NAM THẦN NHÀ TÔI

“Ồ... nữ chính đánh vào rồi.”

“Trợ lý Tư.” Phương Tinh Nghị bỗng lên tiếng, ánh mắt âm trầm: “Nếu anh ta thích sâm panh đến vậy, thì cậu ra ngoài lấy 3 chai vào đây, bóp miệng anh ta đổ vào từng bình một cho tôi.”

“Vâng!” Trợ lý Tư chuồn ngay ra ngoài lấy sâm panh.

Yến Cảnh Niên mặt đen sì: “Tên trợ lý này anh tìm đâu ra vậy, bị anh chèn ép sắp chết mà vẫn nghe lời! Anh mà muốn giết tôi, có khi nào cậu ta cũng vứt xác xóa dấu vết giúp không?”

Phương Tinh Nghị cười lạnh: “Cậu mà còn không ngậm miệng lại, cẩn thận anh ta mua hộ quan tài cho luôn đấy.”

“...”

Yến Cảnh Niên tức trợn mắt, lại quay ra nhìn phía bên kia tấm gương, nhận ra có gì đó không đúng: “Đến lượt cô ấy rồi, sao vẫn đứng im vậy, tay còn đặt trên phần xương quai xanh?”

Phương Tinh Nghị cũng nhìn sang, đúng là Dương Yến đang đứng im bất động.

Cô đứng nghiêng, có thể nhìn thấy một tay cô ôm chỗ xương quai xanh, cắn nhẹ môi, sắc mặt hơi khó coi.

Nhìn kĩ hơn chút, Phương Tinh Nghị nhận ra phần nơ nối vị trí quan trọng của váy bị đứt rồi, vậy nên cô đang dùng tay để giữ.

“Váy của cô ấy không ổn rồi.” Yến Cảnh Niên cũng đã nhận ra, cong môi nói: “Bộ váy này bám sát thân thể, cô ấy mà buông tay ra, cả bộ váy sẽ rơi xuống mất.”

“Chậc chậc, cơ thể đẹp đẽ dưới bộ váy đó, tin là đám đàn ông trong phòng này ai cũng muốn được bổ mắt một lần.”

Thấy người trong đó nhận ra tình hình, như đang dùng lời nói để làm khó Dương Yến, Yến Cảnh Niên liếc Phương Tinh Nghị, thấy sắc mặt anh vẫn lạnh lùng, thờ ơ với mọi thứ.

Thờ ơ mọi thứ?

Yến Cảnh Niên thầm nói: Mới lạ ấy! Anh mà không quan tâm người phụ nữ này, thì sẽ không bỏ hết công việc mà đến đây đâu.

“Mỹ nữ bị một bầy sói bao vây, thật là đáng thương.” Yến Cảnh Niên đặt ly rượu lên bàn bida, đứng dậy: “Tôi đang rảnh, để tôi thay tổng giám đốc Phương đi giải cứu nữ chính nhé.”

Anh đang định đi, thì đụng phải trợ lý Tư đem ba chai sâm panh vào.

“Anh ôm 3 chai về thật à?” Yến Cảnh Niên cạn lời.

“Tổng giám đốc Phương nhà anh nói chơi vậy thôi.”

Trợ lý Tư nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc Phương chưa bao giờ nói đùa. Ngài Yến, ngài có muốn tự uống không? Nếu thấy khó quá thì để tôi giúp.”

Yến Cảnh Niên: “...”

“Anh giữ lại tự uống đi.” Yến Cảnh Niên vỗ vai anh ta: “Tôi phải đi làm anh hùng cứu mỹ nhân.”

“Cậu giữ lại mà uống.”

Phương Tinh Nghị không thèm cho anh tí mặt mũi nào, trầm mặt tháo chiếc ghim cài ngực áo vest xuống, gọi nhân viên phục vụ nãy giờ đứng như người vô hình tới.

“Cầm sang phòng bên kia, đưa cho người phụ nữ mặc váy đen.” Anh đưa ghim cài áo cho nhân viên.

“Vâng, thưa ngài.”

“Tổng giám đốc Phương, nữ chính rơi vào ổ sói, anh cử một nhân viên qua đó cũng vô ích, cứ để tôi đi cho.” Yến Cảnh Niên ngửi ra mùi nguy hiểm trong ngữ khí của Phương Tinh Nghị, nhấc chân định chạy.

Trợ lý Tư chặn anh không cho đường thoát.

“Ngài Yến, mời uống sâm panh.” Trợ lý Tư đưa chai rượu tới: “Hay là để tôi giúp?”

“Cảm ơn! Tôi không muốn uống.” Yến Cảnh Niên cắn răng cười, rồi trừng mắt lườm trợ lý Tư: “Tôi chưa thấy trợ lý nào đáng ghét như anh!”

“Ngài Yến quá khen rồi.”

“...”

Dương Yến tưởng Kỷ Gia Trí chuẩn bị bộ váy này là muốn xem cô có dám mặc hay không, nào ngờ anh ta lại động chân động tay với bộ váy.

Dây váy mỏng manh sắp đứt rồi, cô đứng im không dám động đậy.

Bộ váy này không bó chặt lắm, lớp trong cùng là vải lụa trơn, một khi dây áo đứt, cả bộ váy sẽ rơi khỏi người cô.

