NAM THẦN VÀ MÈO CỦA ANH ẤY

Bên trong vô cùng náo nhiệt, còn có không ít nhân viên công tác đang nói chuyện trêи trời dưới đất.

Tiếng ồn truyền đến tai hai người, nhưng Nguyễn Nhuyễn yên lặng đối mắt với Lục Ly, cô chớp chớp mắt, nhìn về phía cái người vốn không nên xuất hiện ở đây, muốn hỏi anh vì sao lại ở đây, nhưng nghĩ lại… Không cần hỏi cũng biết.

Lục Ly vì sao xuất hiện ở đây, nam chính là ai, gần như liếc mắt một cái cũng nhìn ra.

Nguyễn Nhuyễn cúi đầu, thu hồi tầm mắt của mình, đi theo mọi người cùng nhau vào.

Phỏng vấn còn nhanh hơn trong tưởng tượng, đạo diễn trêи cơ bản chỉ hỏi trước kia quay phim điện ảnh hay phim truyền hình gì đó, trêи cơ bản mỗi người chỉ cần mười phút, người tới cũng không nhiều, chỉ có sáu người, cho nên không tốn bao nhiêu thời gian, mấy người Nguyễn Nhuyễn liền hoàn thành phỏng vấn.

Đạo diễn nhìn mọi người biểu diễn một vòng, hôm nay thử kính tất cả đều thuận lợi, không xảy ra chuyện không tốt gì.

Hắn trầm ngâm một lát nói: “Trở về chờ tin tức, muộn nhất là ngày mai sẽ thông báo tới, hôm nay đã làm phiền mọi người rồi.”

Mọi người gật đầu, lại lục tục đi ra ngoài.

Vừa ra, Thẩm Tích liền đứng dậy nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn hỏi: “Thế nào?”

Nguyễn Nhuyễn gật gật đầu, cho một đáp án bảo thủ: “Cũng tốt ạ.”

Thẩm Tích nhướng mày, chắc cảm giác cũng không tệ lắm, cô hỏi: “Thấy nam chính chưa?”

“Thấy rồi.”

“Ai vậy?” Thẩm Tích nhìn Nguyễn Nhuyễn không quá vui sướиɠ, có chút kinh ngạc.

Nguyễn Nhuyễn đưa tay chỉ chỉ, người đi ra phía sau, đúng lúc là Lục Ly.

Hai người nhìn nhau, Nguyễn Nhuyễn quay đầu trước, không nhìn anh nữa.

Thẩm Tích ngẩn ra, cúi đầu cười nói: “Còn muốn tôi đưa người về nhà không?”

“Muốn.” Nguyễn Nhuyễn tỏ vẻ rất tức giận vì Lục Ly gạt mình chuyện này.

Mệt cô mỗi ngày đều lo lắng, cảnh thân mật nhiều hư vậy, vạn nhất Lục Ly ghen tị làm sao bây giờ, thấp thỏm bất an qua nhiều ngày, kết quả nam chính là Lục Ly.

Anh còn không nói cho mình.

Cô cảm thấy mình giống như một đầu đất vậy, không tức giận thì quá có lỗi với nhiều ngày mình thấp thỏm bất an như thế.

Nguyễn Nhuyễn cố ý lặp lại: “Chị Thẩm Tích, chị đưa em về nhà đi. Em về nhà em.”

Tiếng nói chuyện không nhỏ, Lục Ly vừa lúc có thể nghe thấy.

Bước chân Lục Ly hơi dừng, sắc mặt cứng đờ, cười nhẹ, không nói nhiều lời.

Nơi bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, Lục Ly cũng không chào hỏi Nguyễn Nhuyễn, Nguyễn Nhuyễn càng không, sau khi nói xong với Thẩm Tích liền kéo cánh tay Thẩm Tích đi ra ngoài.

Nhìn người rời đi, Lục Ly nhướng nhướng mày, đang nghĩ đợi lát nữa nên dỗ người thế nào.

*

Vừa lên xe, Thẩm Tích liền nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn, cười trêu ghẹo hỏi: “Thật tức giận?”

Nguyễn Nhuyễn ừ hừ một tiếng: “Đương nhiên.” Không tức giận thì quá có lỗi với mình rồi.

Thẩm Tích nhìn cô cười không ngừng, đưa tay nhéo nhéo mặt Nguyễn Nhuyễn, bất đắc dĩ nói: “Chị còn chưa nghĩ đến thì ra Lục Ly yêu đương là bộ dáng như vậy.”

“Bộ dáng gì?”

Thẩm Tích nghĩ nghĩ nói: “Lúc trước fans vẫn luôn nói hắn không không dính khói lửa phàm tục, linh hồn rất thú vị gì đó, nhưng chị bây giờ nhìn, Lục Ly ngược lại có hương vị phàm nhân, cảm giác chân thật hơn một ít.”

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn bật cười, cong cong môi nói: “Có khoa trương như vậy sao?”

“Có.” Thẩm Tích nhướng mày: “Bản thân em chưa từng được nhìn thấy bộ dáng của Lục Ly khi ở bên em đâu.” Mặt mày nhu hòa, giống như những người đang chìm đắm bên trong tình yêu như đúc.

Ban đầu Lục Ly không có đối tượng, mọi người vẫn luôn không ngừng suy đoán, anh sẽ thích người như thế nào, anh yêu đương thì có bộ dáng gì, còn có rất nhiều fans đều nhất trí khẳng định nói, Lục Ly về sau nhất định sẽ rất tốt với bạn gái, bởi vì sủng fans, thì có lẽ càng cưng chiều bạn gái.

Mà hiện tại, sự thật cũng là như thế.

Thẩm Tích làm một fans mà nói, quả thật thấy được Lục Ly rất cưng chiều Nguyễn Nhuyễn, nhưng hai người tương hỗ lẫn nhau, Nguyễn Nhuyễn là một cô gái chỉ cần ở chung một chút, sẽ rất được người thích, tính cách cũng tốt, mềm mại mềm mại, lại còn rất đáng yêu.



Nghe Thẩm Tích nói với mình, Nguyễn Nhuyễn nhịn không được cười cười nói: “Ừm, nhưng em còn tức giận.”

Thẩm Tích cười: “Tức giận thì tức giận, cho Lục Ly tới dỗ.”

“Ừm ừm.”

Thẩm Tích nhìn một vòng, thật ra lúc này còn sớm, buổi chiều phỏng vấn, hơn một giờ liền hoàn thành.

“Hiện tại về nhà hay ra ngoài đi dạo?”

Ánh mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên, “Chị có thứ muốn mua sao?”

“Tùy tiện xem một chút, em muốn đi chứ.”

Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, Lục Ly buổi chiều chắc cũng có chuyện khác, đó là do Lục Ly tối hôm qua nói cho cô, cho nên bây giờ cho dù về nhà thì cũng chỉ một mình.

“Chúng ta đi ra ngoài dạo phố, thuận tiện ăn một chút gì đó?”

“Được.”

Hai người không chút chần chờ chạy tới siêu thị, vừa đi Nguyễn Nhuyễn vừa nói: “Em đã lâu rồi chưa đi dạo phố, chưa quen với bên ngoài.”

Thẩm Tích có chút kinh ngạc: “Sao vậy, chưa từng đi với Lục Ly sao?”

Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng: “Không dám đi, sợ bị nhận ra, nhưng cũng không phải bởi vì Lục Ly, em lúc trước xảy ra chút chuyện, hôn mê ba bốn tháng mới tỉnh lại.”

“A?” Thẩm Tích kinh ngạc nhìn cô, chuyện này chưa có ai nói cho Thẩm Tích, cô lần đầu tiên nghe Nguyễn Nhuyễn nhắc tới.

“Thật hả, vì sao vậy?”

“Bị ngã, sau đó vẫn luôn nằm trong bệnh viện.” Lúc Nguyễn Nhuyễn đề cập tới chuyện này, đã rất thản nhiên.

Cô trước kia cảm thấy mình bất hạnh, nhưng hiện giờ, ngược lại cảm thấy mình rất may mắn.

Trong mắt Thẩm Tích hiện lên đau lòng, đưa tay vỗ vỗ đầu cô nói: “Như vậy sao, không có việc gì tỉnh lại thì tốt rồi.”

Nguyễn Nhuyễn cong cong môi, cười đáp lời: “Đúng vậy, em tỉnh lại đã rất tốt rồi.”

“Hôm nay chị Thẩm Tích sẽ mang em lần nữa làm quen với dạo phố.”

“Được.” Nguyễn Nhuyễn cười đáp.

Thẩm Tích quen cửa quen nẻo, cô hỏi Nguyễn Nhuyễn: “Có thứ gì muốn mua không?”

Nguyễn Nhuyễn trầm ngâm một chút, lắc lắc đầu: “Hình như không có.”

Thẩm Tích ừ một tiếng: “Đi thử mấy bộ quần áo đi.”

“Không cần không cần.” Nguyễn Nhuyễn ngừng một chút nói: “Trước đây không lâu lúc Lục Ly đi định chế quần áo, đúng lúc mua cho em không ít.”

Thẩm Tích: “……” Nhìn Nguyễn Nhuyễn, nói: “Cẩu lương thật đúng là không dễ ăn chút nào.”

Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, cười nhẹ: “Chị Thẩm Tích muốn mua sao, em có thể cho chị tham khảo.”

“Được rồi, vậy cho chị tham khảo xem nào, nếu em thích liền đi thử. Lục Ly mua em cũng có thể mua tiếp, con gái nhất định phải mua nhiều chút, mỗi ngày ăn mặc xinh đẹp, tâm tình của mình cũng sẽ rất tốt.”

“Ừm ừm, em đã biết.”

*

Thẩm Tích mang theo Nguyễn Nhuyễn vào một cửa hàng, bên trong quần áo đều không tồi.

Nhưng Nguyễn Nhuyễn đi vào, liền bị một cái váy treo trêи cửa hấp dẫn, thật sự khá đẹp, nhưng chờ Nguyễn Nhuyễn đi một vòng, cô nghĩ nghĩ, vẫn bỏ đi ý niệm muốn thử.

Có chút phí.

Thẩm Tích đang ở bên kia chọn một bộ, lơ đãng ngước mắt nhìn, sau đó lấy một bộ mình đã chọn xong, nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn: “Thích sao.”

“Khá thích.”

“Vậy thì đi thử một chút?”

Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ: “Không được, em chắc sẽ không mua đâu.”

Thẩm Tích kinh ngạc nhìn cô: “Vì sao?”

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn đưa tay chỉ chỉ nói: “Quá ngắn, lại còn có lộ vai.”

Thẩm Tích bật cười, cong cong môi nói: “Vậy thì có sao, thật ra cũng khá đẹp, em đi thử xem, cảm thấy khó coi thì không mua.”

Thẩm Tích vừa nói như vậy, Nguyễn Nhuyễn lại cảm thấy có chút động tâm.

“Đi thôi đi thôi, không có việc gì.”

Nguyễn Nhuyễn gật gật đầu, tìm nhân viên cửa hàng lấy váy xuống, vào phòng thử đồ.

Chưa được vài phút, Nguyễn Nhuyễn liền đi ra.

Ánh mắt Thẩm Tích sáng lên, nhìn Nguyễn Nhuyễn mặc cái này, không nhịn được khen cô: “Đẹp lắm đấy, da em còn rất trắng, hơn nữa cảm giác rất thích hợp với em.”

Nguyễn Nhuyễn có chút mất tự nhiên kéo kéo váy: “Ngắn quá mà.”

Mặc dù lúc vừa nhìn đến liền cảm thấy ngắn, nhưng khi mặc lên trêи người, Nguyễn Nhuyễn mới phát giác cái váy này còn ngắn hơn trong tưởng tượng của cô một chút.

Ngắn… Làm cô không quá thích ứng.

Thẩm Tích ngược lại cổ vũ cô: “Đẹp đấy, mua đi, quà gặp mặt nghệ sĩ của chị.”

Nguyễn Nhuyễn vội vàng cự tuyệt: “Đừng, không cần mua, em mua chắc cũng không mặc mấy đâu.”

Nghe vậy, Thẩm Tích ái muội chớp chớp mắt nhìn cô: “Không sao, em có thể mặc ở nhà.”

Nguyễn Nhuyễn: “……” Vì sao cảm thấy những lời này của Thẩm Tích, có thâm ý gì khác nhỉ?

Đến cuối cùng, vẫn mua cái váy này, Thẩm Tích quá kiên trì, mà bản thân Nguyễn Nhuyễn cũng rất thích, chẳng qua suy tính nhân tố có chút nhiều thôi.

Hai người đi dạo một hồi, mua không ít thứ.

Đột nhiên Nguyễn Nhuyễn dừng lại ở một cửa hàng quần áo nam.

Thẩm Tích hơi ngừng, kinh ngạc nhướng mày: “Em muốn mua quần áo cho Lục Ly?”

Nguyễn Nhuyễn duỗi tay chỉ chỉ, trong tủ kính có treo một cái áo khoác, chắc là kiểu mới, lúc này đang vừa lúc vào thu.

“Cái đó đẹp không?”

Thẩm Tích nhướng mày, nghiêm túc nhìn một cái, gật gật đầu nói: “Đẹp thì đẹp, nhưng em mua cho Lục Ly sao?”

“Vậy thì mua.”

Thẩm Tích liếc nhìn tên tiệm, chắt lưỡi hít hà.

Vừa rồi đi dạo phố cùng Nguyễn Nhuyễn cô phát hiện, đứa nhỏ Nguyễn Nhuyễn này không thích tiêu tiền mua đồ cho mình, ngước lại với Lục Ly liếc mắt một cái liền nhìn trúng một nhãn hiệu lớn.

“Được, vào xem một chút.”

“Ừm.”

Vừa đi vào, Nguyễn Nhuyễn cũng không chần chờ, trực tiếp tìm nhân viên tiệm lấy cái áo khoác kia xuống, đưa tay chạm chạm, cô vừa định hỏi Lục Ly thích hợp mặc số gì, lời mới vừa đến mép, Nguyễn Nhuyễn liền thu lại.

“Em không biết bạn trai em mặc số gì.”

Nhân viên tiệm khẽ mỉm cười, “Có thể nói chiều cao cùng cân nặng không ạ.”

Nguyễn Nhuyễn: “……” Vừa nói liền lộ ra mất.

Thẩm Tích một bên bổ sung nói: “Bạn trai cô ấy cao giống Lục Ly vậy.”

Nhân viên cửa hàng hơi ngẩn ra: “Như vậy sao, vậy có thể mặc số này.”

Nguyễn Nhuyễn nhìn, lại khoa tay múa chân một chút, cảm thấy cũng không tệ lắm.

“Nếu như không mặc vừa có thể đổi không?”

“Đương nhiên có thể, chỉ cần cùng một khoản tiền thì không thành vấn đề.”

Nguyễn Nhuyễn à một tiếng: “Được, vậy thì lấy cái này.” Cô không chút do dự, trực tiếp trả tiền tính tiền.

Thẩm Tích trừng mắt nhìn, nhìn Nguyễn Nhuyễn nói: “Sao lại mua cho Lục Ly đắt như vậy.”

Nguyễn Nhuyễn cười cười: “Bởi vì anh ấy mua cho em rất nhiều, chủ yếu vẫn là em thấy cái này đẹp.”

Thẩm Tích ừ một tiếng, cười trêu ghẹo cô: “Không hổ là bạn gái tốt.”

Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, trợn mắt nhìn cô.

“Nhưng sau khi mua xong, em hết tiền rồi.”

Thẩm Tích: “……”

Hai người nói nói cười cười, sau khi mua không ít thứ, Thẩm Tích liền đưa cô về nhà.

Lúc Nguyễn Nhuyễn về đến nhà, đúng lúc giờ cơm tối, cô nghĩ nghĩ, vẫn không ăn cơm ở bên ngoài, trực tiếp trở về nhà.

“Chị Thẩm Tích tạm biệt, trở về chú ý an toàn.”

“Được, em lên đi.”

“Ừ ừ.”

*

Nguyễn Nhuyễn nhìn xe Thẩm Tích quay đầu đi, mới xoay người đi đến thang máy.

Tay cô xách không ít đồ, lúc này đi vào trong, còn gặp mấy người hàng xóm quen biết trước kia.

“Nguyễn Nhuyễn đã lâu rồi không gặp em.”

Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng, cười chào hỏi: “Trước có chuyện, nên vẫn chưa trở về.”

Mọi người đều nhìn, cười hỏi mấy tiếng, liền không có kế tiếp.

Nguyễn Nhuyễn mở cửa, đi vào nhà.

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Lục Ly lúc này đang bận rộn trong phòng bếp.

Nguyễn Nhuyễn liếc nhìn, nhướng mày, có chút kinh ngạc.

“Đã về?”

Nguyễn Nhuyễn không lên tiếng, tự mình đi vào phòng bếp, rót nước uống.

Lục Ly đúng lúc từ bên trong ra, trực tiếp ngăn cản Nguyễn Nhuyễn, khom người cúi đầu nhìn cô, cười một tiếng nói: “Tức giận?”

Nguyễn Nhuyễn trừng anh một cái, không nói lời nào.

Cô nghiêng người đi qua một bên, còn chưa kịp động đã bị Lục Ly ngăn cản.

Nguyễn Nhuyễn hết cách, chỉ có thể ngước mắt nhìn anh nói: “Em muốn đi uống nước. “

Lục Ly nhướng mày, mình thì xoay người về phòng bếp, rót một cốc nước ấm cho Nguyễn Nhuyễn: “Uống đi.”

Nguyễn Nhuyễn ừ hừ một tiếng, bưng cốc nước đi đến sô pha bên kia ngồi, vừa lúc đồ cô mua về cũng đặt ở bên cạnh, Lục Ly đi qua bên kia, cúi đầu nhìn, cười: “Đi dạo cùng Thẩm Tích có vui không?”

“Đương nhiên vui.”

Lục Ly cúi đầu, muốn xem Nguyễn Nhuyễn mua gì, Nguyễn Nhuyễn tay mắt lanh lẹ giữ những có túi đó, không cho Lục Ly xem.

Nhìn động tác của cô, Lục Ly cười: “Thật sự tức giận?”

“Đúng vậy.” Nguyễn Nhuyễn ừ hừ một tiếng: “Cũng là do dỗ không tốt đấy.”

Lục Ly cười khẽ, cong cong khóe môi, cúi đầu hôn cô một cái: “Dỗ thật sự không tốt sao?”

“Đúng vậy.”

Lục Ly vươn tay, trực tiếp ôm lấy người. Giữ ót của Nguyễn Nhuyễn, cúi đầu hôn xuống.

Nhiệt độ trong phòng dần dần lên cao, Nguyễn Nhuyễn chỉ cảm thấy thân thể nóng lên, nguồn nhiệt từ trong thân thể người đối diện truyền tới, toàn bộ đều tới trêи người mình.

Hôn hồi lâu, Lục Ly mới rời đi, trong ánh mắt chứa ý cười nhìn cô, khàn giọng hỏi: “Còn tức giận sao?”

Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt trừng anh, trêи môi còn dính bọt nước, kiều diễm ướt át phá lệ mê người.

Lục Ly nhìn, ánh mắt trầm trầm, ngón tay ấn nơi kia của cô: “Hử? Còn tức giận sao, Nguyễn Nhuyễn?” Giọng anh cố ý nhu hòa, để cho Nguyễn Nhuyễn không còn chút năng lực nào chống đỡ.

“Nguyễn Nhuyễn.”

Nguyễn Nhuyễn cạn lời, đối với năng lực dây dưa của Lục Ly có chút không biết làm sao.

“Không có không có.” Cô trừng mắt nhìn Lục Ly, hai tròng mắt hàm chứa hơi nước, ướt đẫm nhìn qua đặc biệt đáng thương: “Không tức giận.”

“Vậy cho anh xem em mua cái gì?”

Nguyễn Nhuyễn: “……” Cho nên dỗ mình chỉ vì xem mình mua cái gì??

Cô ho khan, vươn tay ôm Lục Ly nói: “Em đói bụng, anh tiếp tục nấu ăn trước đã, ăn xong lại xem.”

Nghe vậy, Lục Ly nhướng mày, nhưng không có dị nghị gì.

“Được, anh đi nấu ăn, em ở đây nghỉ ngơi đi.”

“Ừm ừm.”

