NAM THẦN NHÀ TÔI

Sau một lúc lâu, trợ lý Tư gật đầu: "Em nói đúng, anh nên cách xa cô Dương một chút, tính tình của tổng giám đốc Phương ngày càng không tốt, không chừng ngày nào đó thấy anh và cô Dương nói chuyện, nhớ lại chuyện tình cảm của bọn họ lại tức giận với anh, chuyện đó cũng không phải không có khả năng."

"Anh hiểu là được." Triệu Dịch Hân cười nói: "Đúng rồi, từ Melbourne về em có mua hai chiếc khăn lụa, anh mang về đưa cho bác gái nhé."

Trợ lý Tư hơi xấu hổ: "Em đi công tác đã bận lắm rồi, còn mua khăn lụa cho bà ấy làm gì."

"Em thấy kiểu dáng khá đẹp, chắc bác gái sẽ thích."

"Được, vậy để anh chuyển tiền cho em."

"..."

"Sao không nói gì?" Trợ lý Tư hỏi, thừa dịp dừng đèn đỏ muốn quay đầu lại, không ngờ Triệu Dịch Hân ở ghế sau, anh vừa nghiêng đầu thì cô hôn nhanh lên môi anh một cái.

Ngón tay Triệu Dịch Hân đặt lên môi anh, nở nụ cười yếu ớt: "Không cần chuyển, em nhận được rồi."

Trợ lý Tư vội vàng xoay đi chỗ khác, mắt nhìn phía trước, hai tai đỏ lựng lên.

*

Dương Yến đến trước cửa, nhấn chuông hồi lâu vẫn không thấy ai ra mở, cô vỗ đầu một cái, nhớ ra Lâm Thanh Dung đang mang thai, chắc chắn đã được Lục Văn Thù đưa về nhà, sao còn ở đây được?

Cô cũng không có chìa khóa, bèn đi tìm quản lý khu nhà, báo chứng minh, rồi cầm chìa khóa dự phòng mở cửa.

Căn nhà rất sạch sẽ, nhưng trên sàn có một lớp bụi dày.

Xem ra Lâm Thanh Dung đã lâu rồi không đến đây.

Dương Yến mang thai, sợ vận động mạnh làm đứa nhỏ bị thương nên gọi một người dọn vệ sinh qua một ứng dụng cho thuê người trên mạng đến. Rồi cô xách va li về phòng ngủ, vừa đi vừa gọi điện cho Lâm Thanh Dung.

Gọi hai lần vẫn trong tình trạng tắt máy.

Cô gọi cho Lục Văn Thù, nửa ngày không ai nghe, gọi mấy lần cũng vậy.

Cô có chút buồn bực: "Cho dù anh ta chăm sóc phụ nữ mang thai cũng không nên ném điện thoại qua một bên chứ?"

Trong hai tháng đó, Lục Văn Thù và Lâm Thanh Dung xảy ra chuyện, Dương Yến không biết, còn tưởng Lâm Thanh Dung ở lại nhà họ Lục, có mẹ Lục và Lục Văn Thù chăm sóc.

Không gọi được cho cả hai người, cô định ngày mai đi tìm Lục Văn Thù.

Dương Yến sắp xếp đồ đạc một chút, nhận được cuộc gọi của người dọn dẹp thì cô ra mở cửa, nói những chỗ cần dọn dẹp xong rồi thay giày ra ngoài.

Tưởng Song Kỳ và cô ở cùng một khu nhà, cô nhớ tầng mấy và số nhà bao nhiêu.

Không biết Tưởng Song Kỳ còn ở chỗ này hay không?

Sau khi tìm tới nhà, Dương Yến có chút do dự, đứng trước cửa nhà thật lâu.

Đúng lúc này, có người mở cửa ra, dọa cô giật nảy mình.

"Cô, cô là ai?" Người phụ nữ xách theo túi rác, nhìn thấy Dương Yến cũng giật mình.

"Dì là người mới dọn tới sao?"

"..."

Thấy bà ta đầy cảnh giác, không trả lời, Dương Yến nói: "Tôi muốn tìm Tưởng Song Kỳ, cô ấy có ở đây không?"

"Cô và cô Tưởng có quan hệ thế nào?" Người phụ nữ không khách sáo hỏi.

"Tôi..." Dương Yến nhất thời nghẹn họng, không biết nói thế nào.

Bà ta thấy vậy thì trầm mặt xuống, chán ghét nói: "Phóng viên mấy người thật là đáng ghét, mỗi ngày đều đến quấy rối cô Tưởng, xem ra tôi phải nói với cậu Phương để cậu ấy xử lý các người! Đi, đi nhanh lên!"

Người phụ nữ thô lỗ đẩy Dương Yến, cô bị đẩy lùi lại, cũng may nhanh tay vịn vào tường mới không bị ngã.

Dương Yến thở dài.

Cô không nên đến tìm Tưởng Song Kỳ, có lẽ người ta không muốn gặp cô.

"Dì Lâm, sao dì còn chưa đi vậy?"

Từ trong cửa truyền đến giọng nói mềm mại của Tưởng Song Kỳ, còn cả tiếng dép lê trên sàn nhà, một cô gái ló đầu ra.

"Lát nữa tôi đi, cô Tưởng vào đi, không có gì hay cả." Người phụ nữ vừa nói vừa muốn đóng cửa, nhưng Tưởng Song Kỳ đã thấy Dương Yến đứng bên ngoài.

Ánh mắt Tưởng Song Kỳ sáng lên, vui vẻ gọi: "Chị Dương Yến!"

Tưởng Song Kỳ xông tới, bỏ qua dì Lâm đang ngăn cản, nhào về phía Dương Yến.

Dương Yến suýt thì ngã xuống.

"Chị Dương Yến, mấy tháng nay chị đi đâu?" Tưởng Song Kỳ hỏi, có chút không vui nói: "Chẳng gọi điện cho em gì cả."

Nghĩ đến mấy tháng không gọi cho cô ấy, hốc mắt Dương Yến hơi cay, sờ đầu cô nói: "Chị đi công tác."

"Đi công tác lâu như vậy mà không liên lạc với em." Cô ấy lẩm bẩm, rồi nhanh chóng kéo tay cô đi vào nhà: "Chị Dương Yến, chúng ta vào nhà rồi nói."

Cô ấy tiện nói luôn với dì Lâm: "Lát nữa rồi dì đi vứt rác sau, mang cho cháu ít trái cây lên nhé."

Tưởng Song Kỳ kéo Dương Yến ngồi xuống ghế sofa, vui vẻ hỏi cô hết chuyện này đến chuyện kia.

Dương Yến kiên nhẫn trả lời, nhanh chóng phát hiện có điểm không đúng.

Cô đưa cho Tưởng Song Kỳ một miếng lê, cẩn thận hỏi: "Song Kỳ, em nhớ Thường Phúc không?"

"Thường Phúc là ai?" Tưởng Song Kỳ nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt tò mò hỏi.

"..."

"Chị Dương Yến, sao chị không trả lời?" Tưởng Song Kỳ kéo cánh tay cô, hỏi: "Thường Phúc là ai, tại sao chị hỏi em có nhớ hay không?"

Hô hấp của Dương Yến chậm lại, nhìn ánh mắt ngây thơ và tò mò của Tưởng Song Kỳ, trong đầu cảm thấy ong ong.

Cô ấy hỏi cô, Thường Phúc là ai?

Dì Lâm mang nước trái cây tới, giả vờ bất cẩn đổ lên người Dương Yến.

"Cô Tưởng, tôi đưa cô Dương vào nhà vệ sinh lau người." Dì Lâm vừa nói vừa nháy mắt với Dương Yến.

Dương Yến rất phối hợp đi theo bà vào nhà vệ sinh.

Sau khi đi vào, dì Lâm xin lỗi: "Thật xin lỗi cô Dương, tôi muốn nói với cô mấy câu."

Dương Yến vừa lau vừa nói: "Dì nói đi."

Dì Lâm nói: "Hai tháng trước, tôi được cậu Phương đưa tới chăm sóc cho cô Tưởng, cô đừng nhìn cô Tưởng hoạt bát, ngoại trừ cậu Phương ra thì không nói chuyện với ai."

"Tôi chăm sóc cô ấy hơn một tháng, cô Tưởng mới bắt đầu để ý tới tôi, nói chuyện với tôi." Dì Lâm nói xong thì nhìn Dương Yến: "Cô là người thứ ba mà cô Tưởng chủ động nói chuyện."

"..." Dương Yến đè sự bất an xuống, hỏi bà ta: "Dì nói cho tôi biết Song Kỳ làm sao vậy?"

Dì Lâm lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng không biết, chỉ biết cô ấy không thích nói chuyện với người khác, mà làm phiền cô đừng nói hai chữ "Thường Phúc" trước mặt cô ấy."

"Cậu Phương đã dặn tôi, cho dù là ai, kể cả cậu Yến cũng vậy, chỉ cần nói tên này trước mặt cô Tưởng thì ném người đó ra ngoài, không cho vào nhà."

Dương Yến nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng khó chịu.

Cô thấy Tưởng Song Kỳ vẫn hoạt bát như vậy, tưởng là không có chuyện gì, không nghĩ tới...

Dương Yến đang muốn nói gì, cách một cánh cửa nhà vệ sinh, cô nghe thấy Tưởng Song Kỳ nói: "Anh Nghị, sao anh lại đến đây?"

Phương Tinh Nghị... tới đây?

"Là cậu Phương tới." Dì Lâm mở cửa, hỏi Dương Yến: "Cô biết cậu Phương sao? Có muốn ra ngoài gặp cậu ấy không?"

Tay Dương Yến chống lên cửa, mỉm cười nói: "Lát nữa tôi sẽ ra."

Sau khi dì Lâm đi, cánh tay Dương Yến mềm nhũn, ngồi bệt xuống nắp bồn cầu, trong lòng vừa đau khổ lại tự trách, ngay cả dũng khí ra ngoài gặp Tưởng Song Kỳ cũng không có.

Bình luận

Truyện đang đọc