NAM THẦN VÀ MÈO CỦA ANH ẤY

Nghe vậy, Lục Ly ý vị thâm trường nhìn Nguyễn Nhuyễn, thấp giọng hỏi: “Em cảm thấy sao?”

Nguyễn Nhuyễn: “……” Nếu cô biết, thì sẽ không hỏi.

Trầm mặc một hồi, tiểu bạch thỏ thành thật trả lời, “Em không biết mới hỏi anh đấy.”

Lục Ly nhẹ ừ, qua một hồi lâu, anh mới kêu Nguyễn Nhuyễn: “Nguyễn Nhuyễn.”

“Hử?”

Lục Ly hơi dừng lại: “Em có chuyện gì gạt anh không?”

Nguyễn Nhuyễn run lên, nghe được kinh hồn táng đảm: “Không có đâu.”

Cô dừng một chút, bổ sung nói: “Em làm gì có chuyện gì gạt anh, Trần Bân lợi hại như vậy, anh xem những chuyện trước khi em xảy ra chuyện đều có thể điều tra ra, nếu em có gạt anh, anh khẳng định cũng biết đúng không.”

Lục Ly cười một tiếng: “Vậy nếu có chuyện anh không biết thì sao.”

Nguyễn Nhuyễn trợn tròn mắt, vẻ mặt khó có thể tin nói: “Sao có thể, Lục Ly anh khẳng định đều biết.”

Lục Ly ừ một tiếng: “Anh không điều tra quá khứ của em.”

Nguyễn Nhuyễn à một tiếng: “Phải không, quá khứ của em cũng không có gì.”

Nghe vậy, Lục Ly hơi nhướng mày, ghé mắt nhìn cô một cái, cười nhạt một tiếng.

Nhưng không biết vì sao, Nguyễn Nhuyễn luôn cảm thấy tiếng cười này của Lục Ly, có chút dọa người, mà không biết nên nói thế nào, cô chỉ cảm thấy trái tim nhỏ nhịn không được run run.

“Lục…… Lục Ly.”

“Em nói đi.”

“Anh đừng cười với em như vậy, em cảm thấy rất khủng bố.”

Lục Ly nghẹn nghẹn, ngước mắt liếc cô một cái: “Vậy em muốn anh cười như thế nào?”

Nguyễn Nhuyễn lắc đầu: “Anh vẫn đừng cười. Em chỉ cảm thấy… Anh có chút khác thường.” Sau khi nói ra, Nguyễn Nhuyễn lại cảm thấy mình nói lời như vậy có chút không đúng, không thể nói chuyện với Lục Ly như vậy.

Suy nghĩ giây lát, cô nói: “Ừm, còn vấn đề vì sao anh đối xử đặc biệt với em, còn chưa trả lời đâu?”

Lục Ly cong môi, trêи dưới đánh giá cô hồi lâu nói: “Bởi vì em là Nguyễn Nhuyễn.”

“A?” Nguyễn Nhuyễn không hiểu, hoặc là nói, cô không nghe ra một tầng ý khác trong lời Lục Ly.

Lục Ly cong cong môi, nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn nói: “Anh hỏi em mấy vấn đề, em thành thật trả lời anh?”

Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, có chút thấp thỏm nhìn anh: “Anh muốn hỏi vấn đề gì?”

“Không muốn trả lời?”

Nguyễn Nhuyễn lắc đầu: “Không không, không phải là không muốn trả lời, chỉ muốn biết anh muốn hỏi vấn đề gì.”

Lục Ly trầm ngâm một chút nói: ” Ừm, chúng ta như vậy, anh hỏi em ba vấn đề, em hỏi anh ba vấn đề, ai cũng không thể nói dối nếu không sẽ bị phạt?”

Nhìn Nguyễn Nhuyễn có chút động tâm, Lục Ly đè thấp giọng, cố ý dụ dỗ cô nói: “Em có thể hỏi quá khứ của anh, tùy tiện chuyện gì cũng được.”

“Có thể.” Lục Ly vừa dứt lời, Nguyễn Nhuyễn liền đáp ứng rồi.

Mặc dù, cô cũng không biết mình tại sao lại xung động như vậy.

Nhưng cô quả thật có vấn đề muốn hỏi Lục Ly, không chỉ là gần đây muốn hỏi, mà lúc làm mèo cũng muốn hỏi rồi.

Cô thật ra vẫn luôn không biết, Lục Ly đối với mình tại sao đặc biệt như vậy, bất kể là lúc làm mèo, hay là làm người.

Đây là điều mà Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn muốn biết.

Tuy rằng hệ thống đã nói qua cho cô, Lục Ly muốn nuôi một con mèo, nhưng trêи thế giới mèo thiên thiên vạn vạn, cũng không chỉ là cô giống con mèo Lục Ly trước kia nuôi.

Nguyễn Nhuyễn luôn cảm thấy trong này còn có chuyện mình không biết, đương nhiên hệ thống cũng không biết.

Cho nên, cô nhịn không được muốn từ trong miệng Lục Ly biết đáp án.

Lục Ly cười khẽ, “Không thể nói dối đấy.”

Nguyễn Nhuyễn trầm mặc, ừ một tiếng: “Sẽ không nói dối.”

“Em hỏi trước đi.”

Nguyễn Nhuyễn suy nghĩ giây lát, “Vậy vấn đề vừa rồi đi.”

“Anh đã trả lời, đổi câu khác.”

Nguyễn Nhuyễn: “……Chỉ bởi vì em là Nguyễn Nhuyễn, cho nên anh đối với em đặc biệt?” Cô dừng một chút, thấp giọng nói: “Nếu em không phải Nguyễn Nhuyễn thì sao?”

Nghe vậy, Lục Ly là nghiêm túc nhìn vẻ mặt Nguyễn Nhuyễn, trầm mặc hồi lâu, mới nhấp môi nói: “Sẽ không, em chính là Nguyễn Nhuyễn, anh nhận ra được.”

Nguyễn Nhuyễn cau mày, cô đột nhiên có chút sợ Lục Ly nói chuyện.

Nghĩ nghĩ, Nguyễn Nhuyễn nhanh chóng đổi đề tài: “Em tiếp tục hỏi?”

“Ừ,..” Lúc này xe đã lái vào bên trong biệt thự, Lục Ly đậu xe xong, xuống xe, đi vòng qua Nguyễn Nhuyễn bên này mở cửa xe ra, để cho cô xuống.

“Về nhà trước.”

“Được.”

Nguyễn Nhuyễn cau mày, nhìn về phía Lục Ly: “Vấn đề thứ hai là, anh ban đầu vì sao lại muốn đi đi bệnh viện nhìn em?”

Cô quơ chân múa tay, “Lúc em còn đang hôn mê, fans của anh nhiều như vậy, vì sao anh nguyện ý cùng đi với chị Cố Y tới gặp em, còn nói muốn mời y tá?”

Lục Ly nhướng mày: “Lâm Thanh nói cho em?”

Nguyễn Nhuyễn a một tiếng, hơi sửng sốt, mới phản ứng được: “À, đúng, Lâm Thanh nói cho em.”

Lục Ly cong cong khóe môi, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ.

“Không vì sao cả, lúc ấy cảm thấy có lẽ phải đi thăm em, người ngày sau sẽ trở thành bạn gái anh.”

Nguyễn Nhuyễn: “…” Mặt đỏ hồng, cô liếc nhìn Lục Ly, cắn môi dưới nói: “Em không bảo anh thổ lộ.”

Lục Ly cười khẽ, vươn tay xoa xoa tóc cô, nhẹ ừ: “Không phải thổ lộ, chỉ là lời nói trong lòng mà thôi.”

Lúc đó những chỉ dẫn kia, giống như đều là vì một màn ngày hôm nay, hoặc là nói, vì muốn bọn họ ở bên nhau.

Trầm mặc một hồi, Nguyễn Nhuyễn không biết vấn đề thứ ba nên hỏi là gì.

“Còn có một cái, hỏi đi.”

Nguyễn Nhuyễn à một tiếng, nhìn về phía Lục Ly nói: “Anh trước kia không phải nuôi một con mèo sao, bây giờ còn nhớ nó không?”

Người Lục ly hơi cương cứng lại, ngừng một lát, mới nhìn chằm chằm Nguyễn Nhuyễn, giống như muốn nhìn thấu cả người Nguyễn Nhuyễn vậy.

Trầm mặc hồi lâu, hai người đi vào trong phòng.

Lục Ly đi vào phòng bếp rót hai ly nước ra ngoài, mới trả lời vấn đề này: “Không nhớ.”

Nguyễn Nhuyễn kinh ngạc nhìn anh: “Vì sao?”

Cố Y không phải nói, anh khó chịu mà cũng làm cho bản thân mình té xỉu sao?

Khi nhìn đến đáy mắt kinh ngạc của Nguyễn Nhuyễn, Lục Ly ừ một tiếng.

“Đây là vấn đề thứ tư, nhưng anh sẽ nói cho em, chờ đến khi em hỏi anh tất cả vấn đề xong.” Lục Ly nhàn nhạt nói, nhu hòa nhìn người đang ngồi trêи ghế sô pha, nâng cốc nước trong suốt.

“Anh hỏi? Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Nguyễn Nhuyễn suy nghĩ một chút, ngước mắt nhìn về phía Lục Ly, ngơ ngác lắc đầu: “Nếu không, sáng mai hỏi lại?”

*

Lục Ly cười lạnh một tiếng, mi mắt khẽ nhúc nhích, rũ mắt nhìn Nguyễn Nhuyễn có chút co quắp bất an.

“Đi tắm trước.”

“Hả?”

Lục Ly hơi ngừng, thấp giọng nói: “Đi tắm trước đi, hơi trễ, đợi lát nữa sấy tóc cho em thì anh lại hỏi.” Lục Ly hơi híp mắt nhìn cô, thấp giọng nói: “Cho em chuẩn bị một chút.”

Nguyễn Nhuyễn: “???”

Cho nên, Lục Ly rốt cuộc muốn hỏi cái gì.

Cô không khỏi cảm thấy hoảng sợ, cảm thấy có chút sợ hãi.

Há miệng thở dốc, Nguyễn Nhuyễn nhìn về phía Lục Ly, hơi muốn đổi ý, “Có thể…… Có thể không hỏi không?”

Lục Ly nhướng mày, cong môi, đè nặng giọng nói: “Không thể.”

Nguyễn Nhuyễn: “……” Cuối cùng, bị buộc bất đắc dĩ, cô chỉ có thể đứng dậy đi phòng tắm tắm rửa trước, chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.

Không biết vì sao cô có chút thấp thỏm bất an, vẫn luôn cảm thấy thứ gì đó mình cất giấu, sắp bị vạch trần.

Nguyễn Nhuyễn không biết Lục Ly có phải đã biết hay không.

Trong phòng tắm nước chảy róc rách, Lục Ly đứng ở cửa nghe tiếng nước hồi lâu, mới xoa xoa mi tâm.

Nói thật, đối với suy đoán của mình, Lục Ly cũng cảm thấy quỷ dị, còn thậm chí cho là mình quá mức nhớ nên mới sinh ra ảo giác.

Nhưng càng ngày càng ở chung, Lục Ly liền càng ngày càng cảm thấy, không phải.

Nguyễn Nhuyễn ở bên trong tắm rửa, mà Lục Ly, ở bên ngoài, lấy di động ra gọi điện thoại cho người khác.

Lúc nhìn thấy Lục Ly gọi điện tới, Lâm Thanh chợt cảm thấy kinh ngạc.

“Chào cô.”

“Tôi là Lục Ly.”

Lâm Thanh à một tiếng: “Tôi biết, làm sao vậy, là Nguyễn Nhuyễn có chuyện gì sao?” Nếu không, Lục Ly hình như cũng không có lý do gì tìm cô.

Nghe vậy, Lục Ly hơi ngẩn ra, nghĩ nghĩ, nói thẳng: “Không có chuyện gì lớn, đợi lát nữa Nguyễn Nhuyễn đi ra để cho cô ấy hỏi cô.”

Lâm Thanh đầu óc mơ hồ nhìn điện thoại bị cúp, cho nên đây là thế nào???

Nhìn chằm chằm điện thoại di động một hồi, Lâm Thanh gửi một tin nhắn cho Nguyễn Nhuyễn, mới để điện thoại sang một bên.

Lục Ly vẫn luôn nhìn về phía người vẫn ở trong nhà tắm chưa ra, xoay người đi vào phòng bên kia, vào phòng tắm.

Lúc Nguyễn Nhuyễn tắm xong đi ra, Lục Ly không có ở đây.

Cô nhìn ngoài cửa, cũng không có bóng dáng Lục Ly.

Kinh hồn táng đảm đẩy cửa phòng cách vách ra, Lục Ly vừa lúc mặc quần đi ra, Nguyễn Nhuyễn hét lên: “Anh vì sao không mặc quần áo?”

Lục Ly: “……”

Anh dừng một chút, ngước mắt nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn, cong khóe miệng cười: “Em không phải không thích sau khi anh tắm rửa mặc quần áo sao?”

“A?” Nguyễn Nhuyễn ngước mắt nhìn anh: “Em nào có?

Lục Ly cười khẽ, nhìn vẻ mặt cô, không vạch trần cô vào lúc này.

Ngược lại l dựa theo Nguyễn Nhuyễn nói, đi lấy áo mặc lên, sau đó mới đi tới bên này.

“Lại đây, anh sấy tóc cho em.”

Nguyễn Nhuyễn lắc đầu: “Không cần, đêm nay em tự sấy.”

Lục Ly mỉm cười: “Tự em sấy, vấn đề của anh em cũng phải trả lời.”

Anh dừng một chút nói: “Nguyễn Nhuyễn.”

“Hả?”

Lục Ly nhẹ giọng nói, ngữ khí nghe vào có chút không xác định, “Anh không muốn đợi thêm nữa.”

Nguyễn Nhuyễn trầm mặc hồi lâu, co quắp bất an động đầu ngón chân mình, nhìn chằm chằm một hồi, mới ngoan ngoãn đáp lời: “Được rồi.”

Vậy cứ hỏi đi, nếu như Lục Ly thật sự muốn hỏi vấn đề kia.

Nguyễn Nhuyễn cũng nghĩ kỹ rồi, cô liền thành thật trả lời vậy.

Lục Ly thông minh như vậy, cô căn bản trốn không thoát.

Lúc ban đầu, hệ thống cũng chỉ nói để cho Lục Ly đoán được, liền có thể nói với anh.

Nguyễn Nhuyễn rũ mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm chân mình, hiện giờ xem ra, cô đoán vấn đề Lục Ly muốn hỏi, chắc có liên quan với chuyện kia.

Dẫu sao trừ chuyện kia ra, Lục Ly thật đúng không còn chuyện gì muốn biết, ít nhất ở trêи người mình, ngoài chuyện kia ra, thật sự không có bí mật gì.

Tiếng máy sấy tóc vang lên bên tai.

Hai mắt Nguyễn Nhuyễn nhìn mặt đất, hỏi Lục Ly: “Anh muốn hỏi vấn đề gì?”

Lục Ly hơi ngừng, cúi đầu nhìn tóc cô thật dài, ôn nhu hỏi: “Nguyễn Nhuyễn.”

“Ừm?”

Sau khi em hôn mê, có phải đã trải qua một ít chuyện không bình thường?”

Người Nguyễn Nhuyễn cứng đờ, nhỏ giọng a một tiếng, mới nhướng mày nói: “Ừm.”

Cô không biết nên trả lời như thế nào, cũng tóm lại là biết không dối gạt được. Lục Ly là người thông minh như vậy, sẽ không để cho Nguyễn Nhuyễn luôn lừa gạt, cho dù lần này có thể bỏ qua, nhưng về sau, Nguyễn Nhuyễn cũng sẽ cảm thấy tâm bất an.

Cô thật ra cảm thấy, chỉ khi Lục Ly biết hết tất cả mọi chuyện, bọn họ mới có thể càng tốt đẹp tiếp tục hướng về phía trước.

Ít nhất có thể chứng minh, Lục Ly không phải bởi vì mình tên Nguyễn Nhuyễn mà mới ở bên mình. Nguyễn Nhuyễn cũng muốn biết, Lục Ly rốt cuộc là nghĩ như thế nào, làm sao mà biết được hết thảy.

Lục Ly hơi ngừng, tay cầm máy sấy tóc không ngừng siết chặt.

Ánh mắt trầm trầm, anh nhìn chằm chằm Nguyễn Nhuyễn: “Vấn đề thứ hai, đoạn thời gian kia, có phải em ở cùng với người em thích?”

“Ừm.” Nguyễn Nhuyễn cắn môi, bỗng không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể đáp lời từng câu một.

Lục Ly hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Một vấn đề cuối cùng, em là Nhuyễn Nhuyễn sao?”

Nguyễn Nhuyễn lúc này một câu nói cũng không nói ra được.

Nguyễn ( Nhuyễn) Nhuyễn này là chỉ ai, trong lòng hai người cũng biết rõ.

Bên trong căn phòng hai người không nói gì, chỉ có tiếng máy sấy không ngừng vang lên.

Cho đến khi máy sấy tóc bị tắt đi.

Lục Ly xoay người Nguyễn Nhuyễn lại, hai người đối mặt.

Nhìn bộ dáng này của Nguyễn Nhuyễn, Lục Ly biết, vấn đề cuối cùng, cho dù cô không trả lời, anh cũng có đáp án.

Đưa tay ôm Nguyễn Nhuyễn lên, ngồi ở trêи đùi của mình, Lục Ly cúi đầu hôn hôn khóe môi cô một cái: “Hiện tại, đến lượt anh trả lời vấn đề thứ tư của em.”

Giọng anh ôn nhu nhu hòa, nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy tê dại.

Hai người đối mặt, Nguyễn Nhuyễn ngước mắt nhìn về phía Lục Ly, đáy mắt anh tràn đầy chân thành, Lục Ly nhìn cô từng chữ từng câu nói: “Anh không nhớ con mèo kia.” Dừng một chút, Lục Ly nhẹ giọng nói: “Bởi vì, cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc