra có khi cậu cũng biết, chính là con nhà Mạnh Kiến Dân thuộc phân xưởng 1, khu 3 thuộc nhà máy chế tạo ô tô đó, trước đây cậu đã từng gặp rồi đó.”

Hạ Thiếu Đường đang nằm nghiêng trên giường, vỗ đùi cười to: “Haha, tôi biết, hai đứa con sinh đôi nhà họ.”

Trung đội trưởng cũng cười: “Thì còn gì nữa, chính là thằng nhóc từ trong bụng mẹ rơi tọt xuống đất đó, hồi đó cậu còn bé, vừa chậm vừa ngốc, ngẩn ra không đỡ kịp.”

“Nào tôi đã từng đỡ đẻ bao giờ đâu mà biết đỡ ra sao!” Hạ Thiếu Đường mím môi, nghiêm túc nói: “Được, tôi biết rồi.”

“Tôi biết đứa bé đó.”

“Tôi đi tìm nó cho bọn họ.”

Hạ Thiếu Đường trở người từ tấm ván gỗ trên giường lò (24) xuống dưới, choàng áo khoác quân đội, đội mũ Lôi Phong, vác súng, nhét vào mấy viên đạn. Suốt mấy đêm liền anh vào núi, cả người tỏa ra hơi lạnh thấu xương, lúc đói bụng ngâm bánh nướng (25) đã đông cứng trong nước lạnh ăn, tìm suốt đêm suốt ngày…

24. Giường lò: Giường đắp bằng đất để hở khoang trống dưới gầm dẫn ra bếp lò đốt củi lấy hơi nóng trong mùa đông.





25. Nguyên gốc là锅盔, tiếng Anh là Guokui là một loại bánh đặc trưng của Thiểm Tây được làm từ bột. Bánh có hình tròn, dài khoảng 30cm, dày khoảng 2.5cm và nặng khoảng 2,5 kg. Nó được dùng làm quà của bà ngoại cho cháu trai khi cháu tròn tháng tuổi.





Lo đứa trẻ bị treo ngược khó chịu, Hạ Thiếu Đường thuận tay đỡ người Mạnh Tiểu Bắc dậy, khi đầu cậu đối diện trước tầm mắt mình thì nhéo nhéo mặt cậu, vờ ra vẻ oai phong: “Nhóc con, cháu tên Mạnh Tiểu Bắc.”

Mạnh Tiểu Bắc vẫn cố tỏ vẻ quật cường đàn ông dữ lắm, nói rầu rĩ: “Ơ, sao mà ông lại biết?”

Hạ Thiếu Đường cười nhạo: “Ai mà không biết nhóc? Nhóc lừng danh khắp khu tập thể của nhà máy chế tạo ô tô đấy.”

Chân Mạnh Tiểu Bắc vẫn bị buộc, cậu nhún nhún vai, hẳn là chuyện ông đây trèo cây, leo tường đánh nhau, làm nổ hồng truyền ra ngoài đó mà.

Hạ Thiếu Đường vén tóc cậu: “Ngày nhóc chào đời, mẹ nhóc vẫn còn chưa đến bệnh viện nhóc đã từ trong bụng mẹ chui tọt ra ngoài rơi xuống đất, trên trán còn có một vết sẹo, phải không?”

Mạnh Tiểu Bắc quay đầu tránh đi: “Ông đừng nhìn, cháu xấu lắm, dọa ông sợ phát khóc giờ.”

Hạ Thiếu Đường đùa cậu: “Nhóc sợ người khác nhìn?”

Mạnh Tiểu Bắc cứng cỏi đáp: “Không thích để ai muốn nhìn thì nhìn.”

Hạ Thiếu Đường cười gằn: “Thằng nhãi này, sao chẳng biết sợ mà dám cởi quần móc chim tè từ lầu ba xuống hả?!”

Mạnh Tiểu Bắc nghĩ thầm… Hả?

Hạ Thiếu Đường hỏi: “Chao ôi, lẽ nào ngày hôm sau nhà nhóc không nhìn thấy tiền từ trên trời rơi xuống hả, không tìm thấy tiền với phiếu dầu phiếu lương trong phòng?!”

Hạ Thiếu Đường chun mũi, bây giờ cố sức mà ngửi thì vẫn có thể ngửi ra mùi khai thoang thoảng trong vải, chính là mùi nước tiểu của con sói con này chứ đâu!

“Gọi chú đi.”

“Nhóc gọi hay không?”

“Không gọi hả… Không gọi bố đây cắt chim nhỏ giờ.”

Hạ Thiếu Đường giả vờ tóm lấy, tuột quần Mạnh Tiểu Bắc, mò tay vào, bắt lấy chim nhỏ của cậu. Mạnh Tiểu Bắc giật mình tru tréo, gào to đến mức con sói ban nãy bị treo với cậu ngay gần đó cũng đồng thanh rú lên.

Lúc này Mạnh Tiểu Bắc mới chịu thua, rất là ấm ức gọi: “Chú.”

Hạ Thiếu Đường bật cười, nhai nhai lá thuốc, cởi dây thừng cho cậu.

