NAM THẦN VÀ MÈO CỦA ANH ẤY

Nguyễn Nhuyễn hơi giật mình, tròng mắt xoay chuyển, muốn tránh né tầm mắt của Lục Ly, nhưng tay lại bị Lục Ly nắm, trốn cũng trốn không thoát.

Cô mím môi, nhìn thẳng về phía Lục Ly, nói: “Lục lão sư có ý gì? Trở về nhà trệt nhỏ? Nơi em xảy ra chuyện sao?”

Nguyễn Nhuyễn làm bộ cái gì cũng không hiểu, chẳng qua kỹ thuật diễn của cô về điểm này có chút vụng về, ở trước mặt Lục Ly, gần như không cần động não liền bị vạch trần.

“Ừ.” Lục Ly nhìn cô: “Sau khi tỉnh lại, đến nhà trệt nhỏ sao?”

“Không có.” Nguyễn Nhuyễn trả lời rất thản nhiên.

Cô đúng là chưa trở về nhà trệt nhỏ bên kia, sau khi tỉnh lại cũng chưa đi.

Lục Ly gật gật đầu, nhìn chằm chằm biểu tình trêи mặt cô, “Vậy thời điểm khác thì sao?”

Nghe vậy, người Nguyễn Nhuyễn cứng đờ, trừng mắt nhìn anh: “Cái gì mà thời điểm khác?”

Cô dừng một chút, không ngừng cười nói: “Lục lão sư, em từ khi xảy ra chuyện đó vẫn luôn hôn mê, sau khi tỉnh lại liền đến đoàn phim, em không phải vừa nói sao, sau khi tỉnh lại em không đi qua.”

Lục Ly cười khẽ, nhìn mắt cô tránh né tầm mắt của mình, ý vị thâm trường à một tiếng: “Như vậy sao.”

Anh cười: “Anh chỉ là chỉ lúc hôn mê, có mơ thấy nơi đó không?”

Sắc mặt Nguyễn Nhuyễn thay đổi liên tục, nhưng vẫn kiên trì chối: “Đương nhiên không có, em vẫn luôn hôn mê, sao có thể đi nơi đó chứ?”

Cô tránh thoát khỏi tay Lục Ly, thấp giọng nói: “Lục lão sư, em đi qua bổ trang, lát nữa phải đóng phim.”

Nguyễn Nhuyễn đi rồi, Lục Ly tại chỗ nhìn bóng lưng cô đi đến bên kia, trầm ngâm rất lâu sau đó, cho đến khi Trần Bân lại đây tìm anh: “Cậu lúc trước nói tìm tôi nói chút chuyện, chuyện gì?”

Lục Ly nhìn hắn: “Anh còn nhớ rõ thói quen sinh hoạt của Nhuyễn Nhuyễn không?”

“Thói quen sinh hoạt gì?” Trần Bân khó hiểu nhìn anh: “Cậu nói mèo sao?”

“Ừ.”

Trần Bân nhớ lại một chút, “Cậu chỉ cái nào?”

“Nhuyễn Nhuyễn ăn da thịt gà sao?”

Trần Bân ngẩn ra, lắc đầu: “Không ăn, lần trước bởi vì Trần Minh Vũ không biết, cho nên nấu, Nhuyễn Nhuyễn cả một buổi trưa cũng không động một miếng.”

“Còn gì nữa không.”

Trần Bân dừng một chút, vẫn đang cố gắng nhớ lại: “Ừm, Nhuyễn Nhuyễn thích ăn ngọt.”

“Không thích uống nước.”

Trần Bân nói từng chút từng chút một, càng nói càng cảm thấy không đúng, những chuyện này, đoạn thời gian gần đây, chung quanh cũng có một người có thói quen sinh hoạt như vậy.

Đột nhiên, đôi mắt Trần Bân sáng ngời, kinh ngạc nhìn về phía Lục Ly: “Cậu không phải cảm thấy… Nguyễn Nhuyễn là Nhuyễn Nhuyễn chứ?”

Lục Ly cười khẽ, “Ai biết được.”

Một là người một là động vật, thói quen sinh hoạt lại nhất trí như vậy.

Trần Bân vẫn cảm thấy khó có thể tin: “Tôi cảm thấy cậu nghĩ nhiều rồi, chẳng qua trùng hợp thôi.”

Nghe vậy, Lục Ly nhàn nhạt đáp: “Chắc là vậy.”

Có thể là si ngốc rồi, sao lại cảm thấy giống chứ, một là mèo một là người, mặc dù có nhiều dấu hiệu đều cho thấy, rất huyền huyễn.

Nhưng đây lại không phải trong phim truyền hình, sao có thể giống chứ.

Lục Ly yên lặng nhìn người đang hoạt động bên kia, Trần Bân còn ở bên cạnh lải nhải không ngừng: “Cậu sở dĩ đối với Nguyễn Nhuyễn tương đối đặc biệt, không phải bởi vì nguyên nhân này chứ?”

Lục Ly không đáp.

Trần Bân tiếp tục nói: “Cậu đừng có ngớ ngẩn thế chứ, tôi cảm thấy cậu thích Nguyễn Nhuyễn chỉ thích Nguyễn Nhuyễn, nhưng không nên xem cô ấy như mèo, mèo là mèo, Nguyễn Nhuyễn là Nguyễn Nhuyễn.”

Lục Ly nhàn nhạt đáp, thu hồi tầm mắt nhẹ giọng nói: “Tôi biết.”

Sao có thể không biết chứ, cho nên anh mới ở lúc Lục Tê hỏi mình có phải có ý khác với Nguyễn Nhuyễn không, mới không biết nên trả lời như thế nào.

Bởi vì ngay cả bản thân Lục Ly, cũng không biết ý nghĩ chân thực trong nội tâm mình là gì.

Anh quay cảnh thân mật với Nguyễn Nhuyễn, cũng sẽ không cảm thấy chán ghét, mà lúc trước, cũng chỉ có lúc mèo hôn mình, sẽ có loại cảm giác đó.

Có lúc, bản thân Lục Ly cũng không quá rõ tình cảm của mình.

Trần Bân trầm mặc một hồi nói: “Thật ra thì tôi cảm thấy, ngoài ý nghĩ này của cậu ra, cậu cũng rất thích Nguyễn Nhuyễn.”

Tuy rằng Trần Bân cũng không biết vì sao Lục Ly sẽ thích cô gái nhỏ đáng yêu như Nguyễn Nhuyễn, nhưng có thể nhìn ra, Lục Ly thích cô gái nhà người ta.

Lục Ly hơi ngừng, khẽ cười một tiếng: “Ừ.”

Chẳng qua, anh vẫn muốn hiểu rõ, cảm tình đối với Nguyễn Nhuyễn, rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Bọn họ ở bên này hàn huyên một hồi, Lục Ly mới đi đến bên kia.

Cảnh diễn buổi chiều thoáng cái đã qua, cảnh buổi tối quan trọng hơn, cũng sắp tới rồi.

Nguyễn Nhuyễn bắt đầu từ buổi chiều vẫn luôn không ngừng uống nước, cô quá khẩn trương.

Cố Y đánh giá Nguyễn Nhuyễn, nhịn không được nói: “Nguyễn Nhuyễn, em khẩn trương cái gì chứ?”

Nguyễn Nhuyễn lắc đầu, vỗ vỗ hai gò má đỏ ửng của mình: “Không có đâu.”

Cố Y bật cười: “Không đến mức đó chứ, chỉ một cảnh diễn thôi mà, vẫn chưa phải là màn kịch liệt nhất, em khẩn trương gì chứ?”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Có thể không khẩn trương sao, lần đầu tiên quay cảnh diễn này, còn là quay cùng Lục Ly, cô chỉ cần tưởng tượng tới cảnh tượng kia liền cảm thấy khẩn trương.

Các nhân viên công tác còn lại đang bố trí sân, Nguyễn Nhuyễn đứng ở bên cạnh cầm kịch bản, thợ trang điểm đang bổ trang cho cô.

Cô cảm thấy cho dù là lúc này đưa lưng về phía quạt gió, cũng cảm thấy nóng vô cùng.

Muốn cởi quần áo trêи người xuống quá, quá nóng, cơn nóng từ trong đáy lòng tỏa ra, liên tục không ngừng, chưa từng ngừng.

*

Mười phút sau, bên trong căn phòng bố trí xong.

Cảnh của cô cùng Lục Ly cũng bắt đầu quay.

Cố đạo hô một tiếng: “Nguyễn Nhuyễn, lại đây nói với cô chút.”

Nguyễn Nhuyễn à một tiếng, chạy chậm qua, hai má cô ửng đỏ, Cố đạo vừa thấy liền nhịn không được cười: “Khẩn trương?”

“Khẩn trương.” Nguyễn Nhuyễn thành thật trả lời, cô rất rất khẩn trương, cảnh diễn này không giống với các cảnh diễn trước kia, phải nói những cảnh diễn trước đã đủ làm cô cảm thấy khẩn trương, vậy loại cảnh diễn này, cô càng khẩn trương, vô cùng khẩn trương.

Cố đạo bật cười, vỗ vỗ Lục Ly bên cạnh nói: “Đừng khẩn trương, thần tượng của cô sẽ mang theo cô diễn xong.”

Nguyễn Nhuyễn: “……” Cố đạo vừa nói như vậy, cô càng khẩn trương hơn.

Cô lúc này không dám nhìn Lục Ly, Nguyễn Nhuyễn nghe Cố đạo nói với mình, trầm mặc một lúc, Nguyễn Nhuyễn đưa ra một nghi vấn nho nhỏ: “Cố đạo… Tôi còn phải phát ra tiếng sao?”

Cố đạo: “……”

Lục Ly ở một bên nhịn không được bật cười, đồng sự bên này nghe được lời Nguyễn Nhuyễn đều nhịn không được che miệng cười.

Còn Nguyễn Nhuyễn, mặt đỏ bừng, sau khi hỏi xong, chính cô cũng hoảng sợ vì vấn đề quỷ quái mình vừa hỏi.

Cô giậm chân, trừng mắt nhìn Lục Ly đang cười.

Lục Ly ho nhẹ nhìn về phía Cố đạo nói: “Hậu kỳ có thể lồng tiếng, lúc này cũng không cần chứ?”

Cố đạo lắc đầu: “Không được, hậu kỳ khả năng không có hiệu quả này, Nguyễn Nhuyễn cô tận lực thử một chút?”

Nguyễn Nhuyễn trầm mặc một hồi nói: “Nhưng tôi lại không biết.”

Cố đạo nghẹn nghẹn, nhìn về phía Lục Ly: “Để cho Lục Ly dạy cô.”

Nguyễn Nhuyễn: “???”

Lục Ly: “???”

Cố Y một bên cười to, vừa cười vừa nói: “Nguyễn Nhuyễn không có việc gì đâu, nếu em thật sự không biết, vậy tối nay cũng không cần kêu ra đâu, những mấy cảnh sau em nhất định phải kêu lên, tối về chị cho em xem chút thứ tốt.”

Cô vừa nói vừa nhướng mày với Nguyễn Nhuyễn.

Cố đạo ở một bên trừng mắt nhìn con gái mình: “Nói cái gì vậy.”

Lục Ly cũng ở một bên bổ sung: “Bắt đầu quay đi.”

Anh kéo Nguyễn Nhuyễn vào phòng, chuẩn bị bắt đầu đi đến vị trí thử một lần.

Màn đầu tiên, Nhuyễn Nhuyễn bị Chu Uyên ôm, trực tiếp bị anh hôn.

Rồi đến phía sau, cảnh tượng biến đổi, đổi tới trêи giường lớn trong phòng.

Bên trong căn phòng bầu không khí ái muội, hai tay Nhuyễn Nhuyễn bị Chu Uyên giơ cao, anh cúi đầu hôn xuống…

Gò má, trán lại đến vành tai, từng chút từng chút, Nhuyễn Nhuyễn bị Chu Uyên hôn, toàn thân vô lực.



Lục Ly thử cùng cô một chút, cúi đầu nhìn người đang trợn tròn mắt nhìn mình, giọng có chút hơi khàn: “Đã hiểu chưa?”

Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt, gật gật đầu: “Đã hiểu.”

Lục Ly ừ một tiếng, vỗ vỗ đầu cô: “Đợi lát nữa sẽ rõ ràng, cho nên không cần ngượng ngùng.”

Nguyễn Nhuyễn chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Nhưng vẫn sẽ có người.”

Lục Ly cười khẽ: “Yên tâm, em chỉ cần có chút phản ứng là được, những thứ khác tôi làm.”

“Được.” Nguyễn Nhuyễn đáp lời.

Lục Ly nhẹ ừ, “Đợi lát nữa có thể sẽ cởi quần áo của em một chút, đừng sợ đừng khẩn trương, tôi sẽ không làm bậy, biết không?”

Nguyễn Nhuyễn: “…… Vâng.”

Hai người đứng lên, đi tới Cố đạo bên kia.

Lục Ly nhìn chung quanh một vòng nói: “Hiểu rõ rồi, Nguyễn Nhuyễn hơi xấu hổ.”

Cố đạo nhướng mày, nhìn nhìn sau đó nói với trợ lý bên cạnh, một lát sau, nhân viên công tác ở trong phòng xem diễn đều giải tán.

Lúc này bên trong trừ Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn ra, chỉ có năm nhân viên công tác, cũng không nhiều lắm.

Lục Ly ho nhẹ, nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn: “Chuẩn bị xong chưa?”

Nguyễn Nhuyễn ai oán nhìn anh, chưa chuẩn bị xong cũng phải bắt đầu quay!!

*

Cố đạo không khách khí với hai người trẻ tuổi, trực tiếp hô bắt đầu.

Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn liếc nhìn nhau, gần như trong nháy mắt liền nhập diễn.

Nhuyễn Nhuyễn bị Chu Uyên ôm, hôn.

Từ phía sau cửa, có thể nghe được tiếng kêu rêи của Nhuyễn Nhuyễn, dây dưa thật lâu, Chu Uyên mới ôm cô, nhẹ cọ cọ chóp mũi cô, khàn giọng nói: “Nhuyễn Nhuyễn.”

“Ừm.” Trái tim Nhuyễn Nhuyễn đang khẽ run, tay ôm anh dùng sức ôm thật chặt.

Tư thế của hai người bây giờ, giống như là muốn dung nhập đối phương vào trong sinh mạng vậy.

Chu Uyên hôn mắt cô, thấp giọng nói: “Anh muốn em.”

Trong mắt cô như chứa nước, lúc ngước mắt nhìn về phía Chu Uyên, như cách ngàn tầng dãy núi.

Nhuyễn Nhuyễn không trực tiếp trả lời, chỉ ngửa đầu hôn lên.

Dùng hành động biểu lộ tất cả.

Người Chu Uyên cứng đờ, trực tiếp ôm người lên, đi đến bên kia.



“Được, qua.” Cố đạo hưng phấn kêu: “Cảnh này không tồi, hai người muốn nghỉ ngơi một lát không?”

Lục Ly hơi ngừng, kéo Nguyễn Nhuyễn lên.

“Ừ, nghỉ ngơi một hồi.” Anh mím môi, trực tiếp đi đến một bên khác.

Mới vừa mở cửa ra, mấy người dán trêи cửa liền trực tiếp nhào xuống.

Lục Ly nhíu mày, liếc nhìn mấy người, nói: “Trần Bân đâu?”

Trần Bân vội đưa nước tới, đưa ly nước cho anh, nhìn hỏi: “Cậu muốn uống nước sao?”

“Ừ.” Lục Ly cầm ly nước, đi bên kia.

Còn Cố Y cùng Lục Tê, hai người đang ghé vào ống kính trước mặt xem cảnh quay.

Xem đến hứng thú bừng bừng.

Lục Tê kϊƈɦ động kêu: “Ông giời ơi, kϊƈɦ thích như vậy sao?”

Cố Y gào khóc kêu lên, nhịn không được nói: “A a a a a, trái tim thiếu nữ của tôi.”

Lục Tê chậc chậc, che miệng Cố Y nói: “Chị Cố Y, bình tĩnh chút, đây chính là kịch bản chị viết, tại sao phải kϊƈɦ động như vậy.”

Cố Y liếc cô: “Em không biết rồi, cảm giác tự viết cùng với quay phim hoàn toàn không giống nhau, trọng điểm là em không phát hiện Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn rất có cảm giác này sao, giống như tình yêu cuồng nhiệt của một đôi tình nhân, nước chảy thành sông.”

“Em có hiểu không?”

Lục Tê: “… Không quá hiểu.”

Cố Y chậc chậc: “Thôi thôi, không nhiều lời với em nữa chị phải hóng cảnh diễn kế tiếp.”

Hai mắt Lục Tê sáng lên: “Em cũng hóng.”

Còn Nguyễn Nhuyễn, lúc này mặt đỏ tai hồng đứng ở trong góc, tùy ý để cho chuyên viên trang điểm bổ trang cho cô, tô thêm son!

Một lát sau, tiếp tục quay.

Lúc Lục Ly từ bên ngoài đi vào, sắc mặt như thường.

Còn Nguyễn Nhuyễn, đêm nay quay chụp hoàn toàn không cần má hồng, mặt của cô đã đủ đỏ rồi, Cố đạo đối với lần này, ngược lại không nói gì thêm.

Cô gái cảm thấy thẹn thùng, cũng là chuyện bình thường.

“Action.”

Bị Chu Uyên hôn… Đèn trong phòng không biết bị tắt lúc nào.

Trong bóng đêm, chỉ có hô hấp của đối phương vang ở bên tai.

Nhuyễn Nhuyễn vô cùng khẩn trương.

Lục Ly lúc này cũng không chịu nổi, hai người dựa theo kịch bản diễn.

Nhuyễn Nhuyễn nghe tiếng hô hấp bên tai càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng, cảm giác trêи người… Càng ngày càng rõ ràng, cảm xúc quá mức trực tiếp.

Cho đến khi… Cố đạo cuối cùng hô cut, nương theo chút ánh sáng nhìn về phía bên này nói: “Qua.”

Lục Ly dừng một chút, nhìn về phía Cố đạo bên kia: “Trước không cần bật đèn.”

Cố đạo sửng sốt, à một tiếng: “Được.”

Nguyễn Nhuyễn ngước mắt nhìn về phía Lục Ly, hai người nhìn thẳng nhau, cô luôn cảm thấy, ánh mắt của Lục Ly có chút nguy hiểm.

Lục Ly cúi đầu xoa xoa tóc cô, mặc lại quần áo cho cô, nhẹ giọng nói: “Đứng lên đi.”

Nguyễn Nhuyễn vội vàng đáp lời: “Vâng.”

Cô đứng lên, nhưng Lục Ly ở một bên lại nằm xuống.

Nguyễn Nhuyễn liền lăn một vòng đi tới, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, đi ra khỏi phòng.

Không bao lâu, Lục Ly cũng đi ra theo sau cô, nhưng mà hoàn toàn không thấy Nguyễn Nhuyễn, Lục Ly trực tiếp đi về phía phòng vệ sinh bên kia.

Nước ở bồn rửa tay chảy róc rách, Lục Ly hất nước lên mặt mình, hết lần này tới lần khác, sau khi lặp lại rất nhiều lần, Lục Ly mới nâng đầu lên, nhìn chính mình trong gương, trêи mặt đang còn dính bọt nước, Lục Ly một lần nữa đưa tay xoa xoa mi tâm.

Mới vừa rồi… Anh có một ý niệm đáng sợ, muốn trực tiếp ấn người xuống ở nơi đó… Không hề cố kỵ mà tiếp tục làm tiếp.

Lục Ly nhìn chằm chằm chính mình trong gương hồi lâu, anh nghĩ, mình chắc là si ngốc mất rồi.

Nếu không, sao lại sinh ra ý nghĩ hoang đường như vậy chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc