NAM THẦN VÀ MÈO CỦA ANH ẤY

Môi giống như dính bọt nước vậy, vô cùng mê người.

Kiều diễm ướt át, như bông hoa hồng tươi mới.

Ánh mắt Lục Ly tối sầm, nhìn người trước mắt, hầu kết hơi lăn.

Nguyễn Nhuyễn lúc này rất quẫn bách, không muốn đi xem vẻ mặt của Lục Ly, cô dùng hai tay che mặt, hàm hồ nói: “Lục lão sư, anh có thể đứng lên trước không?”

Lục Ly hơi ngừng, sau khi thở ra một hơi, từ trêи mặt đất bò dậy, thuận tay kéo Nguyễn Nhuyễn lên.

Nguyễn Nhuyễn sau khi đứng dậy, còn chưa kịp hỏi chuyện gì vừa xảy ra, Lục Ly liền đi bên kia tản bộ.

Cô chỉ có thể nhìn bóng lưng Lục Ly, sửng sốt một lát, mới vươn tay vỗ vỗ gương mặt nóng bỏng của mình, trở về phòng hóa trang.

Trong phòng hóa trang vừa lúc không có ai, Nguyễn Nhuyễn nhìn bản thân trong gương, mặt đỏ như quả trứng bị nấu chín vậy, cảm thấy vô cùng vô cùng ngượng….

Nhưng lại cảm thấy thật may mắn, cũng may người kia là Lục Ly, mà không phải là diễn viên đóng thế.

Cô suy nghĩ chuyện vừa nãy, môi của anh như mang theo độ ấm, hai người dựa gần nhau, hơi thở quanh quẩn nhau, hô hấp của hai người xen lẫn nhau.

Tay Lục Ly có hơi nóng, đặt ở ót cô, để cho đầu cô không xoay đi nơi khác.

Một cái tay khác nắm eo cô.

Nguyễn Nhuyễn cúi đầu liếc nhìn vòng eo của mình, chỉ cảm thấy vị trí Lục Ly vừa chạm qua, hiện tại hơi hơi nóng lên.

Xuyên qua quần áo đơn bạc, truyền tới làn da bên trong, lại đến vị trí trái tim của mình.

Mặt cô, toàn thân đều đang nóng lên.

Nguyễn Nhuyễn nhanh chóng đi đến phòng vệ sinh bên kia dùng bàn tay lấy chút nước lạnh, vỗ vỗ ở trêи mặt mình, để cho bản thân tỉnh táo lại.

Bây giờ đang quay phim quay phim quay phim….

Sau khi lặp đi lặp lại nói với bản thân vô số lần, Nguyễn Nhuyễn liền nhìn mình trong gương, trêи mặt còn sót lại một ít giọt nước, đang chảy xuống dưới.

Cô cắn cắn môi, dùng ngón tay chạm chạm cánh môi mình, cảm nhận độ ấm.

Ở phòng vệ sinh a a a a chừng mấy tiếng, Nguyễn Nhuyễn mới hít thở sâu một chút, ám chỉ cho bản thân vô số lần, mới từ bên trong đi ra.

Sau khi đi ra, sắc mặt cô đã khôi phục như thường, duy chỉ có đỏ ửng còn hiện trêи mặt bán đứng mình.

*

Nguyễn Nhuyễn bên kia vô cùng rối rắm, Lục Ly bên này cũng hoàn toàn không dễ chịu.

Rót cho mình hai cốc nước lạnh, Lục Ly mới phục hồi tinh thần lại.

Vừa rồi… Trong nháy mắt như vậy, anh đã không nghĩ muốn đứng lên.

Lục Ly đơn độc trong một phòng, lúc này đang đi tới đi lui ở bên trong, vô cùng đau đầu, vừa nãy rõ ràng chỉ không muốn dùng đóng thế, thỏa mãn một tâm nguyện của cô gái nhỏ, nhưng đột nhiên lại, cảm tình của mình thay đổi.

