NAM THẦN NHÀ TÔI

“Theo em nghĩ thì tôi muốn làm gì?” Người đàn ông nhìn về phía cô, đáy mắt trong trẻo lạnh lẽo, nhưng bước chân lại chẳng hề dừng lại.

Dương Yến bị anh dồn ép, cũng hơi hoảng: “Anh, không phải anh muốn...”

Anh vừa gỡ khuy măng-sét vừa mở khuy áo sơ mi, mục đích rõ rành rành, sao cô có thể không nhận ra được chứ!

“Sao cô Dương lại nói lắp rồi?” Mắt Phương Tinh Nghị lướt qua làn da lấp ló sau lớp áo khoác của cô, đáy mắt như có trận gió lớn cuồn cuộn thổi qua, chất chứa dục vọng âm u.

“Tôi, tôi không được khỏe lắm, cần đến bác sĩ.” Đối mặt với người đàn ông đang dần ép sát tới, Dương Yến co vai, nghĩ đến chuyện vẫn còn chưa xong mà lòng như lửa đốt.

Cô còn phải mau chóng quay lại căn phòng Macit từng ở để lấy máy quay, thực sự đâu có rảnh rỗi cùng anh dây dưa.

Thấy người đàn ông không lên tiếng, Dương Yến cẩn thận dè dặt liếc nhìn anh: “Tôi không thoải mái thật đó, không lừa anh đâu, anh gọi bác sĩ qua đây, được không...”

Phương Tinh Nghị nhìn đôi môi đỏ của cô mở rồi lại khép, cái nhướn mày nhìn anh, trong mắt tựa như chứa đầy cảnh xuân, cực kỳ ghẹo người.

Mắt anh khẽ tối lại, hung hăng hôn lên.

Chỉ cần vừa đụng tới người con gái này, tất cả vẻ lạnh lùng, kiềm chế của anh đều bay sạch!

“...”

Dương Yến còn định giằng co thêm vài lần, chẳng bao lâu đã bị anh hôn đến quên cả đường về.

Sau đó, Phương Tinh Nghị tháo bỏ chiếc cà vạt trên cổ tay cô ra.

“Đau, anh đừng có cắn nữa.” Nhân lúc được tạm trả tự do, Dương Yến yếu ớt tố cáo: “Da trên miệng mỏng, đến lúc đóng vảy thì xấu lắm, anh, anh cắn chỗ khác đi được không?”

Phương Tinh Nghị bị chọc tức đến bật cười: “Giờ mà em vẫn còn tâm trạng quan tâm da trên miệng có bị rách hay không?”

“...đúng thế.”

Vừa dứt lời, Dương Yến hối hận tột cùng.

Bởi vì miệng bị người đàn ông kia cắn mạnh hơn, khắp miệng đều tanh mùi máu. Thậm chí, còn cắn rách phần da mềm mại nơi xương quai xanh của cô!

Dương Yến giống như cá chết, mồ hôi ròng ròng, không biết đã nằm trên giường bao lâu. Lúc nhận ra lòng bàn tay thô ráp của anh đang sờ trên eo mình, cô giật bắn người.

“Để tôi! Để tôi!” Sợ động tác thô lỗ của anh làm ảnh hưởng đến đứa bé, Dương Yến cuống quít nắm lấy cánh tay anh, nhanh như cá chạch lách lên người anh, từ trên nhìn xuống.

Đến tận lúc va phải ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông kia, cô mới nhận ra mình đang làm gì, ngượng ngùng che lấy mặt.

“Tôi, tôi thực sự không có ý đó đâu, tôi tôi...” Dương Yến lâu thật lâu sau vẫn chưa nói ra được nguyên do, gò má ửng hồng, vẻ mặt không biết nên làm thế nào.

Cô xin thề, thực sự là do sợ anh làm con bị thương, là hành động theo bản năng thôi!

