NAM THẦN VÀ MÈO CỦA ANH ẤY

Phần nhạc đệm ở cửa thang máy này, bị Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly ném ra sau đầu.

Hoàn cảnh nước ngoài rất tốt, Trần Diễm cố ý chọn một hải đảo, thích hợp với việc thu hình chương trình, hơn nữa bên này không cần lo lắng thời thời khắc khắc gặp được người quen.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly đi trên đường hồi lâu, cũng không bị ai nhận ra.

Nhưng cũng nhờ kỹ thuật ngụy trang của hai người bọn họ cũng không tồi.

Nguyễn Nhuyễn nhìn chung quanh một vòng, cũng không biết nên ăn cái gì, ngước mắt nhìn về phía Lục Ly, muốn anh quyết định chủ ý.

"Muốn nếm thử đồ ăn nổi tiếng địa phương không?"

"Có." Nguyễn Nhuyễn không ý kiến, nhìn một vòng, chớp chớp mắt nói: “Ở đâu có đồ ăn nổi tiếng?"

Lục Ly ho nhẹ, đưa cô đi hướng bên kia.

"Trước đây anh đã tới nơi này sao?"

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lục Ly trầm ngâm một lát nói: “Không có, nhưng biết địa phương này."

“A? Trần Diễm sao tìm được vậy."

Lục Ly cười: "Cậu ta thích chạy nhảy khắp nơi, muốn tìm nhất định có thể tìm được."

Nguyễn Nhuyễn à một tiếng, không quá để ý.

Hai người tìm một quán ăn, Nguyễn Nhuyễn nhìn xung quanh, trực tiếp để Lục Ly chọn.

Cũng may trình độ ngoại ngữ của hai người cũng không tệ lắm, đại đa số người ở đây cũng đều nói tiếng Anh.

Nguyễn Nhuyễn ngồi bên cạnh Lục Ly, ôm cánh tay Lục Ly làm nũng: "Cơm nước xong chúng ta trở về khách sạn ngủ đi."

"Được."

Lục Ly dừng một chút nói: “Chúng ta ngày mai không ở khách sạn.”

"Vậy ở đâu?"  Nguyễn Nhuyễn nháy mắt liền thanh tỉnh lại, ngước mắt kinh ngạc nhìn về phía Lục Ly, hỏi.

Lục Ly che miệng ho nhẹ nói: "Bởi vì chương trình của chúng ta là về yêu đương, ba nhóm khách quý sẽ ở trong một ngôi nhà, chúng ta ở một phòng."

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn à một tiếng: "Phòng đều giống nhau sao?”

“Phân cấp bậc, hạng nhất thì tốt nhất."

Nguyễn Nhuyễn gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ: “Anh sao mà biết nhiều vậy?"

Sau khi nói xong, Nguyễn Nhuyễn vươn tay chỉ vào Lục Ly cười: "Anh đi cửa sau sao?" Nếu không sao lại biết nhiều nội tình như vậy chứ.

Lục Ly nhướng mày, không chút khách khí đồng ý: “Cũng không xem như cửa sau, nhưng trước kia, tìm Trầm Diễm hỏi tình huống cụ thể." Bằng không, Lục Ly cũng không yên tâm tới đây.

Dù sao cũng mang theo Nguyễn Nhuyễn cùng nhau tham gia, tóm lại phải hiểu biết rõ ràng.

Nếu như quá mệt, nhất định không thể tới.

Cũng may Trần Diễm bảo đảm, sẽ không quá mệt, sẽ có bầu không khí lãng mạn, để cho tình cảm giữa hai người càng sâu đậm, tuy rằng Lục Ly có tự tin với tình cảm của anh cùng Nguyễn Nhuyễn, cho dù không tham gia chương trình cũng sẽ rất tốt, nhưng tóm lại vẫn có chút muốn.

Nhiều năm như vậy, thật vất vả tìm được một bạn gái, đương nhiên phải mang theo cô tham gia chương trình, ân ân ái ái.

