NAM THẦN NHÀ TÔI

Dương Yến khẽ cúi đầu, cô híp mắt nhìn bên trong xe kia.

Chiếc cửa sổ xe không được dán tấm chắn màu đen cho nên cô có thể nhìn ra người đàn ông đang ngồi ở ghế lái kia, đúng thật là Lục Văn Thù rồi.

Đột nhiên có một cánh tay mảnh khảnh vươn qua từ bên ghế lái phụ, trên bàn tay đó còn đang cầm một chai nước khoáng.

Dương Yến: “...”

Lục Văn Thù đúng thật là gan, bà xã mang thai rồi mà còn lấy siêu xe chở cô ấy?

Sau đó cô vô tình nhìn thấy trên ngón tay cô ta có một hàng chữ xăm bằng tiếng anh màu đen, cổ tay cũng tương đối nhỏ. Lúc này cô cau mày lại.

Hả?

Tiểu tiên nữ đi xăm mình lúc nào thế?

Dù sao cũng là ở trong xe nên Dương Yến cũng không tiện xuống xe để chào hỏi, thế là cô vừa móc điện thoại ra vừa hạ cửa sổ xe xuống, cô muốn nhân dịp này chào hỏi bọn họ.

Dương Yến vừa hạ tấm kính cửa sổ xuống, điện thoại thì vẫn đang quay số, thì liền nhìn thấy một cô gái với mái tóc nhuộm màu xanh dài thượt sáp tới hôn Lục Văn Thù, căn bản đó không phải là Lâm Thanh Dung!

“Đậu xanh!” Sắc mặt Dương Yến trầm xuống, cô tức đến nỗi buông lời chửi tục.

Cô đã gọi đi đến hai, ba cuộc nhưng vẫn không có ai bắt máy, nhưng cô vẫn nhìn thấy Lục Văn Thù đang ngồi bất động ở ghế lái, Dương Yến cắn chặt răng, có thể là Lục Văn Thù đã kéo cô vào danh sách đen rồi.

Dương Yến đưa mắt nhìn xung quanh, cô vơ lấy đống đồ trang trí trong xe định ném qua xe của Lục Văn Thù.

Nhưng không ngờ, đèn giao thông đã hiện xanh rồi.

Khi cô quay qua nhìn ra cửa sổ lần nữa thì chiếc siêu xe của Lục Văn Thù đã phi như bay từ lâu rồi.

Chiếc xe phía sau thì đang bóp còi inh ỏi, Dương Yến hoảng loạn khởi động xe rồi đi theo dòng xe trên đường. Cô định bụng đuổi theo xe của Lục Văn Thù, nhưng người trợ lý bên Hòa Tụng cứ lần lần lượt gọi điện hỏi cô đã đến đâu rồi.

Nghĩ đến hôm nay là ngày quan trọng đến công ty mới nên Dương Yến đành hậm hực buông xuôi ý định đuổi theo Lục Văn Thù.

“Tra nam! Đợi tôi xong việc rồi, nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”

Khoảng hai mươi phút sau, xe của Dương Yến đã đến Trung tâm tài chính.

Khu Trung tâm tài chính của Nam Thành rất lớn, từ nam ra bắc, đâu đâu cũng là những công ty tài chính, lớn có, nhỏ cũng có. Phương Thị thân là trùm của ngành tài chính nên các công ty dưới quyền đã bá chiếm luôn phần phía nam của khu Trung tâm tài chính, còn những công ty khác thì ở bên phía bắc.

Sau khi Dương Yến tìm được tòa nhà của Hòa Tụng thì liền lái xe vào bãi đỗ xe ở dưới đất.

Công ty bên phía bắc này có quy mô không lớn, ngoại trừ mấy công ty giàu có giống như Phương Thị có riêng tòa cao ốc thì những công ty còn lại đều dồn vào một tòa nhà, cho nên mỗi ngày đều có rất nhiều nhân viên ra vào.

Có rất nhiều công ty làm việc vào lúc chín giờ và mười giờ nên lúc đợi thang máy lên tầng một, đã có rất nhiều người chen chúc bước vào.

Dương Yến bị ép đến nỗi cứ lùi về sau, cô để túi ra trước bụng để bảo vệ bé yêu.

Chiếc thang máy chầm chậm đi lên, đứng bên cạnh cô có vài cô gái hình như cùng chung công ty đang tám chuyện với nhau.

“Êh, mấy người biết không, CEO của công ty chúng ta đổi người rồi.”

“Có nghe nói qua, nghe nói CEO là con lai, gia tộc của người đó luôn kinh doanh ở bên Châu Âu đó.”

“Con lai sao? Vậy chắc chắn là rất đẹp trai rồi, tôi muốn gặp quá đi à!”

“Đừng mong muốn hão huyền nữa, nghe nói anh ta có bạn gái rồi. Mà cái này còn ghê hơn nha, cô có biết anh ta chỉ định ai là Phó Tổng giám đốc không? Lão Thái nói Phó Tổng giám đốc mới sẽ đến công ty mới, còn kêu chúng ta chú ý tới dung nhan một chút nữa kìa.”

“Ai vậy?”

“Là Dương Yến trước đây đã làm qua ở Phương Thị đó, bất ngờ chưa?”

“Sao lại là cô ta?” Ngữ khí của một người khác vừa có chút sụp đổ, vừa hâm mộ nói: “Nghe nói trước đây cô ta đã từng hẹn hò bí mật với Tổng giám đốc Phương đó, bạn gái của CEO không phải là cô ta chứ? Nếu vậy thì cô ta đúng là may mắn quá.”

“Ha, chỉ là một cô phiên dịch, chuyển nghề dễ như vậy à? Còn không biết cô ta làm sao mới có được à nha!”

“Cô nói như vậy khiến tôi cũng có chút nghi ngờ.”

“...”

Mới đầu Dương Yến cũng không quan tâm lắm đến lời tám chuyện của họ, nhưng khi nghe thấy bọn họ nhắc đến tên mình cô liền gióng tai lên nghe.

Mấy lời sau mà họ nói, suýt chút nữa là gắn luôn cho cô danh hiệu ô uế bẩn thỉu ‘Bicth thượng vị’ luôn rồi.

Dương Yến khẽ nhướng mày, cô khôi phục vẻ điềm tĩnh rất nhanh.

Lúc cô trở thành Tổng giám đốc thay thế của Phương Thị, mấy lời mà cô nghe còn khó nghe hơn mấy lời này nữa, nên cũng quen rồi.

Dương Yến ngước mắt lên, cô đưa ánh mắt sắc bén giả vờ vô ý nhìn qua gương mặt và cả bảng tên trên ngực của họ một cái, rồi âm thầm ghi nhớ.

Trong một công ty, muốn thanh toán nợ nần cũng là chuyện sớm muộn thôi.

Để tạo điều kiện liên lạc dễ dàng giữa các bộ phận, một số công ty trong tòa nhà này đã mua toàn bộ một tầng và biến nó thành một khu bằng phẳng thông thoáng. Hòa Tụng cũng vậy, nhưng mà công ty chi nhánh Hòa Tụng này cũng không hề nhỏ, nó chiếm từ tầng 53 đến tầng 55.

Dương Yến nhấn nút thang máy đi lên thẳng tầng 53, trong khi đó cô lấy văn kiện trên tay ra xem qua.

Trước đó cô cũng có hơi khó hiểu, Khắc Tư Lợi Nhĩ có công ty ở Châu Á, nhưng tại sao lại không mở rộng kinh doanh hơn, bây giờ xem xong văn kiện cô mới phát hiện, Hòa Tụng trên danh nghĩa là sản nghiệp của Khắc Tư Lợi Nhĩ, cổ phiếu cũng có rất ít nên cũng không có nhiều tiền.

Sau khi Bác Nội Nhĩ trình bày thỏa thuận điều chỉnh định giá (*) với Hội đồng quản trị của Hòa Tụng, Hội đồng quản trị mới quyết định đổi CEO mới, cho dù có là như vậy đi nữa, lỡ như Hứa Cung Diễn phạm sai lầm lớn, gây tổn thất cho công ty thì Hội đồng quản trị cũng sẽ tìm người thay thế anh ta.

(*) Thỏa thuận điều chỉnh định giá là một thỏa thuận giữa nhà đầu tư và nhà tài chính liên quan đến những bất ổn trong tương lai. Nếu các điều kiện thỏa thuận xảy ra, nhà đầu tư có thể thực hiện quyền thỏa thuận điều chỉnh định giá; nếu điều kiện thỏa thuận không xảy ra, bên tài chính được thực hiện một loại quyền lợi. Do đó, thỏa thuận điều chỉnh định giá thực sự là một hình thức của các lựa chọn ( đánh cược).

Mặc dù Hứa Cung Diễn đã trở thành thành viên của Hội đồng quản trị, nhưng anh ta lại có rất ít quyền lực thực sự trong tay, hơn nữa cổ phần của bản thân Khắc Tư Lợi Nhĩ cũng không nhiều, cho nên trong Hội đồng quản trị lại càng không có tiếng nói.

Đáy lòng Dương Yến thầm nghĩ rằng nếu biết điều này sớm hơn, thì chi bằng ngay từ ban đầu cứ để cho Hứa Cung Diễn giả vờ đáng thương trước mặt Bác Nội Nhĩ, để giành được nhiều cổ phần hơn, như vậy thì anh ta cũng sẽ được chiếm một vị trí cao trong Hội đồng quản trị thôi.

Với cái sự tiến vào Hội đồng quản trị nhưng không có thực quyền, không có tiếng nói này thì chỉ cần Kỷ Gia Trí đưa người của mình vào trong ban quản lý cấp cao của Hòa Tụng, cho đến khi hạn cược ba năm sắp kết thúc, anh ta sẽ giáng cho Hứa Cung Diễn một đòn, lúc đó thì coi như đi tong rồi.

Haiz, khổ quá.

Dương Yến thở dài, thấy thang máy đã đến tầng 53, cô liền bước ra ngoài.

Một cô gái cầm chiếc máy tính bảng đứng một bên chờ đã lâu nhìn thấy cô thì liền ra đón, cô ta lịch sự nói: “Cô là cô Dương Yến đúng không?”

Dương Yến đứng lại, rồi mỉm cười: “Một tuần trước, Tổng bộ đã họp đổi CEO và Phó Tổng giám đốc, cô chắc phải biết chứ? Email từ tổng bộ chắc cũng đã nhận được từ lâu rồi mà nhỉ.”

Cô mặc một bộ đồ vest màu xám đậm, trên ngực còn được cài một chiếc cài áo hình chim đuôi xanh, làm tăng thêm một chút mị lực nghiêm nghị nhưng cũng rất nữ tính.

Lúc cô nói chuyện tuy không tức giận nhưng lại rất uy nghiêm, trông vô cùng khí phách.

Trợ lý hoảng loạn cúi thấp đầu, sau đó sửa lời: “Tổng giám đốc Dương, tôi đưa cô tới phòng họp.”

“Làm phiền rồi.”

Sau khi trợ lý và Dương Yến đi xa rồi, thì đám nhân viên nấp trong góc nín thở nãy giờ mới dám ló đầu ra.

Một người sụt sịt nói: “Không hổ là đã từng làm ở Phương Thị, khí phách vô cùng a.”

Sau khi đến phòng họp, người trợ lý vội vàng đẩy cửa ra.

Dương Yến bước vào với bước chân không nhanh không chậm, cô đua mắt nhìn quanh một vòng thì thấy cả bàn họp đã ngồi đầy ắp người rồi.

Cô vừa bước vào thì ánh mắt của đám người đó lập tức đổ dồn vào cô.

Người trợ lý dẫn Dương Yến đến chỗ chủ vị, sau đó đứng bên cạnh cô và giới thiệu với mọi người: “Mọi người đều biết rằng trụ sở chính đã đổi CEO mới, đây là Phó Tổng giám đốc đã được đích thân CEO chọn, Tổng giám đốc Dương, Dương Yến.”

“Chào Tổng giám đốc Dương.” Mọi người lần lượt chào hỏi.

“Ừm, tôi cũng rất vui khi được gặp mọi người và trở thành đồng nghiệp của nhau.” Dương Yến duy trì một nụ cười lịch sự, sau đó cô cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: “Tới giờ rồi, trước đây họp như thế nào thì bây giờ cứ họp như vậy đi!”

“Vâng.”

Chiếc máy chiếu phía sau cô được bật lên, trước bàn làm việc của cô đã được đặt sẵn hai chồng tài liệu thật dày.

Sau đó các giám đốc điều hành từng người từng người một báo cáo tình hình.

….…

Bình luận

Truyện đang đọc