Mạnh Tiểu Bắc mất thăng bằng, người dựa cả vào ngực ông chú giải phóng quân, hơi thở nồng đậm cùng lồng ngực đối phương ấm áp nóng hổi, còn thoang thoảng mùi thuốc lá, phả vào mặt cậu.

Hạ Thiếu Đường nói đùa cho vui, chứ anh biết không thể ở lại chỗ này lâu. Anh bọc Mạnh Tiểu Bắc trong áo khoác bông dày, một cánh tay ôm chặt cậu, xách súng, nhanh chóng nhảy lên con đường nhỏ trong rừng.

Mạnh Tiểu Bắc bị bao bên trong quân trang của đối phương, vải bông rất dày, cơ thể đối phương rất ấm. Hai tay cậu bị lạnh đột nhiên được sưởi ấm lại, dễ chịu đến nỗi ngứa ngáy nhức nhối.

Hạ Thiếu Đường quặp chặt lấy cậu, nhẹ nhàng nhảy lên sườn núi, đường núi gập ghềnh dốc nghiêng hình chữ “之”. Dường như anh đã đi con đường này tới hàng vạn lần, nắm rõ như lòng bàn tay, đôi mắt có thể xé tan các vật cản trong đêm đen, soi rõ con đường phía trước, mới một lát đã nhảy lên được sườn núi.

Từ trên chỗ cao Hạ Thiếu Đường thổi còi, chưa tới một lát, chung quanh đã sáng lập lòe ánh sáng xanh, là tín hiệu từ đèn pin chuyên dụng.

Anh chào hỏi người cấp dưới: “Tìm thấy đứa trẻ rồi, đã đưa về.”

Một tiểu binh đội mũ lông cừu mặc áo khoác quân đội chui ra từ trong rừng, trên vai cài đồ ngụy trang, cả đám bị lạnh tới mũi đỏ bừng lên, gào thét, Tiểu đội trưởng, tìm thấy rồi ạ, tìm thấy đứa trẻ rồi, chúng ta về nhanh là kịp ngủ một giấc đấy, buồn ngủ chết mất thôi!

Hạ Thiếu Đường nhớ tới một chuyện, buông Mạnh Tiểu Bắc xuống, quay người ngồi xổm, nâng súng lên, nhìn về phía thung lũng.

Mạnh Tiểu Bắc nín thở, nhìn theo hướng nòng súng, vẫn lờ mờ nhìn thấy con sói cực to đang bị treo lên, cách đây rất xa, lớp lông xanh trắng tỏa ánh sáng đẹp đẽ trong màn đêm u tối.

Hạ Thiếu Đường ngồi xổm ngắm bắn vài giây, vẻ mặt bình tĩnh, bờ mi lặng yên, bóp cò.

Giữa màn đêm, âm thanh giòn vang vọng lên.

Đạn bắn tới nơi, dây thừng chỉ to bằng ngón trỏ đứt phựt, sói trắng rơi xuống đất, lăn một vòng, giũ giũ lông, đôi mắt xanh lục đăm đăm nhìn lên sườn núi, gào lên một tiếng như đáp trả.

Hạ Thiếu Đường ngay lập tức thét trả lại một tiếng còn dữ dội dũng mãnh hơn, lộ ra hàm răng trắng bóc.

Sói hoang như có linh tính, tựa như nghe hiểu, bởi vậy không ham chiến, hướng về phía kẻ mạnh làm động tác thần phục, quay người biến mất trong màn đêm tối mịt…

“Đi rồi.”

Hạ Thiếu Đường tóm lấy cổ áo bông của Mạnh Tiểu Bắc.

Lúc này, Mạnh Tiểu Bắc vẫn còn đang quay cổ, mắt không chớp vẫn đang trợn trừng! Trong mắt cậu lúc này không còn sự bướng bỉnh ngông nghênh vừa rồi, mà thay bằng sự ngạc nhiên xen lẫn hưng phấn. Đây chính là người đàn ông từ trong xương cốt, kiểu đàn ông dũng mãnh mà cậu vẫn hằng ngưỡng mộ kính phục.

Hạ Thiếu Đường cong khóe miệng cười, lộ ra vẻ đắc chí của một người đàn ông: “Nhóc thấy bố đây bắn thế nào?”

Mạnh Tiểu Bắc nghiêng nghiêng đôi mắt hí: “Những chú giải phóng quân khác tập bắn, đều là ngắm vào vòng tròn to của bia bắn. Nếu như chú đến công xưởng chỗ cháu báo cáo diễn tập, chắc chắn chú sẽ ngắm bắn vào cột trụ gỗ dựng bia đúng không? Như vậy có thể chứng tỏ kỹ thuật bắn của chú so với các chú giải phóng quân khác còn cao siêu hơn nhiều, đúng không ạ?!”

Hạ Thiếu Đường: “…”

Phì…. Hahaha.

Từ phía sau, Tiểu Bân cười vang lên tiếng, tiếp lời nói: “Ê nhóc, nhóc nói trúng rồi đó, lão chính là thế đó!”

Bình luận

Truyện đang đọc