NAM THẦN VÀ MÈO CỦA ANH ẤY

Lúc Nguyễn Nhuyễn vừa phản ứng lại, Lục Ly đã đi rồi.

Cô trợn tròn mắt nhìn bóng dáng Lục Ly, muốn biết câu nói kia của anh có ý gì.

Bí mật nhỏ??

Cô hình như làm gì có bí mật nhỏ đâu, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy, cô có lại là bí mật lớn đấy.

Nhưng mà, những lời nói của Lục Ly này, Nguyễn Nhuyễn vẫn vô cùng nghi hoặc.

Cô ngước mắt nhìn bóng dáng Lục Ly đi xa, dưới đáy lòng kinh ngạc suy tư, không phải chứ… Chẳng lẽ Lục Ly biết thân phận của mình??

Nhưng Nguyễn Nhuyễn lại cảm thấy không có khả năng, tư duy người bình thường có lẽ không đoán được chứ.

Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn nghĩ mình sẽ không bị lộ… Nhưng hiện tại, nói thật có chút không xác định.

Cơn buồn ngủ vừa rồi cũng nháy mắt tan biến, Nguyễn Nhuyễn tùy ý tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, chống cằm nhìn về phía Lục Ly đang tùy ý đi lại.

Hai mắt không chớp, muốn biết Lục Ly rốt cuộc đã biết, hay chỉ thử cô??

Nguyễn Nhuyễn nghĩ, cho đến khi mấy người Cố Y tới cũng chưa nghĩ ra nguyên cớ gì.

“Nghĩ cái gì vậy?” Cố Y vỗ bả vai Nguyễn Nhuyễn, đưa tay nhéo nhéo gương mặt tròn trịa của cô, không nhịn được cảm khái: “Xúc cảm thật tốt, thật là tiện nghi cho Lục Ly mà.”

Nguyễn Nhuyễn: “… “Đưa tay sờ mặt mình một cái, bất ngờ cảm thấy, hình như cũng không tệ lắm.

Cố Y bật cười: “Chờ rất lâu rồi sao?”

“Không lâu lắm.” Nguyễn Nhuyễn ngước mắt nhìn cô: “Chị sao cũng đến đây vậy?”

Cố Y ừ một tiếng: “Lại đây nhìn xem, dù sao chị cũng không có việc gì.”

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn bật cười, cong cong môi nhìn cô: “Rất nhàn nha.”

Cố Y nhướng mày, kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh cô, cọ cọ vai Nguyễn Nhuyễn nói: “Đương nhiên rồi, lại không giống em, có bạn trai.”

Nguyễn Nhuyễn: “…… Có bạn trai thì có liên quan gì đến nhàn hay không nhàn?”

“Đương nhiên là có liên quan chứ.”

“A?” Nguyễn Nhuyễn chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn về phía Cố Y.

Cố Y cười nhẹ, duỗi tay vỗ vỗ vai cô nói: “Em thật đúng là một tiểu bạch thỏ mà.”

Nguyễn Nhuyễn không hiểu ra sao nhìn cô.

Cố Y giải thích cho cô: “Em xem đi, có bạn trai, cần có thời gian hôn môi, cần có thời gian ôm ấp… Làm gì cũng cần thời gian đúng không, cho nên làm sao mà nhàn được.”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Đối với lời giải thích của Cố Y, cô chỉ có thể quỳ lạy.

Còn có như vậy sao??

Cố Y nhướng mày, tỏ vẻ chính mình nói vô cùng chính xác, hơn nữa không chấp nhận phản bác.

Hai người ngồi ở một góc trò chuyện một hồi, Cố đạo liền tới gọi người.

“Nguyễn Nhuyễn lại đây đóng phim.”

“Đến đây.” Nguyễn Nhuyễn nói với Cố Y một tiếng, liền đi tới bên kia.

Cảnh diễn Cố đạo sắp xếp cho bọn họ không nặng, dù sao cũng không còn bao nhiêu.

Cho nên lúc quay khá nhẹ nhàng.

Nguyễn Nhuyễn quay cùng Lục Ly, bởi vì hai người đều thuộc kịch bản, huống chi… Quan hệ của hai người hiện tại là yêu đương, lúc quay cảm tình tới, càng cưỡi xe nhẹ đi đường quen.

Nhưng mà có một chút vấn đề, ở trong phòng quay chụp bên này, phần lớn trong lúc quay cảnh thân mật vẫn có chút không được tự nhiên.

Màn thứ nhất ở chung một chỗ, màn thứ hai vẫn ở chung một chỗ, ngày đầu tiên đều là cảnh diễn ngọt ngào lúc ở bên nhau.

Cho đến buổi chiều ngày hôm sau, bắt đầu quay cảnh ái muội.

Cố đạo cau mày nhìn về phía hai người, nhịn không được nói: “Lục Ly, ánh mắt của cậu nhìn Nguyễn Nhuyễn hơi thu liễm chút, không cần phải thể hiện như vậy đâu.”

Lục Ly: “……”

Nhân viên công tác một bên cười to, nhịn không được nhìn hai người trêu ghẹo nói: “Cố đạo, Lục Ly có lẽ còn chưa thoát khỏi cảnh diễn ngọt ngào buổi sáng đâu.

Cố đạo ho khan, ngước mắt nhìn mắt Nguyễn Nhuyễn, nhẹ giọng nói: “Nguyễn Nhuyễn, cô cũng vậy, hiện tại cô không có tình yêu gì với Chu Uyên, chỉ rất cảm kϊƈɦ Chu Uyên thôi, biết không? Ánh mắt phải biểu đạt ra điều đó, nhớ chưa.”

Nguyễn Nhuyễn thấp giọng trả lời: “Vâng, Cố đạo.”

Hai người tiếp tục quay.

Một màn này diễn giống như sinh hoạt thường ngày vậy, chẳng qua ở đây, Nhuyễn Nhuyễn mới phát hiện mình có chút cảm giác khác với Chu Uyên.

Sau khi cô biến thành người, cảm thấy Chu Uyên thật đặc biệt, không biết đặc biệt ở đâu, nhưng rất thích nhìn Chu Uyên, thích nhìn anh nấu cơm, thích nhìn anh làm việc, mỗi một cảnh, đều rất thích.

Hai người ngẫu nhiên nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra di chuyển tầm mắt.

Cũng tăng thêm không khí ái muội giữa hai người.

Ánh mắt Nhuyễn Nhuyễn chưa bao giờ di động nhìn chằm chằm Chu Uyên, nhìn hình dáng gò má góc cạnh của anh.

Vẫn luôn cảm thấy từng cảnh từng cảnh, đều vô cùng hấp dẫn mình, đả động mình.



“Cắt, qua.” Cố đạo nhìn về phía hai người đang ngồi trêи ghế sô pha, vừa lòng nói: “Nguyễn Nhuyễn, cảnh diễn tiếp theo, ánh mắt lúc cô nhìn Chu Uyên phải có một chút biến hóa, biết không?”

Nguyễn Nhuyễn vội đáp: “Vâng.”

Hai người được thông suốt, lúc quay thuận lợi rất nhiều.

Cả buổi chiều, trêи mặt Cố đạo đều tràn đầy ý cười, rất vừa lòng Nguyễn Nhuyễn, lại càng vừa lòng Lục Ly.

“Đúng rồi, cảnh diễn ngày mai cho vai phụ, Nguyễn Nhuyễn có muốn tới đây không?”

Theo cốt truyện ngày mai, là cảnh diễn của Lục Ly cùng vai phụ, nói cách khác Tư Đồ Nguyệt sẽ tới.

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn hơi ngẩn ra, vẫn chưa trả lời, Lục Ly một bên liền nói: “Cô ấy sẽ tới.” Sau khi nói xong, Lục Ly nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn: “Tới đây nhìn xem, học tập một chút.”

Nguyễn Nhuyễn gật gật đầu, không cự tuyệt: ” Được.”

*

Sau khi cô tỉnh lại, vẫn chưa gặp Tư Đồ Nguyệt, nói thật, cô rất tò mò đấy.

Lòng hiếu kỳ này khiến Nguyễn Nhuyễn gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy người kia.

Lúc làm mèo, thật ra cảm giác mãnh liệt hơn lúc làm người càng có thể nhận thấy tâm tư của những người chung quanh.

Nếu Nguyễn Nhuyễn nghĩ không sai mà nói, Tư Đồ Nguyệt lúc đó, là muốn véo mình, thậm chí muốn vứt bỏ mình.

Cô nghĩ Tư Đồ Nguyệt như vậy, nhưng không biết nên đi biểu đạt thế nào.

Nhưng tóm lại, trong lòng Nguyễn Nhuyễn vẫn trùng xuống.

Không cự tuyệt đề nghị của Lục Ly, cho nên sau khi hoàn thành cảnh quay ban ngày, hai người liền cùng nhau trở về nhà.

Bên này mặc dù cách nhà xa, nhưng hai người vẫn về.

Vẫn là Trần Bân lái xe, Trần Minh Vũ ngồi ở vị trí ghế phó, Lục Tê không tới, nghe nói là đi ra ngoài du lịch.

Trần Bân liếc nhìn hai người ngồi phía sau, nhíu mày, muốn nói gì đó, lại không biết nên nói thế nào.

Ho khan hai tiếng, Trần Bân mới nói: “Lục Ly, chuyện cậu nói tôi tra đó có chút thông tin rồi.”

Hai mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên, nhìn về phía Trần Bân: “Biết ông ta ở đâu sao?”

Trần Bân gật đầu: “Biết, hắn gần đây đều không đổi chỗ ở, chẳng qua vẫn luôn ở tại một khách sạn.”

“Khách sạn?” Nguyễn Nhuyễn dương cao giọng, “Anh nói Hứa Minh vẫn luôn ở tại khách sạn?”

“Đúng vậy.” Trần Bân nói địa chỉ, đó là một khách sạn khá xa hoa.

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn hơi chau mày, có chút kinh ngạc.

Vì sao Hứa Minh sẽ ở tại khách sạn.

“Vậy ông ta gần đây còn ở khách sạn sao?”

Trần Bân gật gật đầu: “Theo thông tin thì đúng vậy.”

“Anh biết ông ta ngày đó đi nơi đó sao?”

Trần Bân lắc lắc đầu, trầm ngâm một chút sau mới nói: “Không rõ lắm, tạm thời tiến độ chỉ có như vậy, cô muốn gặp hắn sao?”

“Muốn.” Nguyễn Nhuyễn không chút chần chờ đáp, sao có thể không gặp, cô hao hết tâm tư tìm Hứa Minh, chỉ là vì biết đáp án.

Trần Bân liếc nhìn vẻ mặt Lục Ly, sau khi thấy Lục Ly không có phản ứng gì, anh ta ừ một tiếng: “Vậy tôi hẹn người thay cô?”

“Được, tối mai có thể không?”

Trần Bân bật cười, bất đắc dĩ nhìn cô: “Gấp như vậy sao?”

Nguyễn Nhuyễn gật đầu: “Ừm, tôi có chút lo lắng.”

Lục Ly ở một bên trầm tư một lát, mới gật đầu tán đồng: “Vậy tối mai đi, vừa lúc hai chúng ta đều không có cảnh diễn.”

Trần Bân nhướng mày, vô cùng kinh ngạc: “Cậu cũng muốn đi?”

Sau khi nói xong, lại nhìn vẻ mặt Lục Ly, Trần Bân yên lặng câm miệng, lẩm bẩm một câu: “Được rồi, đi thì đi thôi, tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng.”

“Ừ.” Lục Ly nhàn nhạt đáp lời, duỗi tay xoa xoa đầu Nguyễn Nhuyễn, thấp giọng nói: “Đừng quá lo lắng, không có việc gì.”

Nguyễn Nhuyễn nhẹ nhàng ừ, sao có thể không lo lắng, nói thật cô đến bây giờ còn chưa nghĩ ra, mình vì sao lại bị đẩy xuống, mà người kia vì sao sẽ có khả năng là Hứa Minh.

Vì tiền, quả thật có thể, nhưng vẫn không thể hiểu, Lục Ly tra cho cô, cũng hỏi qua đại đội phá bỏ và di dời bên kia, bọn họ cũng không gọi điện cho Hứa Minh, cũng không thông báo cho hắn.

Cho nên.. Cùng ngày Hứa Minh tại sao lại xuất hiện ở nơi đó? Là ngẫu nhiên, hay là cố ý.

Những điều này, cũng chính là chuyện mà Nguyễn Nhuyễn tò mò.

*

Sau khi Trần Bân đưa hai người về nhà liền rời đi.

Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly đi song song tới thang máy, vừa chuẩn bị nói chuyện, phía sau liền truyền đến tiếng nói chuyện của hai cô gái.

“Này này, cậu biết không?”

“Cái gì?”

“Tớ hôm trước nghe bạn nói, hình như thấy Lục Ly gần tiểu khu chúng ta đấy, cậu nói Lục Ly có phải ở gần đây không chứ.”

Giọng một người khác có chút nghi ngờ: “Không phải chứ, nếu ở gần đây sao tớ chưa một lần gặp chứ?”

“Chắc do vận khí không tốt.” Người nọ thở dài: “Cũng không biết tớ khi nào mới có thể gặp nam thần của tớ.

“Tớ cũng vậy.”

Hai người ở phía sau đi tới… Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly ở phía trước nghe, hai người nhìn nhau, Nguyễn Nhuyễn không tiếng động mở miệng nói: “Chạy không?”

Vạn nhất người nọ cùng lên một thang máy với bọn họ thì sao, vậy không phải toang sao?

Lục Ly đè thấp giọng cười khẽ, đưa tay kéo tay Nguyễn Nhuyễn, liền chạy.

Trong bóng đêm, hai cô gái đều tỏ vẻ chấn kinh.

“Sao bọn họ lại chạy vậy?”

“Không biết.”

“Vì sao tớ thấy người nam kia bóng dáng rất quen mắt?”

“A? Tớ không nhìn thấy rõ lắm… “



Hai người nhanh chóng chạy đến thang máy, vừa lúc thang máy dừng ở tầng một, hai người không chút chần chờ ấn thang máy, đóng cửa lại.

Cho đến khi thang máy đi lên, Nguyễn Nhuyễn mới nhẹ thở phì phò nhìn về phía Lục Ly, oán giận nói: “Lục Ly… Anh sao lại có nhiều fans vậy chứ.”

Lục Ly cười khẽ, cong môi nhìn cô: “Ừ, đúng vậy anh có rất nhiều rất nhiều fans.”

Anh hơi dừng, quan sát vẻ mặt Nguyễn Nhuyễn, bổ sung một câu: “Nhưng fans anh thích, có thể từ fans làm bạn gái anh, chỉ có một Nguyễn Nhuyễn mà thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc