Phương Tinh Nghị dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm: "Không phải em muốn giữ khoảng cách với anh nên mới ký hợp đồng?”
"... Không phải."
"Dương Yến, câu trả lời này của em, với biểu hiện này không có một chút thành ý nào.”
Dương Yến biết đấu cùng anh không có cơ hội dành phần thắng, quyết tâm ôm lấy cổ anh và hôn.
Sắc sẽ làm loạn tâm trí con người.
Sau một nụ hôi đôi môi của cô càng thêm đầy đặn tươi đẹp, hơi thở hổn hển: “Đều là do anh Ngự sai, là anh ta bắt em ký hợp đồng, anh còn chưa hiểu em hay sao?”
Phương Tinh Nghị xoa bờ môi cô, thấp giọng cười cười: "Là ai đã dạy em những thủ đoạn không đứng đắn này?”
"Không đứng đắn sao?" Dương Yến ngẩn người, vô thức nói: "Không biết, Thi Thi nói với em, chín mươi phần trăm đàn ông sử dụng cách này, nếu là có xịt thêm nước hoa thì càng hiệu quả hơn…”
Lúc nhìn thấy ánh mắt người đàn ông trước mặt cười như không cười, cô im lặng ngậm miệng lại.
Cô muốn chui luôn vào trong chăn, thật mất mặt!
Phương Tinh Nghị đưa cho tài xế địa chỉ, một lúc sau xe dừng trước nơi ở của Dương Yến, cô vẻ mặt mơ màng bị anh đưa xuống xe.
Người đàn ông nói: "Trở về ngủ thật ngon đi.”
Sau đó lái xe đi.
Dương Yến nhìn chằm chằm vào đèn sau chiếc xe taxi, mơ màng đứng đấy, ánh mắt cũng mơ màng theo.
Cứ thế... Đi rồi?
Lúc mười giờ, bữa tiệc dần kết thúc.
Trước đó Tống Tịnh Hòa đang chào hỏi khách khứa, cũng không biết bỗng có tiếng nhạc dạo ngắn, thấy xung quanh cũng không còn quá nhiều khách, muốn thu dọn một chút để trở về nhà.
"Tống tổng." Một người đàn ông trung niên đi tới, vóc dáng không quá cao nên nhìn có vẻ hơi mập.
Tống Tịnh Hòa nhận ra hắn.
"Hóa ra là Tuân tổng, ông còn chưa đi sao?" Tống Tịnh Hòa cười hỏi: "Nếu không để tôi sắp xếp xe cho ông?”
"Tôi cũng không vội đi, muốn cùng Tống tổng bàn một chút về chuyện quảng cáo.” Tuân tổng cười nói, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào người Tống Tịnh Hòa.
Tống Tịnh Hòa không thay đổi nét mặt cười nói: “Tuân tổng không phải nói tốt hơn là nên tìm công ty quảng cáo hay sao?”
Tuân tổng nói: "Luận về thiết kế quảng cáo, làm sao còn có công ty nào có thể so sánh được với Tống thị? Tống tổng xinh đẹp, giao thiệp rộng, tôi vẫn là quyết định hợp tác cùng Tống tổng.”
"Thật sao?"
Tuân tổng gật đầu, tới bên cạnh cô thấp giọng nói: "Nhưng chỗ này hơi nhiều người, tôi muốn nói chuyện riêng cùng Tống tổng.”
Tống Tịnh Hòa biết từ ‘nói chuyện riêng’ trong miệng của Tuân tổng là có ý gì, khuôn mặt lạnh lùng định từ chối, nhưng vô tình nhìn thấy Ngự Văn Đình và Yến Cảnh Niên từ phòng riêng bên kia đi ra.
Đôi mắt xinh đẹp của cô lập tức trở nên sắc sảo, hướng Tuân tổng mỉm cười, chủ động tiếp cận, nói: “Được, Tuân tổng, tôi đi mở một gian phòng, chúng ta từ từ nói chuyện, được chứ?”
Tuân tổng ngửi thấy hương thơm trên người cô, cả người nóng lên.
"Vẫn là Tống tổng hiểu tôi!"
Hai người cùng rời khỏi phòng tiệc, tay Tuân tổng còn xấu xa sờ lên người Tống Tịnh Hòa.
Tất cả những thứ này đều bị Ngự Văn Đình nhìn thấy, sắc mặt u ám đến dọa người.
"Xem ra bọn họ là muốn đi lên phía trên.” Yến Cảnh Niên đầy hứng thú nói: “Phía trên đều là phòng riêng, cô Tống chẳng nhẽ lại muốn dẫn khách đến phòng riêng nói chuyện phiếm sao?”
Ngự Văn Đình lạnh lùng nhìn anh một cái: "Cái đó liên quan gì tới cậu?”
"Nhìn người đàn ông kia còn chưa cao đến một mét sáu năm, quá chán.” Yến Cảnh Niên nhún nhún vai: "Haizz, cô Tống là một người phụ nữ xinh đẹp, người đàn ông nào cũng đều động lòng nha.”
Ngự Văn Đình không để ý tới anh, cất bước rời đi.
Hai người đi xuống lầu, thấy xe taxi đậu ở trước cửa, ân cần chu đáo.
Lúc mở cửa xe, Yến Cảnh Niên quay đầu nhìn Ngự Văn Đình: "Đại ca, anh thật sự yên tâm để cô Tống cùng một người đàn ông xa lạ ở một chỗ? Anh cũng biết nếu ông ta nổi tâm tư, chuyện gì cũng có thể làm được.”
Nghe Yến Cảnh Niên nói như vậy, Ngự Văn Đình ánh mắt trở nên u ám, mắt anh hướng nhìn về phía khách sạn, cảm thấy rất thất bại, không cam lòng chửi nhỏ: “Rút cuộc tôi nợ cô ta cái gì?”
Ném điếu thuốc lá xuống đấy, dùng giày da dập tắt sau đó quay người lại, nhanh chân trở về khách sạn.
Yến Cảnh Niên lắc đầu cười: "Nói một đằng làm một nẻo.”
Tống Tịnh Hòa thuê một gian phòng trong khách sạn, cùng Tuân tổng đi vào, ông ta không thể chờ đợi được liền khóa trái của khiến cô bật cười.
"Tuân tổng, ông có vẻ rất gấp gáp.”
"Có thể cùng một đại mỹ nhân như Tống tổng nói chuyện phiếm, đương nhiên không thể bình tĩnh nổi.” Tuân tổng cười ha hả nói, nhanh chóng đi về phía bàn bên kia, mở một chai rượu vang đỏ.
Tống Tịnh Hòa mệt mỏi liền đi thẳng vào phòng ngủ.
Sau khi tiến vào, người lặng lẽ lùi ra, nhìn thấy Tuân tổng lấy thứ gì đó bỏ vào bên trong miệng, sau đó lấy một viên khác thả vào trong bình rượu vang, thi thoảng còn liếm miệng, nét mặt cười nham hiểm.
Toàn thân cô nổi da gà.
Buồn nôn!
Tuân tổng này cho là có công ty được niêm yết là ngon rồi? Trước đó còn muốn từ chối không hợp tác cùng Tống thị, hiện tại lại muốn tung chiêu chơi trò chơi tình dục với cô?
Nếu không phải cô thấy người đàn ông kia cũng ở đó, nhìn ông ta một chút cô cũng cảm thấy chán ghét.
Rất nhanh Tuân tổng liền bưng hai ly rượu vang tiến vào phòng ngủ, thấy Tống Tịnh Hòa đang ngồi trên ghế sô pha, lộ ra đôi chân thon dài, ông ta lại liếm liêm môi, cảm thấy trong người càng ngày càng khô nóng.
