NAM THẦN VÀ MÈO CỦA ANH ẤY

Trong nháy mắt, bên trong đại sảnh tầm mắt mọi người đều nhìn lại.

Nguyễn Nhuyễn bị hắt rượu không mở nổi mắt, cô thật sự trong lúc đó chưa thể kịp phản ứng lại.

Đang ngơ ngác, Lục Ly cách đó không xa vừa nhìn thấy, liền bước nhanh đi tới, ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, kéo Nguyễn Nhuyễn vào trong ngực mình, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì không? Có thể mở mắt không?”

Nguyễn Nhuyễn nhỏ giọng đáp lời, tùy ý Lục Ly cầm khăn giấy lau trêи mặt mình, chờ sau khi lau sạch sẽ, Nguyễn Nhuyễn mới mở mắt ra về phía Lục Ly, thấp giọng nói: “Em không có việc gì.”

Lục Ly nhíu mày, nhìn vẻ mặt cô hồi lâu, mới ngước mắt nhìn về phía người sắc mặt trắng bệch đứng đối diện.

“Cô có bệnh sao?”

Mọi người kinh hãi, chung quanh nhân viên công tác cùng với các diễn viên khác đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Ly, phải biết rằng Lục Ly vẫn luôn lễ độ, câu thuận miệng nói ra này, đủ để cho mọi người cảm thấy kinh ngạc.

Lục Ly có lúc nào mà mắng người?

Mà bây giờ, vì một người Nguyễn Nhuyễn, trực tiếp ngay trước mọi người mắng chửi người.

Trần Bân cùng Cố đạo ở bên kia bước nhanh đi tới, nhìn về phía mọi người chung quanh nói: “Mọi người tiếp tục đi.” Nói, Trần Bân kéo tay Lục Ly, thấp giọng nói: “Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, đi vào bên trong phòng nghỉ đi.”

Lục Ly hơi ngừng, không có phản ứng.

Vẫn là Nguyễn Nhuyễn đưa tay kéo kéo cánh tay Lục Ly, đè thấp giọng: “Em thật sự không có việc gì, đi vào bên trong trước.”

Lục Ly rũ mắt, nhìn vào đôi mắt đang khẩn cầu mình kia, ngực không khỏi mềm nhũn: “Vậy đi vào trước đi.”

Anh nắm tay Nguyễn Nhuyễn, đi theo mấy người Trần Bân vào trong phòng nghỉ.

Phòng nghỉ một mảnh đen nhánh, Trần Bân mở công tắc trêи tường, nháy mắt, toàn bộ căn phòng bị ánh sáng lấp đầy, Nguyễn Nhuyễn theo bản năng nhắm hai mắt lại.

“Vào đi.”

Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng, đi theo Lục Ly vào bên trong.

Trần Bân cùng Cố đạo nhìn nhau, nói với Nguyễn Nhuyễn cùng Tư Đồ Nguyệt: “Vừa rồi chuyện gì xảy ra?”

Nguyễn Nhuyễn không nói chuyện.

Tư Đồ Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cũng không nói lời nào.

Lục Ly ngước mắt, lặng im nhìn Tư Đồ Nguyệt, không hỏi nhiều, chỉ kéo Nguyễn Nhuyễn ngồi xuống một bên sô pha, thấp giọng nói: “Nghỉ ngơi một hồi, anh lấy chút đồ lau cho em?”

Nguyễn Nhuyễn nhíu mày, nhìn về phía Lục Ly nói: “Muốn đổi một bộ quần áo.”

Trêи quần áo cô tất cả đều là mùi của rượu vang đỏ.

Lục Ly nhẹ ừ: “Được, đưa em ra ngoài thay một bộ quần áo khác, đợi lát nữa Trần Bân sẽ lấy tới.”

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn nhẹ giọng đáp lời.

Hai người hoàn toàn không có kiêng dè Tư Đồ Nguyệt đứng ở bên trong, thân mật trò chuyện.

Tư Đồ Nguyệt ở một bên hung tợn trừng mắt bên này: “Lục Ly.”

Mi mắt Lục Ly cũng không có dao động gì, chỉ cúi đầu ôn nhu nói với Nguyễn Nhuyễn.

Cho đến khi bên cạnh truyền đến một giọng nói chói tai, Lục Ly mới ngước mắt nhìn lại: “Có việc?”