Lục Ly vẫn luôn biết, từ sau khi Nguyễn Nhuyễn xuất hiện, anh liền trở nên có chút không bình thường.

Nhưng lúc giữa trưa, Lục Tê hỏi tình cảm của anh, anh đều không trả lời chính diện.

Bởi vì anh… Cũng không biết.

Nhưng hiện tại, Lục Ly có chút không dám suy nghĩ.

Không bao lâu, Trần Bân gõ gõ cửa tiến vào, nhìn về phía Lục Ly: “Cậu vừa nãy… Sao vậy?”

Lục Ly lắc đầu, mím môi nhìn về phía anh ta: “Không sao cả.”

Trần Bân nhíu mày, nhìn về phía Lục Ly nói: “Cậu vì sao muốn tự mình diễn, cảnh diễn này không phải nói muốn dùng đóng thế sao?”

“Đóng thế tới, sẽ không đạt được hiệu quả này.”

Nghe vậy, Trần Bân nhíu mày nhìn chằm chằm anh: “Lục Ly, cậu bất thường.”

Anh ta dừng một chút, nhắc nhở nói: “Nếu cậu có ý khác, tôi cũng hy vọng có thể quay diễn xong lại nói, dù sao… Nguyễn Nhuyễn là một người mới.”

Điểm này, Trần Bân hiểu rõ, Lục Ly càng hiểu hơn.

“Còn có nhiều nhân viên công tác ở phim trường, về sau làm gì đó, vẫn nên suy xét chung quanh một chút.” Vừa nói, Trần Bân tiến lên phía trước, như là không có chuyện tất cả các nhân viên công tác thảo luận cảnh hôn vừa rồi.

Trần Bân nghe xong không ít, đại đa số nhân viên công tác đều cảm khái.

“Không phải nói Lục Ly có bệnh sạch sẽ sao? Không quay cảnh diễn thân mật sao, chuyện vừa rồi là sao?”

“Ôi trời ạ, Lục Ly vừa rồi thật man mà, giống như Chu Uyên trong kịch bản, thật sự quá đẹp trai rồi.”

“Xem thôi tôi cũng mặt đỏ tai hồng, trọng điểm bọn họ liền một lần là qua.”

“A a a a a, đáng tiếc Cố đạo không cho phép chúng ta chụp ảnh, nếu không thật muốn lưu lại.”

Trần Bân cách đó không xa nhìn đám cô gái kϊƈɦ động, đau đầu xoa xoa ấn đường, mới đi tới phòng nghỉ bên này.

Nghe xong Trần Bân nói, Lục Ly nhẹ ừ: “Đã biết.”

Trần Bân kinh ngạc nhìn anh: “Cậu đối với Nguyễn Nhuyễn thật đúng là……?”

Lục Ly liếc mắt nhìn anh ta, không nói chuyện.

“Đi ra ngoài đi, nên đóng phim.”

“Đúng rồi, đóng thế đâu, tôi không phải vừa gọi điện cho hắn sao, cảnh diễn vừa rồi nói có ảnh hưởng, vậy đợi lát nữa cảnh diễn kia không sao chứ?” Trần Bân còn đang lải nhải.

Bước chân của Lục Ly dừng lại, quay đầu nhìn anh ta: “Không cần, cảnh diễn này không cần đóng thế.”

Trần Bân: “???” Trong đầu anh ta có ý nghĩ khủng bố, chẳng lẽ tất cả cảnh hôn cùng cảnh lên giường, Lục Ly cũng định tự mình diễn?

Chờ Trần Bân phục hồi tinh thần lại, Lục Ly đã đi tới phim trường bên kia, ngồi bên cạnh Nguyễn Nhuyễn.

Lục Ly ngồi xuống, Nguyễn Nhuyễn liền dịch sang vị trí bên cạnh một chút, cách Lục Ly một khoảng.

Nhìn động tác của cô, Lục Ly nhướng mày, yên lặng bản thân cũng di chuyển sang bên cạnh một chút.

Nguyễn Nhuyễn nhíu nhíu mày, tiếp tục dịch sang một chút.

“Sợ tôi?” Lục Ly cũng không tiếp tục chơi cùng cô, trực tiếp hỏi.

Nguyễn Nhuyễn nhìn anh, lắc lắc đầu: “Không sợ.”

Chỉ là Lục Ly vừa tới gần cô, cô liền nghĩ đến chuyện vừa rồi, tưởng tượng đến chuyện đó, Nguyễn Nhuyễn liền khống chế không được mặt đỏ, tim đập gia tốc.

“Không sợ tôi lại trốn tôi xa như vậy?” Lục Ly hơi ngừng lại, nhắc nhở cô: “Không phải còn nói là fans của tôi sao, vì sao lại nhìn không ra một chút dấu hiệu của fans chứ?”

Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, liếc mắt nhìn Lục Ly, chu miệng nói: “Hiện giờ đang quay phim, không phải là fans đi tham gia họat động của anh.”

Nghe vậy, Lục Ly vui vẻ.

“Vậy nếu là fans tham gia hoạt động của tôi, em sẽ phản ứng thế nào?”

Nguyễn Nhuyễn nghiêm túc suy nghĩ một lát, bộ dáng ngoan ngoãn kia, Lục Ly nhìn cảm thấy nơi nào đó trong lòng như vì cô mà sụp đổ.

Đắm chìm ở bên trong.

“Chắc là kϊƈɦ động.” Nguyễn Nhuyễn nhìn về phía Lục Ly nói: “Nhiệt tình.”

Lục Ly cười nhẹ: “Không tồi.”

Nguyễn Nhuyễn: “……” Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy câu không tồi này của Lục Ly, mang theo một tầng hàm nghĩa khác.

Hai người ngồi ở bên này trò chuyện, trêи cơ bản đều là Lục Ly hỏi cô đáp lời, mà Nguyễn Nhuyễn trả lời vô cùng thành thật đáng yêu, làm cho Lục Ly vẫn luôn không nín được cười.

*

Hai người Lục Tê cùng Cố Y ngồi phía sau cắn hạt dưa tán gẫu.

“Lục Tê à, anh trai em có chút khủng bố.”

“Em cũng thấy vậy.”

Lục Tê vô cùng tán đồng, quay đầu nhìn về phía Cố Y nói: “Có chuyện quên nói cho chị.”

“Chuyện gì?” Cố Y nhấc mí mắt.

Lục Tê trầm mặc, cảm thấy nhất định phải bán đứng anh trai ruột của mình, dù sao chuyện này nín không nói ra, cô thật có chút khó chịu.

“Cảnh diễn hôm nay, Cố đạo trước không phải nói để cho đóng thế tới sao, còn cố ý nhắc nhở anh em.”

“Sau đó thì sao?”

Lục Tê nghĩ buổi sáng lấy điện thoại di động của Lục Ly nhìn thấy tin nhắn, có chút gian nan vạch trần Lục Ly: “Anh ấy không gọi đóng thế tới, hôm nay còn cố ý nhắn tin cho đóng thế rằng, nếu Trần Bân gọi điện thoại cho hắn, liền nói chính mình không thoải mái, không tới được.”

Cố Y bị sặc hạt dưa, cô hồ nghi nhìn Lục Tê: “Anh em lợi hại như vậy?”

Lục Tê bất đắc dĩ gật đầu: “Chỉ là buổi sáng hôm nay em xem, Trần Bân hỏi anh ấy về chuyện đóng thế, cũng không đi gọi điện.”

Cố Y nghẹn nghẹn, quay đầu nhìn về phía Lục Ly bên kia: “Anh em thích Nguyễn Nhuyễn sao?

“Em hỏi, anh ấy không trả lời em.”

Cố Y nhướng nhướng mày, “Có muốn biết không?”

Ánh mắt Lục Tê sáng lên: “Chị có biện pháp sao?”

“Đương nhiên.” Cố Y đặc biệt kiêu ngạo nói: “Lại không nhìn xem chị là ai?”

“Biện pháp gì?” Lục Tê đặc biệt tò mò, “Anh em kín miệng như vậy, em cảm thấy chúng ta sẽ không hỏi được gì đâu.”

“Không có việc gì, chị có biện pháp.” Cố Y vỗ bộ ngực bảo đảm, “Bọn họ phải quay phim, buổi tối lại nói.”

“Được.”

Hai người nhàm chán, trong đầu chuẩn bị một ít chuyện nhàm chán.

*

Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn buổi chiều quay phim, giống như tiến vào thời kỳ cổ chai*.

*Gặp phải một số khó khăn, bước vào giai đoạn khó khăn.

Cố đạo một tiếng lại một tiếng ‘ cắt ‘ vang lên trong phim trường.

Nguyễn Nhuyễn bất đắc dĩ, cau mày nhìn về phía Lục Ly.

Nụ hôn này diễn, hô vô số lần.

Cố đạo nhìn về phía hai người: “Tự nhiên một chút, vừa rồi không phải quay rất tốt sao, xem đối phương như người yêu của mình, biết không?”

Ông dừng một chút, nhìn về phía Lục Ly nói: “Lục Ly cậu nếu không muốn hôn liền tìm đóng thế tới, cảnh diễn này đóng thế tới quay cũng không sao.”

Cố đạo cảm thấy không ngoài dự đoán, Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn quay cảnh này, không biết phải quay bao nhiêu lần.

Quả nhiên, lời Cố đạo vừa nói ra, Lục Ly bên kia liền nhíu mày, “Không cần, nghỉ ngơi năm phút lại tiếp tục, có thể một lần là qua.”

Anh cúi đầu nhìn Nguyễn Nhuyễn trước mắt, nhẹ giọng nói: “Tôi nói cảnh diễn cho em?”

“Được.” Nguyễn Nhuyễn đi theo Lục Ly đi tới nơi ít người bên kia.

Cách phim trường náo nhiệt một khoảng cách nho nhỏ, hai tay Lục Ly đút vào túi đứng ở trước mặt Nguyễn Nhuyễn, cúi đầu nhìn cô gái còn thấp hơn mình một cái đầu.

“Vì sao lại khẩn trương như vậy?”

Nguyễn Nhuyễn a một tiếng, ngửa đầu nhìn anh, mím môi lắc lắc đầu: “Em không có.”

Cô nhỏ giọng giải thích cho mình: “Chỉ là… Sợ anh không thích.”

Nguyễn Nhuyễn không cách nào chắc chắn, lúc trước là do Lục Ly nhất thời nóng đầu hay sao, cho nên vừa quay, cô liền nghĩ tới cảnh trước kia, nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy, tay nắm quần áo Lục Ly liền không nhịn được siết chặt, ngón tay đang dùng sức.

Cả người căng thẳng.

Cô đang khẩn trương.

Vô cùng khẩn trương, đi đối mặt cảnh diễn kế tiếp.

Lục Ly cười khẽ, khó có thể khống chế duỗi tay xoa xoa tóc cô, khom người tới gần trước mặt cô, nhẹ giọng nói: “Tôi không có không thích, đây là đang quay phim, chúng ta lát nữa tận lực một lần qua, biết không?”

Anh nhìn chằm chằm Nguyễn Nhuyễn: “Nếu em còn có ý nghĩ khác muốn nói tới tôi, quay xong liền nói?”

Nguyễn Nhuyễn nhìn, đối diện với anh hồi lâu, mới gật gật đầu.

“Được.”

Hai người khai thông xong, quay vô cùng tự nhiên.

Cố đạo vừa lòng nhìn một đôi người yêu bên trong ống kính, tán dương: “Không tồi không tồi, hôn rất tự nhiên, vừa tốt, giống như đang yêu nhau vậy.”

Nguyễn Nhuyễn cắn môi dưới, hai tròng mắt đầy nước nhìn về phía Lục Ly.

Cô còn chưa từ trong kịch bản đi ra.

Lục Ly hơi ngừng, nhìn bộ dáng hiện tại của Nguyễn Nhuyễn, ánh mắt hơi trầm xuống, trong mắt lưu chuyển ánh sáng Nguyễn Nhuyễn xem không hiểu.

Cũng may trong nháy mắt, Lục Ly vốn nhờ thanh âm bên kia phục hồi tinh thần lại, lại lần nữa mở miệng, giọng của anh có chút khàn khàn: “Qua bên kia đi, nghỉ ngơi.”

“Được.”

Nguyễn Nhuyễn cúi đầu đi đến bên kia, sắc mặt ửng đỏ.

Lục Ly nhìn bóng lưng rời đi, mới đi theo đến.

Những cảnh diễn tiếp theo, ngược lại đều rất thuận lợi.

Giờ cơm tối, Nguyễn Nhuyễn bị Cố Y lôi kéo cùng nhau ăn cơm, ngồi cùng bàn lại là mấy người trước kia, một xe bọn họ, vừa đúng năm người.

Nguyễn Nhuyễn đang cúi đầu ăn cơm, Cố Y nhìn, tỏ ý kinh ngạc hỏi: “Nguyễn Nhuyễn em không ăn thịt gà sao?”

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn a một tiếng, nhìn thịt gà bị mình đẩy ra, lắc đầu nói: “Không phải, em ăn thịt gà, nhưng không ăn da.”

Cô đẩy những miếng thịt gà kia ra, đều vì phía trêи có da, nhìn qua nhơm nhớp, cô không ăn được.

Cố Y à một tiếng, không có gì kỳ quái cả.

Ngược lại Lục Ly đang ăn cơm một bên, im lặng nhìn Nguyễn Nhuyễn bên này, lúc nhìn thấy cô cẩn thận xé da gà sau đó lại bỏ vào miệng nhỏ ăn, mới thu hồi ánh mắt của mình.

Lục Tê ở một bên ho nhẹ, nhắc nhở Cố Y đừng quên chính sự.

Cố Y vội vàng phản ứng lại, nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn nói: “Nguyễn Nhuyễn à.”

“Làm sao vậy?” Cô vội vàng xé da gà.

“Em có bạn trai chưa?”

Lời này vừa ra, tay cầm đũa của Lục Ly dừng một chút, Trần Bân đang ăn cơm một bên, cũng hiếm khi ngẩng đầu nhìn Lục Tê cùng Cố Y.

Nguyễn Nhuyễn không chút để ý trả lời: “Không có.”

Cố Y à một tiếng: “Vậy em thích dạng người như thế nào?”

“Thích dạng gì là sao?” Nguyễn Nhuyễn ăn thức ăn ngon trước mắt, cảm thấy vô cùng ngon miệng.

Xem ra đồ ăn của đoàn phim, vẫn có thể ăn.

Lục Tê ở một bên sốt ruột mạnh liệt ho khan, Nguyễn Nhuyễn nhìn, thuận tay đưa cốc nước qua, “Bị sặc sao?”

Lục Tê: “……” Bất đắc dĩ vươn tay nhận cốc, uống hai ngụm, mới nói: “Chị Cố Y hỏi chị thích ai.”

“Thần tượng sao?”

Cố Y: “……”

Lục Tê: “……”

Là các cô biểu đạt sai sao, hay là Nguyễn Nhuyễn không chuyên tâm nghe các cô nói chuyện??

Hai người đầu óc mơ hồ nhìn nhau, còn Nguyễn Nhuyễn lúc này đang chuyên chú đồ ăn trước mắt, sau khi hỏi xong không nghe được mấy người Cố Y trả lời, cô liền cho rằng hỏi thần tượng của mình là ai.

Không suy nghĩ nhiều, Nguyễn Nhuyễn thuận miệng nói một cái tên.

“Lục Ly.” Cô không chú ý tới lời mình vừa nói ra, mấy người chung quanh đều ngẩn ra, còn cố ý cúi đầu bổ sung một chút: “Em thích Lục Ly.”

Bình luận

Truyện đang đọc