“Được, để em đó.” Người đàn ông nghiêm túc mà ung dung nhìn cô, đáy mắt dường như mang theo chút nét cười.

“...”

Kết quả là Dương Yến, vì sự lỗ mãng của mình, đã phải trả một cái giá vô cùng đắt.

Trong phòng cực kỳ tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở dốc khe khẽ của hai người.

Mái tóc Dương Yến đã ướt đẫm mồ hôi, nhìn đáy mắt anh trong veo, vẫn dáng vẻ cao ngạo như cũ, thật đáng ghét, tay ôm lấy cổ người đàn ông ấy, há miệng hung hăng cắn lên cổ anh, tưởng như hận không thể cắn chết anh luôn đi.

Phương Tinh Nghị chỉ khẽ nhíu mày.

“Sao da anh lại dày đến thế hả?” Dương Yến thấy mình vận hết sức mà trên cổ anh chỉ lưu lại dấu răng mà thôi, tức đến trợn trắng mắt, nhưng lại chẳng còn tí sức lực nào bật dậy.

“Những nơi khác mỏng hơn, em có muốn thử không?”

Mặt mày anh lạnh lùng, sắc mặt cũng lành lạnh, lại còn dùng giọng nói quyến rũ nói ra những lời hạ lưu như.

Dương Yến ngớ cả người, sau đó mặt lập tức đỏ bừng.

“Không biết xấu hổ.” Cô định lấy cái gối ném người đàn ông kia, nhưng chẳng còn tí sức nào, nhấc không lên, đành dùng chân còn động đậy được một chút đạp anh nhưng lại bị anh túm chặt.

Phương Tinh Nghị nhéo nhéo bàn chân nhỏ nhắn của cô, cúi người xuống hôn lên.

Dương Yến bị anh hôn, cả người tê dại, nhất thời ngơ ngác.

Đúng lúc người đàn ông nhìn cô, cô phát hiện ra mảnh đen đặc trong đôi mắt kia. Hơn nữa là sự oán giận, nhớ nhung, và còn cả chút tình cảm sâu sắc nhanh chóng biến mất.

Là ảo giác của cô sao?

Từ khi Dương Yến mang thai cứ hay uể oải, chẳng hoạt bát như trước kia, không chịu được anh giày vò tới lui.

Sợ anh đòi hỏi vô độ lại ảnh hưởng tới đứa bé, cô chủ động chiều theo, dùng tay khẽ khàng mơn trớn trên lưng anh, còn ghé vào tai anh nhẹ nhàng gọi: “Thầy Phương.”

Tiếng gọi mềm mại, Phương Tinh Nghị liền đầu hàng.

Lâu lắm rồi không gặp, Dương Yến muốn hỏi xem anh sống thế nào, có phải đã tìm được bạn gái mới rồi không? Nhưng cô buồn ngủ rồi còn chưa kịp nói mấy câu với anh, đầu vừa nghiêng qua liền ngủ mất.

Một lúc lâu sau Phương Tinh Nghị mới điều chỉnh hô hấp ổn định lại. Anh cúi đầu nhìn ngắm người con gái nằm trong lòng mình, ngón tay mơn trớn gò má cô, rồi dừng lại ở nơi da xước đỏ ở xương quai xanh.

Anh ghét chính mình. Đã chia tay lâu đến thế rồi vẫn còn nhớ đến cô ấy, vừa thấy cô liền đánh mất hết lý trí!

Rõ ràng là người con gái này phụ anh, theo người đàn ông khác một đi không trở lại, sao anh lại vẫn cứ nhớ đến cô?

Tại sao lại phải vứt bỏ hết công việc chạy tới chỗ này?

Nghĩ đến sự bội bạc của cô ấy, đáy mắt Phương Tinh Nghị lạnh đi, rút tay về, cuộn chăn lên, bước vào phòng tắm.

Đến lúc anh tắm rửa xong, bước ra ngoài, vừa hay có tiếng chuông cửa reo lên.