Hai người ở bên ngoài ăn xong liền thân mật trở về khách sạn.

Lúc đi ra ngoài, gặp đôi giả tình nhân kia, lúc trở về, gặp vợ chồng tham gia tiết mục.

Nguyễn Nhuyễn liếc nhìn Lục Ly, hai người ho khan bắt đầu chào hỏi.

“Lục Ly?” Lý Thiến nhìn người trước mắt, vô cùng kinh ngạc.

Lục Ly mỉm cười gật gật đầu: “Hai người giờ muốn đi ra ngoài sao?"

Lý Thiến nhìn chồng mình, đối với tin tức về Lục Ly, cho dù hai người ở nước ngoài cũng biết đến, cho nên lúc này thấy Lục Ly, vô cùng kinh ngạc.

Đưa tay chỉ vào Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn tay trong tay, Lý Thiến kinh ngạc, mới có chút hồ nghi dò hỏi: “Anh là nhóm khách quý tới tham gia chương trình?"

“Đúng vậy.” Lục Ly bật cười, cong cong môi: “Sao vậy, rất kỳ quái sao?"

Lý Thiến là người thẳng thắn, trực tiếp đáp: "Há chỉ là kỳ quái, quả thật làm người khó có thể tin."

Nguyễn Nhuyễn bật cười, ghé mắt nhìn về phía Lục Ly.

"Chào hai người, tôi  là Nguyễn Nhuyễn.”

Lý Thiến nhìn cô gái trước mắt, mi mắt cong cong cười: “Chào cô, tôi là Lý Thiến, đây là chồng của tôi Vương Ba."

Lục Ly cười khẽ, gật đầu với hai người nói: "Đã lâu không gặp."

Anh trước kia đều từng hợp tác đóng phim với hai người, cho nên xem như tương đối quen thuộc.

Lý Thiến nhìn chằm chằm Nguyễn Nhuyễn, nhịn không được cảm khái: “Thật trẻ tuổi."

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Vì sao lại nói những lời này.

Lục Ly che miệng ho nhẹ "Ừ, còn nhỏ."

Lý Thiến nhìn, nhịn không được trêu ghẹo hai người: “Không nghĩ tới hai người tới tham gia đấy, ban đầu lúc tôi hỏi Trần đạo diễn, anh ta vẫn luôn nói sẽ cho mọi người một kinh hỉ, hiện tại xem ra, thật sự rất kinh hỉ đấy."

Lục Ly: “…… Kinh hỉ sao?”

Lý Thiến cũng khá thích Lục Ly, ít nhất phim Lục Ly từng đóng, đều rất thích, cho nên nhịn không được nhiều lời vài câu: “Đương nhiên, rất kinh hỉ rất kinh ngạc, không nghĩ tới có thể quay gameshow với anh."

Lục Ly cong cong môi, đáp: "Cũng là vinh hạnh của chúng tôi."

Bốn người đứng ở một bên nói chuyện một hồi, Lục Ly nói: "Chúng tôi đi lên nghỉ ngơi trước, mới vừa đi ăn về."

Lý Thiến ừ một tiếng: “Chúng tôi cũng ra ngoài ăn đây, ngày mai gặp."

"Được."

Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly lên lầu, vào thang máy, Nguyễn Nhuyễn liền hỏi Lục Ly: “Trần Diễm hình như còn chưa đăng tin tức này lên nhỉ?"

Lục Ly ừ một tiếng: “Trần Diễm nói vì không muốn cho mọi người một kích quá lớn, cậu ta chuẩn bị đêm nay đăng."

Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, bất đắc dĩ cười

"Chắc là bởi vì hôm qua hệ thống bị sập, nên không lên được mạng chứ?"

Lục Ly gật đầu: “Chắc vậy."

Hai người trở lại khách sạn, Nguyễn Nhuyễn tùy tiện rửa mặt một chút, cũng mặc kệ Lục Ly đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại cho Trần Bân, trực tiếp nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ.

Trên máy bay tuy rằng ngủ rất lâu, nhưng ngủ cũng không thoải mái, đối với Nguyễn Nhuyễn mà nói, chỉ có giường, mới là thoải mái nhất.

Cô nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe giọng Lục Ly từ bên kia cửa sổ truyền tới, càng ngày càng thấp, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không nghe thấy gì nữa.

...

Lục Ly ra bên ngoài tiếp tục nói điện thoại với Trần Bân.

“Hiện tại tình huống thế nào?”

Trần Bân gật đầu, bất đắc dĩ thở dài: "Khống chế được, dù sao đại bộ phận fans của cậu vẫn rất bình tĩnh, chỉ có một bộ phận nhỏ nói không thể tiếp nhận Nguyễn Nhuyễn."

Lục Ly trầm ngâm một lát: “Cũng không thể để tất cả mọi người đều tiếp nhận được."

Trần Bân ừ một tiếng: “Nhưng hiện tại, những chuyện trước kia của Nguyễn Nhuyễn đang không ngừng bị võng hữu lôi ra."

"Những chuyện gì?"

Trần Bân nhíu mày nhìn một ít tư liệu trong tay, nói cho Lục Ly: "Tư liệu bắt đầu từ tiểu học, toàn bộ đều bị đào ra."

Nghe vậy, Lục Ly nhíu mày, xoa xoa mi tâm nói: "Có thể ngăn lại liền ngăn lại."

“Không thể ngăn lại." Trần Bân nói cho anh: "Hiện tại tình huống này, nói thật rất nhiều chuyện chúng ta bên này không khống chế được, rất nhiều tin tức không phải từ phía truyền thông, mà là fans của cậu, còn có một ít bạn học của Nguyễn Nhuyễn đăng lên, chúng ta khẳng định sẽ có sơ sẩy nhất định."

Điểm này Lục Ly có thể lý giải, cho nên hiện giờ xem như, cũng không có biện pháp quan trọng gì giải quyết.

Trần Bân nghĩ nghĩ, đề nghị nói: “Thật ra tôi cảm thấy có thể như vậy.”

“Cái gì?”

"Thân thế Nguyễn Nhuyễn, cùng với chuyện trước kia, nhất định không giấu được, không bằng tự mình chủ động nói ra?" Trần Bân thật cẩn thận đề nghị, nếu dựa theo lợi ích mà nói, với cách làm của bọn họ, mới là tốt nhất.

Có thể có không ít võng hữu sẽ đồng tình Nguyễn Nhuyễn.

Nhưng Lục Ly…… Cũng không đồng ý.

“Không cần.” Anh thấp giọng nói: “Tôi sẽ không dùng chuyện này của Nguyễn Nhuyễn tranh thủ đồng tình, sau khi tin bị phát tán thì nói sau, hơn nữa Nguyễn Nhuyễn cũng hoàn toàn không thích nói chuyện trước kia, tôi sợ cô ấy không vui."

Trần Bân hiểu rõ: “Tôi cũng biết cậu sẽ không đồng ý, cho nên tôi chỉ nhắc tới thôi." Làm người đại diện, tác dụng của Trần Bân chính là ngăn chặn mọi chuyện nguy hiểm rơi trên đầu nghệ sĩ mình.

Lúc anh ta vừa mới nói liền biết Lục Ly sẽ không đồng ý, nhưng vẫn nói.

Đơn giản là bởi vì phương pháp kia, quả thật đáng tin nhất.

Nhưng Lục Ly không đồng ý, anh ta cũng không có ý kiến, làm người đại diện của Lục Ly, Trần Bân đều cho Lục Ly tự quyết định.

"Vậy cậu nghĩ kỹ đi, chuyện các cậu vừa mới công khai, lại xuất hiện chuyện Nguyễn Nhuyễn trước kia hôn mê thậm chí còn thưa kiện bạn học của mình, tôi lo sẽ ảnh hưởng không tốt tới cô ấy, dù sao những tin bị người khác nói, hướng gió nhất định sẽ đè nặng Nguyễn Nhuyễn.”

