NAM THẦN NHÀ TÔI

Đến chín giờ tối, Dương Yến thấy không còn sớm nữa nên đã về thật.

Tưởng Song Kỳ cũng không cản cô lại nữa, còn nói nếu Dương Yến không bận nhớ đến đây làm cơm cho cô ấy ăn, Dương Yến đã vui vẻ đồng ý.

Vừa lúc Phương Tinh Nghị cũng định đi, anh xách theo máy tính rồi đi ra cùng với Dương Yến.

Dương Yến bước vào thang máy và định nhấn nút đóng cửa lại, nhưng lại nhìn thấy Phương Tinh Nghị bước vào, cô sững sờ: “Tôi đi lên trên, anh vào đây làm gì? Anh, anh...”

“Không thích đợi ở bên ngoài.” Phương Tinh Nghị nhàn nhã đáp: “Trong thang máy ấm hơn.

Ngoài hành lang có điều hòa trung ương, có lạnh đâu chứ?

Đáy lòng Dương Yến thầm oán trách, cô ung dung đưa mắt nhìn lên chữ số đang dần tăng trong thang máy.

Hai người đứng cách nhau một gang tay, nhưng cô vẫn có thể ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh ấy, và cả cái khí tức lạnh lẽo mà anh vốn có nữa.

Cô dời tầm mắt từ con số kia đến cánh cửa thang máy láng bóng ở trước mặt, cô nhìn thấy người đàn ông đứng bên phải mình đang khẽ cúi đầu, ngón tay thon dài thì đang lướt lướt ấn ấn màn hình điện thoại.

Thân hình cao lớn dài thượt, mỗi một cử động đều mang dáng vẻ trưởng thành và vững vàng.

Dương Yến có chút xuất thần nghĩ về đêm hôm đó, người đàn ông nắm lấy chân cô rồi hôn lên đó một cách đầy yêu thương, giống như cô chính là món bảo bối trong tay anh vậy, ánh mắt anh lúc đó cũng ngập tràn tình thâm.

Đó có thật là anh ấy không?

Nếu đó thật sự là anh ấy, vậy thì tại sao chỉ mới cách một đêm mà anh ấy lại bạc điểu vô tình (*), vứt tiền xuống rồi đi như vậy chứ? Sau khi cô về nước gặp lại anh, anh lại bày ra cái bộ dạng gợi đòn đó như vậy?

(*) Ý bảo ăn sạch sẽ rồi vứt áo ra đi.

Cô hạ tầm mắt xuống, nhìn thấy chiếc áo sơ mi của người đàn ông đang được cài nút rất chặt chẽ, không để lộ ra chút da cổ nào cả.

Những cơ bụng ẩn dưới lớp áo đó cô đã được sờ qua cũng được nhìn qua rồi.

Phương Tinh Nghị đột nhiên ngẩng đầu lên, anh đưa mắt nhìn thẳng vào cánh cửa thang máy ở trước mặt và đối mắt với Dương Yến, khóe môi mỏng của anh khẽ cong lên: “Cô Dương, cô chảy nước miếng rồi kìa, không lau sao?”

Dương Yến hoảng loạn đưa tay lên lau lau khóe miệng, nhưng không có gì cả.

Lúc cô quay đầu nhìn qua thì nhìn thấy bộ dạng thảnh thơi và cả đáy mắt còn mang theo chút ý cười trêu ghẹo của người đàn ông nữa, Dương Yến tức đến nỗi run lên cầm cập.

Cẩu nam nhân!

Đám gia hỏa trong bụng cô cũng không chịu yên phận, chúng nó hung hăng đá cô hai cái.

Dương Yến đưa tay sờ vào bụng, hai hàng lông mày của cô cau lại dữ dội.

Sắc mặt Phương Tinh Nghị cũng lập tức thay đổi, anh tiến tới rồi cất giọng trầm thấp: “Sao vậy, lại không khỏe sao?”

“Không sao.” Dương Yến điềm tĩnh trả lời, không để cho anh nhìn ra chút manh mối nào: “Bữa tối ăn hơi nhiều nên giờ có chút khó chịu thôi.”

Đôi con ngươi của Phương Tinh Nghị chợt đen lại, anh nhớ buổi trưa cô cũng khó chịu như vậy.

Sau khi cửa thang máy mở ra, người đàn ông liền đưa tay dìu cô: “Tôi đưa cô đi, đợi cô vào cửa rồi tôi mới đi.”

“Không cần đâu.” Dương Yến nhớ tới anh từng ôm người phụ nữ khác, cũng thân mật như vậy, trong lòng cô lại thấy khó chịu, cô theo phản xạ hất tay anh ra: “Tôi không sao, tôi tự đi được.”

Nói xong, cô liền bước ra khỏi thang máy.

Cánh cửa thang máy từ từ đóng lại, cắt đứt tầm mắt của anh.

Bàn tay đang khựng lại nơi không trung bây giờ mới từ từ hạ xuống. Đáy lòng anh bực bội nghĩ, rõ ràng đã chia tay rồi, tại sao phải quan tâm cô ấy như thế nào chứ?

Trợ lý Tư đứng bên ngoài căn hộ đợi đã được một lát, nhìn thấy Phương Tinh Nghị bước ra từ bên trong nên liền vội vã mở cửa xe.

“Tổng giám đốc Phương...” Trợ lý Tư định chào anh, rồi hỏi cô Kỳ Kỳ như thế nào nhưng lại nhìn thấy sắc mặt u ám lạnh băng của anh ta, thế là cả người anh liền run rẩy, không dám nói tiếp nữa.

Nhìn mặt ông chủ là biết đang không vui rồi, bớt nói thì tốt hơn.

Trợ lý Tư dè dặt bước lên xe, sau đó cẩn thận lái xe rời đi, anh cố gắng kìm lại hơi thở, ngay cả thở mạnh anh cũng không dám nữa.

Phía hàng ghế sau được mở một chiếc đèn nhỏ, toàn bộ ánh sáng đều hắt lên cơ thể của người đàn ông.

Phương Tinh Nghị vắt chéo chân ngồi ở đó xử lý email. Sau khi giải quyết xong công việc, cổ vai anh có hơi nhức, anh đã quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bên ngoài kia chỉ toàn một mảng đen kịt.

Sau khi bất động nhìn ra cửa sổ được một lúc, Phương Tinh Nghị đưa tay moi móc trong túi áo vest và lấy lấy ra một chiếc khăn tơ màu xanh đậm---là thứ duy nhất mà Dương Yến để lại chỗ anh.

Anh nhớ tới bên trong thang máy lúc nãy, Dương Yến đã hất tay của anh ra, nghĩ tới cô đã kháng cự mình như vậy, ánh mắt anh lại trầm hơn vài phần.

Nơi cổ họng của Phương Tinh Nghị chợt thốt ra một tiếng than thở nhẹ nhàng: “Cô ấy không biết tôi yêu cô ấy nhiều đến nhường nào.”

Nếu như không yêu cô ấy, thì đã không vì sợ cô ấy xảy ra chuyện mà chạy tới nước Y để giúp cô ấy, nếu như không yêu cô ấy, thì sau khi chia tay, anh đã không nhớ tới cô ấy, không nhớ cô ấy đến đau cả lòng rồi.

Nhưng anh cũng có tôn nghiêm mà, không thể cứ lần lần lượt lượt cúi đầu được.

Anh cũng không chịu được khi cô cứ nhất mực đi giúp người đàn ông khác, không lo không quản đến cảm xúc của anh.

Càng huống hồ mối quan hệ giữa cô ấy và Hứa Cung Diễn lại phức tạp như vậy.

Trợ lý Tư thính tai nên đã nghe thấy, anh cũng biết ‘cô ấy’ mà Phương Tinh Nghị nói là ai nữa.

“Tổng giám đốc, thật ra...” Trợ lý Tư định nói với anh rằng trong lòng Dương Yến vẫn còn có anh, nhưng anh ta lại đột nhiên nghĩ tới mấy câu mà Triệu Dịch Hân nói, nên không nói gì nữa.

Nếu anh nhiều chuyện quá, lỡ như cô Dương và Tổng giám đốc lại trở nên căng thẳng hơn thì sao, lúc đó bao nhiêu lửa giận cũng hắt lên người anh ta thì sao đây?

Phương Tinh Nghị ngước mắt lên nhìn: “Cậu muốn nói gì?”

“Không có, tôi nói sắp đến rồi.” Trợ lý Tư hắng giọng: “Tôi sợ Tổng giám đốc ngủ quên.”

Phương Tinh Nghị ừm một tiếng, sau đó anh chợt ngửi thấy một mùi hương hoa chuông nhàn nhạt, rất giống với mùi nước hoa mà Dương Yến hay dùng, bên cạnh đó còn một mùi nhang tức mũi, lúc này anh cau mày dữ dội.

Anh lên tiếng hỏi trợ lý Tư: “Hôm nay có ai lên xe này ngồi?”

“Hôm nay giám đốc Triệu về nước, nên buổi sáng tôi có lái xe đi sân bay đón cô ấy.” Trợ lý Tư đưa mắt hướng lên kính chiếu hậu thì nhìn thấy bộ mặt âm trầm đáng sợ của Phương Tinh Nghị, trái tim anh lập tức đập mạnh như muốn trào lên cổ họng vậy: “Rồi, rồi tình cờ gặp cô Dương, nên thuận đường đưa cô ấy về thành phố. Có vấn đề gì sao Tổng giám đốc?”

Phương Tinh Nghị lạnh lùng nói: “Dừng xe!”

Trợ lý không dám chậm trễ một giây nào nên liền vội vã đạp thắng xe. Lúc anh quay đầu lại định hỏi sao thì nhìn thấy Phương Tinh Nghị cởi áo khoác ngoài ra rồi vứt lên ghế, sau đó đẩy cửa xuống xe.

“Về đổi chiếc xe khác rồi tới đón tôi.” Phương Tinh Nghị nói với trợ lý Tư ở trong xe, thần sắc của anh vô cùng nghiêm nghị: “Sau này xe của tôi ngoại trừ cô ấy và tôi, thì không ai được phép ngồi ở hàng ghế phía sau hết. Nếu cậu muốn đón ai thì lấy xe công ty hoặc là xe của mình đi. Ngoài ra, đưa chiếc xe này tới tiệm 4S để rửa cho sạch sẽ, lớp da bọc bên ngoài cũng thay luôn, có nghe chưa?”

Trợ lý Tư yếu ớt đáp: “Tôi nghe rồi, Tổng giám đốc còn điều gì căn dặn không?”

“Mau cút về đổi xe!”

Trợ lý Tư lập tức phóng xe lao đi, anh nhìn Phương Tinh Nghị đang đứng bên đường phà hơi gió lạnh, vừa nhìn vào bảng chỉ đường cách đích đến chỉ còn tám trăm mét, trong lòng vô ngữ lắc đầu.

Tổng giám đốc ơi cũng chỉ có tám trăm mét thôi mà, rẽ một phát là tới biệt thự rồi, ngài có cần xuống xe vậy không?

Nhưng mà...

Nghĩ tới thái độ và tác phong của Phương Tinh Nghị, đáy lòng của trợ lý Tư thầm vui mừng: “Nhìn bộ dạng của Tổng giám đốc, thì hình như không có chút hứng thú nào với Dịch Hân cả, vậy tin tức trước đây là sao?”

***

Dương Yến định ở nhà nghỉ ngơi hai hôm rồi mới qua mẹ Dương xem xem.

Nhưng ai ngờ, vào ngày hôm sau thì trợ lý của công ty Hòa Tụng gọi điện đến, nói hôm nay có cuộc họp lớn, hỏi cô hôm nay đến công ty hay là khi nào.

Trong giấc ngủ mơ mơ màng màng, cô còn đang nghĩ Hòa Tụng là ai, tại sao lại kêu cô đi họp vậy chứ.

Sau khi tỉnh táo hoàn toàn, cô mới nhớ ra Hòa Tụng chính là một trong những công ty mà Bác Nội Nhĩ phân cho Hứa Cung Diễn, tổng bộ công ty nằm ở Kinh Đô, còn công ty nhánh thì nằm ở trung tâm tài chính Nam Thành.

Dương Yến vội vàng trả lời đối phương, sau khi được biết giờ họp là mười giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cô thong thả tắm rửa, mặc quần áo rồi chuẩn bị cơm sáng.

Lúc cô ra ngoài, cô có hơi do dự khi cầm lấy đôi giày cao gót, nhưng sau cùng cô đã lấy một đôi giày đế bệt khác ra.

Cô mang tới ba đứa nhỏ, nếu như không cẩn thận ngã một cái thì coi như xong.

Cô đi tới garage tìm chiếc Mercedes, sau khi lau lau lớp bụi bám bên ngoài, cô mới lái xe ra ngoài.

Chín giờ ra cửa thì sẽ vừa hay tránh được giờ cao điểm.

Trong thời gian chờ đèn xanh, Dương Yến lấy thỏi son môi trong túi ra để điểm trang lại, nhưng vô tình cô lại nhìn thấy một chiếc siêu xe đỏ đậm dừng ở bên phải xe mình.

Ơ?

Dương Yến quay đầu nhìn ra ngoài, chiếc siêu xe đó rất giống với chiếc mà trước đây Lục Văn Thù đã từng lái qua.

........

Bình luận

Truyện đang đọc