Yến Cảnh Niên đứng trước cửa đợi đã mấy phút đồng hồ, thấy Phương Tinh Nghị khoác áo choàng tắm ra mở cửa, sững người, ánh mắt lướt qua nơi cổ anh, nhìn thấy một dấu răng mờ mờ.

“Tôi biết ngay mục đích anh đến đây không thuần khiết gì mà.” Yến Cảnh Niên lắc lắc đầu: “Người ta là bạn gái của cậu hai nhà Kexil. Anh hai, hành động này của anh... đúng là giống thổ phỉ!”

Phương Tinh Nghị nhíu nhíu mày, bình tĩnh hỏi: “Xử lý ổn thỏa chưa?”

“Là người của lão tứ đã liên lạc với Macit, không cho ông ta ký tên lên văn kiện kia.” Yến Cảnh Niên nghĩ đến chuyện gì đó, nở nụ cười: “Anh hai, anh lo lắng đúng là thừa, cô Dương người ta ghê gớm lắm đó.”

“Bà cả nhà Macit đi trước rồi người tình của Macit tới sau đều là do cô ấy sắp xếp cả. Để em đoán xem, có phải cô ấy đã đặt máy quay ở căn phòng đó không?”

Người đàn ông kia không lên tiếng, Yến Cảnh Niên lại tự nói tự cười: “Lấy video uy hiếp Macit, rồi hứa cho ông ta lợi lộc. Macit vì sợ ra đi tay trắng, thế nào cũng chấp nhận vụ mua bán lần này. Về phần tôi có đến hay không, cô Dương cũng không quan tâm lắm, cô ấy sớm đã tìm người bắt chước nét chữ tôi, ký tên lên văn kiện rồi. Chậc chậc, đúng là thông minh thật đấy!”

“Thường Phúc thì sao?”

“Không biết.” Yến Cảnh Niên ôm ngực đứng đó, lười biếng đáp: “Chỉ có điều hiện giờ ở khách sạn đang rối tung cả lên. Macit phàn nàn với quầy lễ tân là trong phòng có chuột, quản lý luôn miệng nhận lỗi và bồi thường cho ông ta.”

Anh lôi từ trong túi áo ra một con chuột.

Là chuột robot, bộ lông sống động như thật, đôi mắt lanh lợi, giống chuột thật y như đúc.

Yến Cảnh Niên ném con chuột qua cho Phương Tinh Nghị: “Anh hai, anh phải cảm ơn tôi đã kịp thời chạy tới căn phòng đó xem đấy, nếu thứ này mà rơi vào tay nhân viên vệ sinh, Macit ắt hẳn sẽ nghi ngờ.”

“Nhưng mà anh hai này, sao anh lại biết cô Dương muốn làm gì?” Yến Cảnh Niên nhướng mày hỏi: “Rồi làm sao để căn thời gian chuẩn như thế được? Nói tôi nghe đi!”

“Hết chuyện rồi thì lượn đi.” Phương Tinh Nghị cướp lấy con chuột từ tay anh ta, thuận tay định đóng cửa.

“Được rồi, giờ tôi chả còn tác dụng gì với anh nữa, nên biến đi thì hơn.” Yến Cảnh Niên tự giành một phút mặc niệm cho mình, trước khi sắp đi còn nói với theo: “Lúc Kỷ Gia Trí đi vào toilet, bị ai đó bắn một phát súng qua cửa sổ để mở. Hắn ta phản ứng nhanh nên viên đạn chỉ trúng cánh tay phải.”

Anh quay người rời đi, bước chân xa dần: “Nghe đồn viên đạn đó có tẩm độc, cánh tay phải của hắn bắt buộc phải cắt bỏ, Hứa Cung Diễn cùng với Bác Nội Nhĩ đang gấp rút đưa hắn tới bệnh viện!”

Bình luận

Truyện đang đọc