"Tôi hiểu, nhưng cũng không thể tự mình đi nói, đến lúc đó rồi nói sau, anh chú ý một chút, nếu đến lúc đó tất cả tin nóng đều không tốt đến Nguyễn Nhuyễn, anh gọi điện thoại cho tôi, tôi giải quyết."

Trần Bân cười: "Được, không thành vấn đề, tôi mấy ngày nay sẽ chú ý cho hai người."

"Cảm ơn anh."

Trần Bân ừ một tiếng: “Hai người ở bên kia quay chương trình đi. Chờ tới trước khi về nước một ngày tôi lại liên lạc với cậu sau."

"Ừ."

Cúp điện thoại, Lục Ly vào phòng, Nguyễn Nhuyễn đã lâm vào trạng thái ngủ say.

Cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, ngủ rất ngon.

Hai tay anh đút túi đứng ở một bên, nhìn chằm chằm cô ngủ, mới cúi người hôn hôn khóe môi Nguyễn Nhuyễn, vén chăn lên nằm xuống.

Ôm người vào trong ngực.

Anh sẽ không để cho Nguyễn Nhuyễn lâm vào bất kỳ khốn cảnh gì, cũng không nỡ để những chuyện trước kia vây khốn cô.

*

Một giấc ngủ này, trực tiếp tới lúc Trần Diễm đến tìm hai người.

“Có người ấn chuông cửa.” Nguyễn Nhuyễn nhỏ giọng nói.

Lục Ly ừ một tiếng, hôn hôn trán cô dỗ: "Ngủ thêm lát nữa, anh ra ngoài xem."

"Ừm." Nguyễn Nhuyễn tự mình lần nữa lùi vào trong ổ chăn.

Lục Ly rời giường đi mở cửa.

Qua mắt mèo thấy người đang đứng ở cửa, Lục Ly xoa xoa mi tâm, mở cửa nhìn người tới.

"Cậu sao lại tới đây?"

Trần Diễm trên dưới quan sát anh một lượt, chậc chậc hai tiếng: "Đang ngủ? Tôi quấy rầy chuyện tốt của cậu?"

Lục Ly cười lạnh một tiếng: "Cậu cảm thấy sao?"

Trần Diễm nghẹn nghẹn, có chút cạn lời: "Tôi chắc không quấy rầy chuyện tốt của hai người chứ?"

"Nếu có, cậu hiện tại đã không ở đây đâu."

Trần Diễm: “……” Ho khan: "Tôi mới từ sân bên kia trở về, liền vội vàng tới đây, chỉ vì muốn gặp em dâu đấy."

“Ai?”

Trần Diễm thay đổi cách nói: "Chị dâu."

Lục Ly nhẹ ừ, liếc mắt nhìn hắn: “Tốt lắm."

Anh đi tới một bên, uống một ngụm nước: "Cô ấy còn đang ngủ, cậu đến sớm."

Trần Diễm: “……” Tuyệt vọng.

Đang lúc Trần Diễm tuyệt vọng, Nguyễn Nhuyễn từ trong phòng đi ra, nhìn về phía vị đạo diễn trẻ tuổi, cười cười nói: "Chào anh, tôi là Nguyễn Nhuyễn.”

Trần Diễm nhìn Nguyễn Nhuyễn, giới thiệu bản thân: "Tôi là Trần Diễm, chắc biết chứ?"

"Từng nghe qua tên."

Trần Diễm ngược lại không để ý những thứ này, nhìn Nguyễn Nhuyễn từ trên xuống dưới, xoay một vòng, Trần Diễm nói: "Tôi rốt cuộc biết Lục Ly tại sao thích cô rồi đấy."

Nguyễn Nhuyễn: “???” Có ý gì?? Vẻ mặt cô ngơ ngác nhìn về phía Trần Diễm.

Trần Diễm trầm tư một chút, gật đầu nói: “Thật sự như lời của bọn họ, là một tiểu bạch thỏ."

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Bình luận

Truyện đang đọc