Dương Yến hít một hơi sâu, nói với Macit: “Tôi muốn vào nhà vệ sinh.”

“Đừng chứ, ván này sắp xong rồi.” Macit nói, ánh mắt nóng bỏng quét trên người cô: “Cô Dương kiên nhẫn chút, nào, đến lượt cô rồi.”

Những người khác cũng cùng hô lên.

Bọn họ hình như đều biết váy của Dương Yến sắp tuột rồi, nhìn cô với ánh mắt như sói đói.

Tình huống kiểu này, Dương Yến đã gặp nhiều, quen rồi. Chỉ là đánh đến giờ, cô sắp thắng mà lại phải bỏ cuộc thì tiếc quá.

Nhưng thà vậy còn hơn để người ta nhìn sạch.

“Xin lỗi...”

Dương Yến mím môi, đang định nói gì đó, thì cửa phòng mở ra.

Nhân viên phục vụ bước vào nhìn xung quanh, thấy Dương Yến liền đi thẳng tới chỗ cô, đưa cho cô một cây ghim cài: “Một quý ngài nhờ tôi đưa cái này cho cô.”

“Cảm ơn.” Cô có thể nhìn ra ghim cài này là được đặt thiết kế riêng, đúng là thứ mà cô đang cần.

Hình như Hứa Cung Diễn biết cô đang gặp nguy, nên đưa tới đây.

Dương Yến nhanh chóng cài lên, nhớ lại hình như chưa từng thấy Hứa Cung Diễn đeo ghim cài bao giờ, anh mượn người khác à?

Xử lý mọi việc xong rồi, Dương Yến mỉm cười với Macit: “Xin lỗi, để ngài đợi lâu rồi.”

“Không sao.” Macit có hơi thất vọng, miệng vẫn nói: “Nếu váy của cô Dương có vấn đề thì cứ nói thẳng, phụ nữ mà là để đàn ông yêu thương.”

Dương Yến cười nhẹ: “Da mặt tôi mỏng, ngại làm phiền người khác.”

Macit cắn răng, nghĩ, cô thật nhanh mồm nhanh miệng, dám thầm chế giễu hắn nhỏ mọn!

Vài phút sau, trên bàn bida đã chỉ còn lại bóng trắng.

Nhân viên thu dọn xong, rồi tuyên bố điểm đôi bên: “Ngài Macit 133 điểm, cô Dương Yến 147 điểm.”

Macit đen mặt, nhưng vẫn cười khen: “Cô Dương không chỉ xinh đẹp, mà còn rất thông mình, khả năng chơi bida lại càng điêu luyện, tôi xin bái phục.”

“Ngài thua nhưng không thiệt.” Dương Yến đưa gậy đánh bóng cho nhân viên, mỉm cười: “Thầy dạy tôi là quán quân thế giới, thầy ấy mà muốn chơi, thì người khác không có cơ hội lấy giải đâu.”

Macit tò mò: “Quán quân thế giới nào vậy?”

“Ngài Macit, tôi thắng rồi.” Dương Yến đổi chủ đề: “Tôi xin hai phút nói chuyện với ngài.”

“... Được thôi.”

Hai người ra khỏi phòng, tìm một góc ít người qua lại, Dương Yến nói lại chuyện đó: “Mọi người đều là bạn, tôi cũng muốn thật lòng nói chuyện với ngài Macit.”

“Tôi biết người ủng hộ thiếu gia Salles rất nhiều, bao gồm cả ngài, nhưng chắc ngài cũng có nghe nói rồi, Bác Nội Nhĩ thích đứa con út hơn, nếu không sẽ không tạo ra thử thách ngay vào lúc anh ta lấy lại được tư cách người thừa kế.”

Nhìn người phụ nữ trẻ ung dung điềm tĩnh trước mặt, trong lòng Macit bỗng có một luồng cảm xúc nóng bỏng: “Nếu cô Dương đã có thành ý như vậy, tôi có thể bàn bạc với cô.”

Ông ta tiến gần lại Dương Yến: “Tôi muốn một nửa cổ phần của Kexil, hoặc, một đêm cùng với cô Dương, thế nào?”

Dương Yến đứng thẳng, ngoài cười trong không cười mà nhìn ông ta: “Nghe nói ngài Macit đã ký thỏa thuận với phu nhân, một khi tin xấu nào của đối phương xuất hiện trên tin tức, sẽ ly hôn mà không được phân chia tài sản. Công ty của ngài có giá trị lên tới vài cả triệu đô, có giá đấy nhỉ? Hơn nữa, hôm nay vợ ngài cũng có mặt, ngài không sợ bà ấy thấy sao?”

Macit khẽ cười: “Chẳng phải quốc gia cô có câu nói ‘Chỉ cần mỹ nhân, không cần giang sơn’ đó sao? Nếu được một đêm với cô Dương, tôi có thể từ bỏ cả giang sơn này.”

“Vậy xem ra chúng ta không có gì để nói với nhau rồi.” Dương Yến nhìn thời gian trên điện thoại: “Vừa đúng 2 phút, tôi không làm phiền ngài Macit nữa.”

“Đợi đã.” Macit gọi cô lại, không chịu từ bỏ: “Tôi biết văn bản đó chỉ thiếu đúng chữ ký của tôi, cô thật sự trơ mắt nhìn bạn trai cô mất đi cơ hội này sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc