NAM THẦN NHÀ TÔI

"Vậy hai người thật sự rất có duyên!"

Trợ lý Tư không ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc giữa hai người phụ nữ, đỡ Triệu Dịch Hân lên xe, rồi cất vali của cô ấy vào cốp.

Dương Yến ngồi dịch vào trong để Triệu Dịch Hân ngồi vào.

Thấy người phụ nữ xinh đẹp này, Dương Yến nói: "Thật ngại quá, phải đi nhờ xe của cô quay về."

"Không sao, tôi lại cảm thấy rất vui." Triệu Dịch Hân vuốt tóc, cười nói: "Nếu biết tiền bối và anh Tư là bạn bè, lúc nãy tôi đã đi cùng với tiền bối rồi."

Anh Tư?

Dương Yến không nhịn được nữa, cả người run run, cúi đầu nhắn tin báo bình an cho Hứa Cung Diễn.

Điện thoại nãy vừa bị rơi, cuộc trò chuyện bị gián đoạn, cô chưa gọi lại cho anh.

Triệu Dịch Hân biết Dương Yến không muốn bị người khác quấy rầy nên không nói chuyện nữa.

Sau khi trợ lý Tư lên xe, Triệu Dịch Hân quan tâm hỏi: "Nghe nói tuần trước ở Nam Thành vẫn luôn mưa, anh có bị cảm không?"

"Không có, anh rất khỏe." Trợ lý Tư đưa bình giữ nhiệt cho cô ta: "Trà đào ô long, anh vừa pha một tiếng trước."

"Cảm ơn." Triệu Dịch Hân nhận bình giữ nhiệt.

Mở bình ra, mùi thơm của đào lan khắp xe.

Dương Yến thấy hơi không thoải mái, ngồi dịch sang bên cạnh.

Triệu Dịch Hân còn rót một ly cho cô: "Cô Dương muốn uống thử không?"

"Không cần đâu, cảm ơn." Dương Yến đè cảm giác khó chịu xuống, đẩy ly ra.

Triệu Dịch Hân nhún vai, cũng không ép.

Dương Yến nghịch điện thoại, bên tai là tiếng nói chuyện giữa trợ lý Tư và Triệu Dịch Hân, cái gì mà tối nay đi ăn ở đâu, rồi cuối tuần đi cưỡi ngựa gì đó.

Nghe vậy, khóe miệng Dương Yến nhếch lên, không biết nên nói trợ lý Tư dại gái hay là Triệu Dịch Hân cao tay nữa, có thể cùng lúc qua lại với hai người đàn ông.

Sau khi đến tiểu khu, Dương Yến vội vàng mở cửa xuống xe.

Trợ lý Tư xuống xe giúp Dương Yến xách va li.

"Trợ lý Tư, nói chuyện một chút." Sau khi hít thở không khí trong lành, Dương Yến kéo anh qua một bên: "Người bạn thông minh xinh đẹp này của anh lăng nhăng."

"Lăng nhăng là sao?" Trợ lý Tư tò mò hỏi.

"…"

Dương Yến vỗ trán, thấp giọng nói: "Cô ta giả vờ hiền lành ngây thơ, nhưng dụ dỗ người này lại quyến rũ người kia, anh thấy quan hệ của cô ta với tổng giám đốc Phương... như thế nào?"

Cô không tin những gì nhìn thấy trên báo chí, muốn nghe chính trợ lý Tư nói.

Dù sao thì trợ lý Tư trước giờ vẫn luôn làm việc bên cạnh Phương Tinh Nghị.

"Cũng không tệ." Trợ lý Tư cười cười, ánh mắt lại có chút mất mát: "Cô Dương còn không hiểu tổng giám đốc Phương sao, anh ấy rất trọng người tài, nếu không thì cũng không giữ lại bộ phận R."

Trong lòng Dương Yến trầm xuống.

Đúng vậy, khắp nơi đều có phụ nữ tài giỏi, ai cũng có thể thay thế được vị trí của cô.

Dương Yến đè xuống cảm xúc chua xót trong lòng, nói với anh ta: "Triệu Dịch Hân thông minh như vậy, không thể không biết tình cảm của anh, không hẹn hò với anh nhưng lại không từ chối ăn cơm và đi chơi với anh."

"Cô ấy và tổng giám đốc Phương không có gì cả."

"Không có gì mà cùng nhau lên báo sao?" Dương Yến im lặng một lúc rồi nói: "Trợ lý Tư, anh tốt như vậy, đừng để bị cô ta lợi dụng làm người yêu dự phòng, thú vị không?"

Trợ lý Tư vẫn tiếp tục giải thích giúp Triệu Dịch Hân: "Có lẽ cô ấy đi công tác với tổng giám đốc Phương, không cẩn thận bị chụp lại."

Dương Yến: "..."

"Nếu cô ấy thật sự thích tổng giám đốc Phương thì cũng bình thường." Trợ lý Tư nhếch miệng cười: "Dù sao tổng giám đốc Phương vừa đẹp trai lại có tiền, không cô gái nào không yêu thích."

"...Anh cảm thấy làm người yêu dự phòng vui lắm à?"

"Tôi không phải là người yêu dự phòng, là tôi đơn phương mà thôi." Trợ lý Tư sửa lại: "Chỉ cần một ngày cô ấy không hẹn hò với tổng giám đốc Phương, tôi mời cô ấy đi ăn và đi chơi là hợp pháp."

"..."

Không đợi Dương Yến nói, trợ lý Tư nhìn cô, do dự nói: "Mà cô Dương đừng nói Dịch Hân như vậy, cô cũng rất lăng nhăng."

"..."

"Tôi nghe Trần Khang nói, hôm đó tổng giám đốc Phương đến Hàng Khê tìm cô muốn phát điên, tổng giám đốc Phương đối xử tốt với cô như vậy, cô lại không nói tiếng nào đã đi với Hứa Cung Diễn, còn muốn chia tay với anh ấy."

"Chuyện này không giống nhau!" Dương Yến muốn đánh anh ta một trận: "Sức khỏe Hứa Cung Diễn không tốt, tôi đưa anh ấy ra nước ngoài tìm thuốc, hơn nữa từ đầu đến cuối tôi và Hứa Cung Diễn không phải là người yêu, không có mập mờ, tôi từ chối thẳng thừng với anh ấy, anh thấy tôi và anh ấy bị đăng báo chưa!"

"Hai người không bị đăng báo, nhưng mọi người đều biết hai người là người yêu của nhau." Trợ lý Tư nói: "Trước đó tôi và tổng giám đốc Phương đến nước Y tham gia bữa tiệc, sau khi tìm hiểu thì biết chuyện của hai người."

Dương Yến nghiến răng nghiến lợi: "Tôi và anh ấy chỉ ấy giả làm người yêu thôi, giữa chúng tôi không có gì cả! Tôi muốn đi với anh ấy thì còn quay về nước làm gì?"

"Vậy vì sao cô Dương quay về nước Z?"

Dương Yến liếc vào trong xe, thấy Triệu Dịch Hân đang nghịch điện thoại, giống như không chú ý bên này mới nói với anh ta: "Bác Nội Nhĩ nói ba năm sau muốn nghỉ hưu..."

Cô nói cho trợ lý Tư về mục đích quay về nước Z của mình.

Sau khi nói xong thì trừng mắt với trợ lý Tư: "Không được nói tôi là lăng nhăng, tôi cũng không giống với bạn học kia của anh, thân mật với tổng giám đốc Phương rồi lại còn dụ dỗ anh!"

"Thì ra là vậy!" Trợ lý Tư đã hiểu: "Vậy cô Dương..."

"Nằm mơ đi, anh ấy muốn yêu ai thì yêu, chúng tôi sẽ không quay lại đâu!" Dương Yến biết anh ta đinh nói gì nên cắt ngang, mặt lạnh kéo va li rời đi.

Chỉ cần nhớ đến dáng vẻ vô tình của Phương Tinh Nghị ngày đó, cô vô cùng tức giận.

Cho dù cô làm sai thì không thể ngồi xuống nói chuyện à, ngủ với cô xong thì để lại tiền rồi bỏ chạy, còn trắng trợn qua lại với phụ nữ khác!

Yêu thì yêu không yêu thì thôi, cô cũng chẳng ngốc mà đi sinh ba đứa con cho anh ta, cô vẫn tự nuôi được!

Nhìn Dương Yến vào nhà rồi, trợ lý Tư sờ đầu, buồn bực suy nghĩ, lần tham gia bữa tiệc đó, không phải tổng giám đốc Phương đi tìm cô Dương sao, bọn họ không nói chuyện rõ ràng sao?

Triệu Dịch Hân kéo kính xe xuống, hỏi anh: "Nói chuyện với cô Dương xong rồi sao?"

"Nói xong rồi, anh tới đây." Trợ lý Tư lên xe: "Đưa em về hay là?"

"Đến công ty đi, em có việc phải xử lý." Triệu Dịch Hân vuốt mái tóc dài, như vô tình nói: "Nghe nói trong thời gian này tâm trạng của tổng giám đốc Phương không tốt lắm, lúc trước đến nước Y xảy ra chuyện gì sao?"

Trợ lý Tư cười nói: "Không có gì, lần đi công tác đó, đàm phán chuyện làm ăn không thành mà thôi."

"Ừm, thì ra là vậy." Triệu Dịch Hân gật đầu, nghiêng người về phía trước, đến gần ghế lái: "Anh Tư, em biết anh và cô Dương là bạn bè, nhưng cô ấy đã chia tay với tổng giám đốc Phương, cũng không phải là người của Phương Thị nữa."

"Em hi vọng sau này hai người hạn chế tiếp xúc, anh cũng biết chuyện của tổng giám đốc Phương với cô ấy rồi đấy, em không muốn tổng giám đốc Phương giận cá chém thớt lên anh, khiến anh mất việc."

"Không đến mức đó chứ?" Trợ lý Tư không nhịn được nói: "Bọn họ chia tay mà thôi, không phải là kẻ thù."

Hơn nữa, nếu tổng giám đốc Phương không quan tâm cô Dương, cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi chạy đến nước Y để giúp cô.

Tối đó, anh thấy Yến Cảnh Niên rất bận rộn, nghe anh ta cáu tiết cả đêm.

Triệu Dịch Hân đánh anh một cái: "Anh có thấy ai chia tay mà vẫn làm bạn bè không? Em vì tốt cho anh, không có người bạn này, anh cũng không mất gì."

Bình luận

Truyện đang đọc