Tuân tổng nhích lại gần, đem một chén rượu vang đỏ cho Tống Tịnh Hòa: "Tống tổng, đến uống chén rượu."
"Cám ơn."
Tống Tịnh Hòa mím môi cười một tiếng, cầm ly rượu định uống.
Nhưng chờ sau khi Tuân tổng uống xong ly rượu, cô lại chậm trễ không nhúc nhích, đặt ly rượu lên bài: “Tôi hơi khó chịu, hiện tại không muốn uống rượu.”
"Khó chịu thì không cần uống.” Giọng nói Tuân tổng dịu dàng, ánh mắt lại như con sói nhìn chằm chằm vào người Tống Tĩn Hòa.
Cửa đã sớm khóa chặt.
Mặc dù vóc dáng của hắn hơi thấp nhưng vẫn có sức mạnh của một người đàn ông, cộng thêm với việc uống thuốc, dù Tống Tịnh Hòa không uống hắn vẫn có thể chế ngự được cô.
Tuân tổng liếm láp môi, dựa vào người Tống Tịnh Hòa: "Tống tổng, về việc chi tiền quảng cáo, chi phí tôi chịu, còn để Tống thị hưởng năm mươi phần trăm, cô cảm thấy thế nào?”
Tống Tịnh Hòa kinh ngạc nói: "Tuân tổng, ý của ông là gì? Ông để Tống thị phụ trách lập kế hoạch quảng cáo, trả tiền, sau khi b*n n**c hoa, cùng Tống thị chia đôi?”
"Ý của tôi chính là như vậy.” Tuân tổng cười tủm tỉm nói, sờ lên tay Tống Tịnh Hòa: "Tôi đánh giá cao năng lực của cô, muốn cùng Tống thị hợp tác lâu dài, lợi nhuận mỗi người một phần.”
"Như vậy thật tốt.” Tống Tịnh Hòa kéo tay, cắn môi nói: "Như vậy người ngoài sẽ nói lung tung, nếu vợ ông tìm tôi gây chuyện, nói tôi dụ dỗ ông thì làm sao bây giờ?”
"Ở nhà tôi làm chủ, bà ta cái rắm cũng không dám thả một cái." Thân thể Tuân tổng càng ngày càng nóng, là thuốc phát huy tác dụng: “Chỉ cần cô làm cho tôi thoải mái, cô muốn cái gì tôi đều đồng ý.”
Hắn liếm láp môi, trực tiếp bổ nhào vào người Tống Tịnh Hòa.
Tống Tịnh Hòa nhanh chóng đứng dậy, đứng sang một bên cười nhẹ nhàng nói: "Tuân tổng, ông say rồi?"
"Tôi say rồi, bảo bối tôi muốn cô.” Tuân tổng liếm liếm môi, nhìn cực kỳ thô bỉ, hắn muốn đứng dậy khỏi ghế sô pha lại bị Tống Tịnh Hòa đột nhiên đạp một đạp lên người.
Tống Tịnh Hòa đi giày cao gói, một đạp kia trực tiếp trúng vào dưới háng của hắn.
Đau thấu tim.
Tuân tổng bị đau kêu thảm thiết, giống như bị người ta chặt mất gân chân gân tay, thân thể co quắp không còn một chút khí lực.
Tống Tịnh Hòa ở trên cao nhìn xuống với nụ cười nhẹ.
"Một công ty rác rưởi, còn muốn giở trò với tôi?” Tống Tịnh Hòa vỗ vỗ khuôn mặt hắn: “Ông cho tằng tôi là một tiểu cô nương sao? Có thể dễ dàng lừa gạt như vậy?”
Tuân tổng trừng mắt nhìn cô: "Cô, cô…”
"Muốn ngủ với tôi? Ông xứng sao?" Chân Tống Tịnh Hòa dùng sức đạp, cười lạnh nói: “Cũng không chịu soi gương xem ông xấu xí đến mức nào, thậm chí không bằng một sợi tóc của người đàn ông của tôi.”