“Anh có quan hệ gì với cô ta.”

Lục Ly cười nhạo: “Không phải rất rõ ràng sao?” Lục Ly không phải một người thích cãi nhau, sau khi nói xong câu đó, rõ ràng không quá muốn tiếp tục trả lời.

Quay lại tiếp tục nói với Nguyễn Nhuyễn, Lục Ly đè giọng hỏi cô: “Sao lại cãi nhau?”

Ánh mắt Nguyễn Nhuyễn có chút né tránh, thấp giọng ừ: “Về nhà sẽ nói với anh.”

“Được.”

Hai người ở một bên nói chuyện với nhau, hoàn toàn xem nhẹ Tư Đồ Nguyệt, Lục Ly không định tìm người tính sổ bây giờ, cũng không muốn cãi nhau, đối với Lục Ly mà nói, biện pháp giải quyết tốt hơn cũng không phải chỉ có cái này.

Ngồi ở bên trong không bao lâu, Tư Đồ Nguyệt liền trực tiếp kéo cửa đi ra ngoài.

Lục Ly không ngăn cản, chờ Tư Đồ Nguyệt đi rồi, Lục Ly mới nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn: “Nói đi, vừa rồi chuyện gì xảy ra.”

Nguyễn Nhuyễn: “…” Không phải nói về nhà nói sau sao.

Cô liếc nhìn vẻ mặt Lục Ly, cũng biết có chút chờ không kịp, liền nhanh chóng một lần nói chuyện vừa rồi cùng Tư Đồ Nguyệt.

Nghe vậy, Lục Ly nhướng mày, nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn: “Em nói với cô ta cái gì, mà cô ta trực tiếp hắt rượu lên em?”

Nói đến chỗ này, Nguyễn Nhuyễn liền có chút ngượng ngùng.

Cô ho khan, hơi ngượng ngùng nói: “A…… Có thể không nói không?”

“Không được.” Lục Ly lời lẽ chính đáng cự tuyệt cô, ánh mắt hàm chứa uy nghiêm nhìn Nguyễn Nhuyễn: “Nói đi, thành thật công đạo.”

Nguyễn Nhuyễn rũ mắt, nhìn hai tay mình đang đan vào nhau.

Nói thật, câu nói kia nói với Tư Đồ Nguyệt thì không có việc gì, dù sao cô cũng đã làm, Nguyễn Nhuyễn cũng không cảm thấy mất mặt, nhưng một khi nói cho Lục Ly, cô liền cảm thấy…… Vô cùng thẹn cùng mất mặt.

Cho dù không phải chuyện mình làm, nhưng thân là con gái, cũng có chút khó có thể miêu tả.

Lục Ly nhướng mày, nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn: “Không muốn nói?”

Nguyễn Nhuyễn gật đầu: “Thật sự không muốn nói.”

Lục Ly cười khẽ, nhưng không làm Nguyễn Nhuyễn quá khó xử: “Vậy tạm thời không nói.”

Đôi mắt Nguyễn Nhuyễn sáng ngời, có chút kinh hỉ nhìn anh: “Thật sao?”

“Ừ.” Lục Ly hơi dừng, nắm tay cô hơi hơi dùng sức: “Về sau anh không ở bên cạnh, tự mình phải chú ý an toàn, nếu là muốn dỗi người hay khi dễ người, chờ anh ở đó em lại làm, biết không?”

“A?” Nguyễn Nhuyễn chớp chớp mắt, có chút hồ nghi nói: “Cho nên anh tán đồng em khi dễ người?”

Lục Ly cười nhẹ ra tiếng: “Ngoài bạn gái anh chỉ có thể bị anh khi dễ ra, sao có thể bị những người khác khi dễ chứ.”

Nguyễn Nhuyễn cho anh một ánh mắt xem thường: “Em cũng không phải người nào cũng có thể khi dễ.” Cô cũng không phải rảnh không có việc gì làm, cô thật sự chán ghét Tư Đồ Nguyệt mới có thể làm như vậy.

Huống chi, Nguyễn Nhuyễn cũng là bị Tư Đồ Nguyệt làm cho tức giận, nếu không cũng không đến mức nói ra những lời như vậy.

Lục Ly cong cong môi, đưa tay xoa tóc cô nói: “Tóc cũng có mùi rượu vang.”