Lục Ly vào phòng bếp, Nguyễn Nhuyễn ở bên ngoài ngồi một hồi, cũng đi vào theo.

Đi theo sau lưng Lục Ly nhìn: “Anh nấu gì vậy?”

“Đồ em thích ăn.”

Nguyễn Nhuyễn bật cười, cong cong môi: “Thật tốt.”

Cô nghĩ nghĩ nói: “Đúng rồi em mua cho anh một cái áo, anh lát nữa đi thử xem có mặc vừa không.”

Lục Ly hơi giật mình, rũ mắt nhìn đồ ăn mình đang xào, quay đầu nhìn Nguyễn Nhuyễn đang ríu rít ở phía sau, đột nhiên vươn tay ôm Nguyễn Nhuyễn vào trong ngực, đầu đặt ở trêи đầu Nguyễn Nhuyễn, Lục Ly thấp giọng hỏi: “Nghĩ sao mà mua quần áo cho anh vậy.”

Nguyễn Nhuyễn cười: “Anh cũng mua cho em nhiều như vậy, dù sao cũng cần hồi quỹ chút chứ.”

Khóe môi Lục Ly khẽ nhếch: “Cảm ơn bạn gái.”

“Không cần khách khí, anh nấu nhanh lên, em đói bụng.”

Lục Ly: “……”

Sau khi ăn xong cơm tối, Nguyễn Nhuyễn liền lôi kéo Lục Ly thử quần áo.

Cũng may cái áo khoác này cô mua rất vừa người, Nguyễn Nhuyễn nhìn, nhịn không được chụp thêm mấy bức ảnh.

Lục Ly nhướng mày, nhưng không ngăn cản cô.

“Em còn mua cái gì?”

“Váy?” Nguyễn Nhuyễn chưa kịp trả lời, Lục Ly đã thấy được.

Nguyễn Nhuyễn à một tiếng, ho khan: “Chị Thẩm Tích đề nghị em mua, cho nên em liền mua.”

Mày kiếm Lục Ly hơi nhướng, đưa tay lấy cái váy kia ra, lúc nhìn đến kiểu dáng váy, anh dừng một chút: “Đi thử cho anh xem?”

“Không đi.”

Nguyễn Nhuyễn còn không biết chút tâm tư này của Lục Ly sao.

Cô liếc Lục Ly một cái nói: “Em mua cho sang năm mặc.”

Lục Ly: “……”

“Đi thôi, anh muốn nhìn một chút.”

Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, kiên trì nói: “Không muốn đâu.”

Cô cảm thấy sau khi thay cái váy kia, đêm nay cũng đừng mong được ra khỏi phòng, dự theo hiểu biết của Nguyễn Nhuyễn đối với Lục Ly, không phải nói mị lực của váy lớn bao nhiêu, mà là bản thân Lục Ly quá…… Quá phận.

Hai người nói lên nói xuống, đến cuối cùng, Nguyễn Nhuyễn vẫn bị Lục Ly dây dưa, đi thay váy.

Sau cùng kết quả có thể tưởng tượng được, cô thật sự lại trải qua một đêm khó quên.

*

Sáng sớm hôm sau, lúc Nguyễn Nhuyễn mở mắt ra, mặt trời đã chiếu đến ʍôиɠ.

Cô đưa tay xoa xoa eo, ghé mắt nhìn về phía bên cạnh.

Lục Ly không biết dậy từ lúc nào rồi, đang gọi điện thoại ở bên ngoài, tiếng sột sột soạt soạt truyền vào, Nguyễn Nhuyễn ghé mắt nghe một hồi, cũng không nghe rõ.

Sau một lát, Lục Ly đi vào.

Nguyễn Nhuyễn ngước mắt nhìn anh: “Anh gọi điện thoại với ai vậy?”

“Hử, Trần Bân nói muốn đi tham gia một gameshow của Trần Diễn.”

Nguyễn Nhuyễn à một tiếng, không quá để ý.

“Khi nào vậy.”

“Tháng sau, quyết định thời gian với anh trước.”

Dừng một chút, Lục Ly cúi đầu nhìn cô, hôn hôn khóe môi cô, lại cười nói: “Em đi cùng anh đi.”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Bình luận

Truyện đang đọc