Vừa nói đến cái này, Nguyễn Nhuyễn liền vô cùng ghét bỏ, cau mày nhìn về phía Lục Ly nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

Lục Ly nghĩ nghĩ, trực tiếp kéo người lên: “Đi lên lầu đi, anh đặt một gian phòng ở khách sạn, gội đầu cho em.”

“Gội đầu cho em?”

“Ừ.”

*

Hai người nói đi là đi, không có chút chần chờ.

Lục Ly đi đến quầy tiếp tân đặt một phòng, cầm thẻ mở cửa xong liền dẫn Nguyễn Nhuyễn lên lầu.

Trước khi lên lầu, Lục Ly vẫn trở về đại sảnh một chuyến, nói một câu với Cố đạo mới rời đi.

Cố đạo liếc nhìn anh, trêu ghẹo một câu: “Đêm nay chuẩn bị ngủ lại khách sạn?”

Lục Ly nghẹn nghẹn, “Không có.”

Sao có thể sẽ ngủ lại khách sạn chứ.

Cố đạo chậc một tiếng, nhìn anh từ trêи xuống: “Chính nhân quân tử như vậy?”

Lục Ly: “……” Tuy rằng vẫn luôn biết Cố đạo có chút không quá đứng đắn, nhưng thật sự…… Nghe được Cố đạo nói như vậy, Lục Ly chỉ cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Xoa xoa mi tâm, anh không phản ứng lại Cố đạo, trực tiếp cầm thẻ phòng đi tới thang máy bên kia, Nguyễn Nhuyễn còn ở bên kia chờ anh.

“Chờ lâu rồi sao?”

Nguyễn Nhuyễn lắc đầu, khẽ cười: “Đương nhiên không rồi.”

“Đi thôi.”

“Ừm.”

Hai người đi lên lầu, Nguyễn Nhuyễn vào trong phòng tắm, vừa đi vào chưa bao lâu, cửa phòng liền bị người gõ, Lục Ly hơi ngừng, nói: “Có thể là Trần Bân, anh đi xem.”

Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng, không quá để ý.

Ở trong phòng tắm vặn vòi nước ra, chuẩn bị mở nước ấm, gội đầu.

Nhưng trong nháy mắt, cô lại ngây ngẩn cả người, nếu như gội đầu, vậy thì trang điểm trêи mặt sẽ bị mất.

Ngơ ngẩn vài giây, Nguyễn Nhuyễn suy tư, đang rối rắm rốt cuộc nên gối đầu thế nào mới không làm mất lớp trang điểm, lúc Lục Ly cầm túi vào Nguyễn Nhuyễn đang ngẩn người.

“Làm sao vậy?”

Nguyễn Nhuyễn chỉ chỉ nói: “Gội đầu sẽ làm mất lớp trang điểm.”

Lục Ly bật cười, cong cong môi nói: “Lớp trang điểm của em cũng mất rồi.”

Nguyễn Nhuyễn: “……” Tuy rằng biết Lục Ly nói chính là sự thật, nhưng cô vừa nhìn vào gương, thật ra cũng không nghiêm trọng mấy.

Lục Ly cười khẽ, cong cong khóe môi nói: “Lại đây, anh gội cho em. Đợi lát nữa thì trang điểm lại, huống em, em không trang điểm càng đẹp hơn.”

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt, có chút kinh ngạc nhìn về phía Lục Ly, nhướng mày nói: “Có thật không?”

Lục Ly cười khẽ, cong môi nói: “Thật.”

Anh vươn tay chạm vào tóc Nguyễn Nhuyễn, đè thấp giọng nói: “Người khác có thể làm, anh cũng sẽ làm được.”

Nguyễn Nhuyễn hơi giật mình, có chút thất thần nhìn về phía Lục Ly.

Cô nhớ rõ, cô có thuận miệng nói một câu với Cố Y, Cố Y hỏi cô yêu đương với đại minh tinh có cảm thụ gì, lúc ấy hình như Nguyễn Nhuyễn nói, nói không có gì khác biệt, chỉ duy nhất một điểm bất đồng chính là rất nhiều chuyện đều không thể giống một đôi người yêu bình thường.

Nhưng lúc ấy, Nguyễn Nhuyễn chỉ là cùng nhau ra cửa xem phim ăn cơm…

Cũng không nghĩ tới, Lục Ly lúc ấy nghe được.

Cô chần chờ hai giây, nhìn về phía Lục Ly: “Em không phải có ý kia.”

Lục Ly cười khẽ, ừ một tiếng: “Anh biết, nhưng anh muốn thay em gội đầu, được không?”

Nguyễn Nhuyễn: “…” Làm sao có thể không được, Lục Ly cũng đã nói như vậy, cô hình như cũng không có năng lực có thể cự tuyệt, hoàn toàn chống đỡ không được.

Lục Ly đặt quần áo ở bên cạnh, cũng may tuy là tiệc đóng máy, nhưng Nguyễn Nhuyễn cũng chỉ mặc một cái váy đơn giản, không có bao nhiêu đặc biệt.

Đưa tay gỡ tóc cô xuống, Lục Ly rũ mắt, chuyên chú làm ướt tóc cho cô, lấy dầu gội, thật sự nghiêm túc gội đầu cho Nguyễn Nhuyễn.

Cả người Nguyễn Nhuyễn đều ngồi ở trêи ghế, mặc cho hai tay Lục Ly mát xa đầu mình.

“Thế nào, thoải mái không?”

Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng, “Tay nghề anh sao lại tốt như vậy?”

Lục Ly cười khẽ: “Trước kia mẹ anh có bệnh đau đầu, anh cố ý học qua mát xa.”

Nguyễn Nhuyễn à một tiếng, tiếp tục cúi đầu tùy ý Lục Ly gội đầu cho mình, mát xa, cô đang im lặng đột nhiên nói một câu: “Mát xa còn tốt hơn tiểu ca ca tiệm uốn tóc.”

Nghe vậy, tay Lục Ly hơi dừng lại, cúi đầu nhìn cô một cái: “Em nói cái gì?”

Nguyễn Nhuyễn lặp lại một lần nữa, Lục Ly đột nhiên tăng thêm chút lực.

Cô a một tiếng: “Lục Ly, anh làm gì vậy?”

Lục Ly hừ lạnh một tiếng: “Tiểu ca ca tiệm uốn tóc? Ai là tiểu ca ca?”

Nguyễn Nhuyễn: “……” Mắt trợn trắng, Lục Ly đột nhiên tức giận, có chút bất đắc dĩ: “Anh ghen tị?”

Lục Ly cười lạnh: “Sao có thể.”

Nguyễn Nhuyễn: “……” Nghe giọng điệu giận dỗi này của anh, yên lặng à một tiếng: “Không có sao, vậy được thôi.”

Bên trong phòng tắm trong nháy mắt an tĩnh, qua hồi lâu, Nguyễn Nhuyễn đột nhiên mềm mại kêu: “Lục Ly ca ca, mời anh tiếp tục mát xa cho em được chứ?”

Tay Lục Ly ngừng một lát, ho khan: “Miễn cưỡng đáp ứng em.”

Nguyễn Nhuyễn cười một tiếng, ngược lại không để ý Lục Ly không được tự nhiên.

Tiếp tục gội đầu, hai người trêи lầu hoàn toàn không để ý những nhân viên công tác còn ở đại sảnh.

Tóc Nguyễn Nhuyễn cần gội sạch phải gần 1 giờ, chủ yếu Lục Ly mát xa quá mức thoải mái, cô không muốn Lục Ly tránh ra, cho nên Lục Ly vẫn luôn mát xa cho cô.

Cho đến khi hai người đều mệt mỏi, mới rửa sạch.

Nguyễn Nhuyễn vặn tóc còn ướt đi ra ngoài, mới vừa đi ra, Lục Ly liền phủ một cái khăn lông ở trêи đầu cô, xoa xoa cho cô.

“Anh sấy tóc cho em.”

“Được.”

Nguyễn Nhuyễn cảm thấy đặc biệt an tâm, mặc cho ngón tay Lục Ly qua lại trong tóc mình.

Bên trong căn phòng mùi dầu gội nhàn nhạt, thoang thoảng.

Lục Ly ngửi, cúi đầu nhìn người ngồi trước mặt mình, Nguyễn Nhuyễn cúi đầu, vừa lúc lộ ra cần cổ xinh đẹp, một mảnh tuyết trắng rơi vào đáy mắt, ánh mắt Lục Ly hơi trầm xuống, hầu kết lăn lăn, dụng ý chí lực kiên trì, để cho chính mình dời tầm mắt, ngược lại chuyên chú sấy tóc cho cô.

Tiếng máy sấy vang lên trong phòng khách sạn, nơi này an tĩnh, bất đồng với ầm ĩ dưới lầu.

Lục Ly sấy xong tóc cho cô, nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn: “Muốn tết tóc không?”

“Không đâu, cảm giác như vậy cũng rất thoải mái.”

Lục Ly ừ một tiếng, cất máy sấy tóc, thấp giọng nói: “Đi vào trong thay quần áo, chúng ta đi xuống.”

“Vâng.”

Nguyễn Nhuyễn cười khẽ, quay đầu hôn khóe môi Lục Ly một cái, mỉm cười nói: “Cảm ơn Lục Ly ca ca.”

Lục Ly hơi ngừng, giữ đầu cô, cúi đầu hôn xuống, làm chuyện đêm nay vẫn luôn muốn làm.

Nhiệt độ trong phòng dần dần lên cao, Nguyễn Nhuyễn chỉ cảm thấy ngồi cũng có chút không quá thoải mái.

Hôn không biết bao lâu, Lục Ly buông môi cô ra, cúi đầu nhìn nơi còn dính bọt nước trước mắt, khàn khàn nói: “Đi thay quần áo, sau đó đi xuống.”

“Dạ.”

Nguyễn Nhuyễn nhẹ giọng đáp lời, chân có chút mềm đi đến phòng tắm.

Nhưng đi vào phòng tắm, lấy quần áo ở trong ra, vừa thấy, Nguyễn Nhuyễn liền ngây người.

Trần Bân mua quần áo…… Là váy lộ vai, hai cái dây rất nhỏ rất nhỏ.

Nguyễn Nhuyễn bất đắc dĩ, chỉ có thể thay váy, nhìn vào gương hồi lâu, nhìn chằm chằm xương quai mình của mình thật lâu sau, mới có chút xấu hổ đi ra ngoài.

Lục Ly một tay đút vào túi, một tay cầm di động nhắn tin cho Trần Bân, nghe được tiếng, ngước mắt nhìn qua, một chiếc váy màu xanh nước, làm nền cho làn da vốn trắng nõn của Nguyễn Nhuyễn, càng vì trắng, hai má còn nhiễm đỏ ửng, có chút hơi xấu hổ nhìn Lục Ly.

Hai người nhìn nhau.

Lục Ly hơi ngẩn ra, qua một hồi lâu mới hoàn hồn lại, ho khan: “Nguyễn Nhuyễn, tới đây.”

Nguyễn Nhuyễn chậm rãi đi qua, vừa đi qua, Lục Ly liền nhìn chằm chằm váy cau mày: “Trần Bân sao lại mua váy như vậy chứ.”

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn ngừng một chút nói: “Khó coi sao?”

“Ừ.”

Nguyễn Nhuyễn: “……” Cô cúi đầu nhìn mình, không phải chứ, cô thật ra cảm thấy khá xinh đẹp mà, chẳng qua có chút lộ thôi.

Sao lại khó coi chứ.

Cô ngước mắt kinh ngạc nhìn về phía Lục Ly, có chút không thể tin được, lại lần nữa truy vấn một câu: “Thật sự khó coi?”

Lục Ly nhíu mày, tiếp tục gật đầu: “Khó coi.”

Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, có chút không cao hứng à một tiếng: “Vậy mặc đêm nay thôi.”

“Ừ.”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Lục Ly nhìn chằm chằm cô hồi lâu, đột nhiên nói: “Còn muốn trở về đại sảnh sao?”

“Không phải nên quay lại sao?”

Lục Ly dừng một chút, hầu kết hơi lăn: “Có thể không quay về.”

“Tư Đồ Nguyệt đi rồi sao?”

“Đi rồi.”

Nguyễn Nhuyễn à một tiếng: “Vậy quay lại thôi, em còn có chút chuyện muốn nói cho Cố Y.”

Lục Ly: “……”

Đến cuối cùng không có cách, chỉ có thể cùng Nguyễn Nhuyễn lại lần nữa về tới đại sảnh.

Hai người đi vào, nháy mắt những tầm mắt của đàn ông đều dừng trêи người Nguyễn Nhuyễn, nhìn chằm chằm cô.

Mặt Lục Ly có chút không kiên nhẫn nhăn lại, ánh mắt nhìn quét một vòng, mọi người nhanh chóng thu hồi tầm mắt mình, che lại trái tim nhỏ của mình yên lặng rời xa bọn họ.

Duy độc Cố Y, trực tiếp đụng vào.

Ai u một tiếng: “Tiểu bạch thỏ sao lại đi lâu vậy?”

Nguyễn Nhuyễn tặng cô ánh mắt xem thường: “Chị Cố Y, em đi lên lầu gội đầu.”

“Chỉ gội đầu, không có chuyện khác?” Cố Y chậc chậc hai tiếng, nhìn hai người từ trêи xuống dưới: “Sao lại thay quần áo?”

Nguyễn Nhuyễn à một tiếng: “Quần áo có dính rượu.”

Cố Y cười, cong cong môi, nhìn về phía Lục Ly nói: “Cho tôi mượn bạn gái anh năm phút?”

“Một phút.”

Cố Y: “Ba phút, rất nhanh thôi.”

Lục Ly dừng một chút, liếc nhìn Nguyễn Nhuyễn: “Chờ lát nữa anh đến tìm em, anh nói với Cố đạo một tiếng chúng ta liền về nhà.”

“Vâng.”

Nhìn Lục Ly đi về phía Cố đọa bên kia, Nguyễn Nhuyễn mới nhìn Cố Y: “Tìm em có chuyện gì sao?”

Cố Y à một tiếng: “Thật ra thì cũng không có sao, chỉ muốn nhìn Lục Ly ăn một chút giấm mà thôi.”

Nguyễn Nhuyễn: “Có thù lớn lắm sao?”

“Đương nhiên, thái độ Lục Ly trước kia đối với chị kém lắm đấy em biết không?”

“Em đâu biết.” Nguyễn Nhuyễn vô tội nhìn cô: “Cho nên chị liền dùng em tới làm tức anh ấy.”

Cố Y tặc lưỡi: “Đương nhiên không phải, em vừa rồi không phải hỏi chị cái kia sao?”

“A?” Nguyễn Nhuyễn đỏ hồng mặt, “Sau đó thì sao?”

“Chị cảm thấy em có thể uống say, sau đó làm bộ ấy ấy anh ta, theo hiểu biết của chị với Lục Ly, anh ta hoàn toàn không có sức chống cự với em, chỉ đang nhịn mà thôi.” Cố Y nhỏ giọng nói: “Chị nói với em, đàn ông mà nhịn đã lâu, khủng bố lắm đấy, đến lúc đó chỉ có em chịu tội thôi.”

Nguyễn Nhuyễn há hốc mồm, kinh hô nhìn Cố Y, chớp chớp mắt hỏi: “Chị làm sao biết?”

Cố Y chậc chậc: “Chị đương nhiên biết chứ.”

“Chị không phải độc thân sao?”

Cố Y ừ hừ một tiếng: “Tiểu thuyết chị cũng đọc nhiều rồi đấy, dẫu sao chị cũng là một biên kịch một tác giả không phải sao?”

Nguyễn Nhuyễn cái hiểu cái không gật gật đầu: “Nhưng em có một vấn đề.”

“Em nói đi.”

“Vạn nhất em vừa uống say liền ngủ thì sao?”

“Em ngốc vậy, đợi lát nữa đi uống một ngụm, sau đó về nhà liền giả say.”

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn nhìn Cố Y từ trêи xuống dưới hồi lâu, mới ôm quyền nói: “Cố biên kịch quả nhiên không hổ là người viết chuyện.”

Cố Y kiêu ngạo hất cằm: “Chuyện thường thôi, đêm nay chúc em thành công.”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Không khỏi có chút thấp thỏm làm sao bây giờ.

*

Chưa được năm phút, Lục Ly liền đi tới.

“Về nhà đi.”

“Vâng.”

Cố Y chớp chớp mắt: “Cố lên.”

Nguyễn Nhuyễn: “……” Cô sẽ tận lực.

Nhưng tưởng tượng đến muốn câu dẫn Lục Ly, cô cảm thấy trong lòng thấp thỏm bất an, khẩn trương vô cùng.

Lục Ly buổi tối uống rượu, cho nên không có gì bất ngờ xảy ra chính là Trần Bân đưa hai người về nhà.

Vừa lên xe, Lục Ly đột nhiên đến bên tai Nguyễn Nhuyễn nhỏ giọng hỏi: “Có muốn trở về bên kia nhìn xem không?”

Hai mắt Nguyễn Nhuyễn sáng ngời, “Có thể chứ?”

“Đương nhiên, chúng ta đêm nay về bên kia ngủ đi.”

“Được.”

Lục Ly nói một tiếng cho Trần Bân, Trần Bân liền lái xe đi tới biệt thự của Lục Ly bên kia.

Đó là nơi Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly cùng ở mấy tháng qua, thật ra thì rất nhớ, lần trước lúc Lục Ly đi lấy đồ, Nguyễn Nhuyễn chẳng qua là tùy tiện liếc nhìn, cũng không dám nhìn kỹ.

Đột nhiên Lục Ly nhíu mày một cái, nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn: “Em uống rượu?” Vừa rồi Nguyễn Nhuyễn nói, có mùi rượu phiêu tán tới.

Nguyễn Nhuyễn dựng ngón tay, gật gật đầu: “Chỉ một chút thôi, anh không phải cũng biết sao?”

“Vừa rồi còn uống thêm sao?”

Nguyễn Nhuyễn: “……” Trong lòng cả kinh, cô nghĩ nghĩ nói: “Cố Y để em uống, nói uống cùng chị ấy một ngụm, em chỉ uống một ngụm mà thôi.”

Bộ dáng lời lẽ chính đáng kia, làm Lục Ly bật cười.

Anh cười nhẹ, gật gật đầu nói: “Được được, chỉ uống một ngụm.”

Nguyễn Nhuyễn ừ hừ một tiếng, ôm cánh tay Lục Ly cọ cọ nói: “Thật tốt.”

Hai người ngọt ngào ở phía sau ôm nhau, nhưng lại ngược người đàn ông độc thân Trần Bân.

Trần Bân chỉ có thể tăng tốc độ xe, nhanh chóng đưa hai người đến nhà, sau lại nhanh chóng rời đi.

Nguyễn Nhuyễn nhìn trợn mắt há hốc mồm, cô còn chuẩn bị nói cảm ơn.

“Anh ấy sao liền đi rồi.”

Lục Ly không thèm để ý liếc mắt: “Sợ ăn cẩu lương.”

Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, liếc Lục Ly, khẽ cười nói: “Thật sự sao.” Cô ôm cánh tay Lục Ly làm nũng: “Lục Ly ca ca, anh ôm em vào đi.”

Lục Ly nhướng mày, đưa tay nhéo nhéo mặt cô: “Đêm nay sao lại làm nũng như vậy, hửm?”

Giọng nói tê dại, truyền vào trong tai, Nguyễn Nhuyễn chỉ cảm thấy ngực run lên, có chút không chịu nổi Lục Ly như vậy.

Cô ừ một tiếng, cọ cọ cánh tay anh: “Chỉ muốn anh ôm em.”

Lục Ly cười khẽ, cong cong khóe môi, thỏa mãn tâm nguyện của Nguyễn Nhuyễn, một tay ôm người lên, một cái ôm công chúa tiêu chuẩn, sau khi ôm Nguyễn Nhuyễn vào cửa, mới đặt cô xuống sô pha, lại xoay người đến tủ giày, lấy một đôi dép lê đưa tới trước mặt Nguyễn Nhuyễn, cúi đầu khom lưng, ngồi xuống trước mặt cô, chuẩn bị cởi giày cho cô.

“Em tự làm.” Nguyễn Nhuyễn vội vàng ngăn cản Lục Ly.

Cô cũng không dám để cho Lục Ly cởi giày cho mình.

Lục Ly đè cổ tay cô, khẽ cười một tiếng: “Anh làm, đây là chuyện phải làm.” Anh rũ mắt, cởi giày cho cô, lại đưa dép cho cô đi vào, đè mắt cá chân trắng nõn của cô, thấp giọng nói: “Đi vào, muốn đi đâu thì phải đi vào trước.”

Hai mắt Nguyễn Nhuyễn hơi sáng, gật gật đầu đáp: “Được.”

Cô đứng dậy chạy lên lầu, cô muốn nhìn nhất, vẫn luôn là căn phòng trêи lầu.

Đi đến nửa đường, Nguyễn Nhuyễn quay đầu lại nhìn về phía Lục Ly: “Em đến phòng anh?”

Lục Ly cười khẽ, gật gật đầu: “Đi thôi, không khóa cửa.”

“Được.”

Nguyễn Nhuyễn cong môi, nhảy nhót chạy lên lầu, đặc biệt vui vẻ, Lục Ly nhìn bóng dáng cô, không ngừng lắc đầu.

Vừa lên lầu, Nguyễn Nhuyễn liền đi thẳng tới phòng Lục Ly, đẩy cửa phòng ra nhìn một cái, cái ổ bên trong mình đã từng ngủ, vẫn ở chỗ cũ, rất nhiều đồ chơi lúc cô làm mèo, cũng vẫn ở bên trong.

Vừa nhìn thấy những thứ đó, Nguyễn Nhuyễn liền cảm khái rất nhiều.

Cô ngồi lên ghế sô pha, đưa tay sờ sờ những đồ chơi nhỏ kia, bóng nhỏ linh tinh, suy nghĩ cảm thấy có chút hạnh phúc, cũng cảm thấy có chút khó chịu.

Không bao lâu, cô liền nghe được tiếng bước chân của Lục Ly đi lên.

Quay đầu nhìn lại, Lục Ly vừa lúc bưng cốc đứng ở bên cạnh, cúi đầu nhìn Nguyễn Nhuyễn: “Cảm thấy khó chịu?”

“Có một chút.”

Lục Ly thấp giọng ừ, đưa tay xoa xoa tóc cô nói: “Đừng khổ sở, anh vẫn còn ở nơi này.”

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn bật cười, ngước mắt nhìn về phía Lục Ly nói: “Lục Ly.”

“Ừ?”

“Nếu như em không xuất hiện thì sao?”

Lục Ly hơi giật mình, suy nghĩ một chút khả năng này sau đó lắc đầu: “Sẽ không.”

Anh thấp giọng nói: “Em sẽ không cam lòng bỏ lại một mình anh.”

Nguyễn Nhuyễn cúi đầu, nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy.” Lục Ly nói đúng, cô sao có thể bỏ lại một mình anh chứ, bất kể Lục Ly có thể nhận ra mình hay không, Nguyễn Nhuyễn cũng sẽ xuất hiện.

Hai người ôm nhau, Lục Ly nói: “Đi tắm đi, đợi lát nữa ngủ.”

Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng, gật gật đầu liền trực tiếp đi tới phòng tắm.”

Sau khi đi vào, lại vòng vo đi ra, cô nhìn về phía Lục Ly: “Em không có quần áo mặc.”

Lục Ly ho nhẹ một tiếng, quay đầu nói: “Trước mặc đồ của anh?”

“Được.” Hai mắt Nguyễn Nhuyễn hơi sáng, trực tiếp kéo ra tủ quần áo của Lục Ly, trong tủ treo quần áo, còn rất nhiều.

Cô nhìn, nhíu mày, lấy một cái sơ mi trắng ra.

Lúc Lục Ly thấy, hơi ngẩn ra, ngược lại không ngăn cản cô, mặc cho cô cầm vào phòng tắm.

Cho đến khi Nguyễn Nhuyễn đi vào, Lục Ly mới đưa tay, buông lỏng một chút một nút áo sơ mi, không khỏi cảm thấy cổ họng hơi khô.

Anh đứng tại chỗ hồi lâu, mới xoay người đi đến phòng tắm bên trong phòng cho khách cách vách.

Nguyễn Nhuyễn lúc đi ra, Lục Ly đã nửa ngồi nửa nằm ở trêи giường, khi nhìn đến người từ phòng tắm ra, tầm mắt Lục Ly dừng một chút, nhìn từ dưới lên trêи hồi lâu.

Cho đến khi Nguyễn Nhuyễn có chút không chịu nổi, đầu ngón chân không ngừng ngọ nguậy, động.

Cô dừng một chút, trực tiếp đi tới Lục Ly bên kia, đưa tay che ánh mắt anh, hờn dỗi nói: “Lục Ly.”

Lục Ly khàn khàn ừ một tiếng, đưa tay giữ eo cô, đè người xuống dưới, hôn khóe môi Nguyễn Nhuyễn, giọng nói khàn khàn vang bên tai cô: “Cố ý?”

“Em không có.”

Lục Ly hơi ngừng, cúi đầu hôn cô, cười khẽ, “Ừ, nhưng anh cố ý đấy.”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Còn chưa kịp phản ứng lại, Lục Ly liền nói: “Anh cố ý mang em về nhà.”

Bình luận

Truyện đang đọc