Châu Ánh Hi dẫn Lê Phù đi qua bãi cỏ, đi tới con đường lát đá dưới tán cổ thụ.
Người đàn ông bắt chuyện thấy cô có bạn trai thì không bám theo nữa.
Mặt trời lặn sau lưng như tranh vẽ, ánh hoàng hôn chiếu lên người đôi nam nữ trên ghế dài. Châu Ánh Hi thả tay ra khỏi vai Lê Phù, hai chân cũng dịch sang bên cạnh, cho cô khoảng cách an toàn: “Vừa nãy chỉ muốn giúp em thoát thân thôi, mong em không để ý.”
Anh của hiện tại, so với anh của đêm qua, như hai người khác nhau.
Có lẽ bởi vì chuyện phát sinh tối qua mới trôi qua không lâu, khi nãy Lê Phù bị anh ôm vai, hoàn toàn khác với lần đầu tiên giả làm cặp đôi cùng anh ở hồ Como, dù nhiều dù ít cũng không được tự nhiên. Nhưng thấy biểu hiện của anh rất tự nhiên, cô cũng không có gì phải già mồm cãi láo: “Ừm, sao tôi phải để ý chứ. Tôi còn phải cảm ơn anh mới đúng, xuất hiện rất đúng lúc, nếu không tôi gặp phiền phức lớn rồi.”
Châu Ánh Hi ôn hòa cười: “Em không sao là tốt rồi.”
Lê Phù thuận theo đề tài hỏi: “Anh cũng tới chỗ này ngắm mặt trời lặn sao?”
“Ừm.” Châu Ánh Hi quay đầu nhìn mặt trời lặn và bãi cỏ yên tĩnh, nói: “Có rất nhiều người đến công viên này ngắm hoàng hôn, cho nên mỗi lần đến Edinburgh, nếu thời tiết tốt, có thời gian, tôi đều sẽ đi dạo một chút.”
Lê Phù gật đầu, sau đó sóng vai đi cùng anh đến ngõ nhỏ cổ kính.
Ánh chiều tà cuối cùng đã biến mất trong con ngõ.
Đèn đường cũ kỹ trên sườn dốc sáng lên.
Trong một khoảng thời gian rất lâu, hai người họ không ai nói chuyện, đều tự mình thưởng thức phong cảnh.
Cuối cùng vẫn là Châu Ánh Hi khơi gợi đề tài, anh lấy mấy tấm ảnh trong điện thoại ra cho Lê Phù xem: “Đúng rồi, buổi sáng trợ lý của thầy Hạ vừa gửi cho tôi mấy bức ảnh, tôi muốn chọn vài tấm để đăng lên mạng xã hội, nhưng có một tấm cần em đồng ý.”
“Tấm nào?” Lê Phù tiến lại gần anh.
Châu Ánh Hi chìa ra một tấm ảnh khiêu vũ trên bãi cỏ: “Tấm này, tôi cảm thấy được chụp đẹp nhất trong cả bữa tiệc. Tuy trong hình còn có những người khác đang khiêu vũ, nhưng dù sao cũng có chúng ta trong đó. Cho nên tôi muốn hỏi em, tôi có thể đăng không.”
Lê Phù ghé sát vào nhìn kỹ, thật ra cũng chẳng sao, cô và Châu Ánh Hi đứng ở phía sau, không quá bắt mắt. Dù sao cũng chỉ là tiệc tối khiêu vũ bình thường, cô cũng không ngại: “Ok, anh đăng đi, tôi cũng cảm thấy rất đẹp.”
“Được.”
Vừa chuẩn bị cất điện thoại đi, Châu Ánh Hi nghiêng đầu, nhìn về phía Lê Phù đang chụp cảnh đêm: “Những bức ảnh này cần tôi gửi cho em không?”
“Được, anh gửi cho tôi đi.” Lê Phù chỉ lo tìm góc chụp, thuận miệng đồng ý.
“Em có muốn đăng không?”
“Đương nhiên phải đăng rồi, đó là thần tượng của tôi đó.”
Châu Ánh Hi nhếch miệng, sau khi anh đưa ảnh cho Lê Phù thì không nói gì nữa, lẳng lặng đi cùng cô, đi qua từng ngõ nhỏ yên tĩnh, thi thoảng sẽ chụp giúp cô mấy tấm.
Trong ống kính, Lê Phù cũng không có gì mất tự nhiên, vẫn cười xinh đẹp rạng rỡ như trước.
Dường như, giữa họ hình thành sự ngầm hiểu ăn ý.
Cá vàng chỉ có ký ức 7 giây.
…
Một tuần sau ở Luân Đôn.
Đàm Tự lại vội vàng kết thúc một cuộc tình, vụ án trong tay cũng ít, rảnh rỗi không có việc gì bèn quấn lấy Châu Ánh Hi, lôi kéo anh đến tập luyện ở phòng tập thể thao dưới chung cư. Hai người mặc áo thể thao đi xuống từ máy chạy bộ, cổ quấn khăn lông, ngồi trên ghế bổ sung nước, huấn luyện viên riêng đi ngang qua nói với Châu Ánh Hi, nửa tiếng sau sẽ làm tiếp tục huấn luyện.
Đàm Tự sờ sờ cơ ngực Châu Ánh Hi, giả giọng nũng nịu: “Cứng quá.”
Châu Ánh Hi liếc anh ấy một cái, cảnh cáo anh ấy câm miệng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Muốn tớ câm miệng, thì cậu đừng có nói tớ nghe.” Đàm Tự ngẩng người lên, lắc đầu cảm thán: “Tớ đã gặp qua không ít người chỉ biết yêu đương, nhưng chưa từng thấy loại người như cậu. Được người ta khen hai câu cơ ngực rất lớn thôi mà, đã cho rằng người ta thích cậu, còn cố ý gọi tớ đến nhà chỉ để khoe khoang câu này.”
Nói xong, anh ấy bình tĩnh lại, đá đá chân Châu Ánh Hi: “Nói thật, tạm thời cậu đừng lún quá sâu, em gái Lê của cậu đã biến mất một tuần rồi.”
Châu Ánh Hi cúi đầu, thở phào, vài giọt mồ hôi nhỏ xuống trán, anh cau mày lau đi, vẻ mặt sa sút rõ ràng. Đêm cuối cùng ở Edinburgh, khó khăn lắm anh mới đăng ảnh chụp chung 9 ô, còn đặt tấm ảnh mình và Lê Phù khiêu vũ ở chính giữa. Sau đó anh thấy Lê Phù cũng đăng lên vòng bạn bè, chỉ là hơi khác với suy nghĩ của anh, trong 9 tấm ảnh cô chỉ chọn một tấm ảnh chụp chung lớn, các tấm còn lại là ảnh chụp riêng của cô và Hạ Hiến Lâm.
Mà sau khi chia tay ở Edinburgh, Lê Phù hoàn toàn cắt đứt liên lạc với anh.
Một tuần này, anh giống như bị ma ám, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm trạng thái của cô. Anh phát hiện, cũng không phải vì cô bận rộn mà không có thời gian liên lạc với anh, ngược lại, vòng bạn bè muôn màu muôn vẻ.
Thì ra, cô nói quên, là thật sự đến anh cũng có thể quên sạch bách.
Đàm Tự ở phía sau giãn cơ, than thở: “Tớ nói nè cậu Châu, cậu vẫn nên giữ cho đầu óc tỉnh táo chút. Tớ là bạn của cậu, khẳng định tớ phải bảo vệ cậu, vị tiểu thư Lê Phù này dám uống rượu thất thố trước mặt cậu như vậy, cậu phải nghĩ lại xem, cô ấy có phải cũng chơi qua trò chơi cá vàng này với nam sinh khác rồi không.”
Châu Ánh Hi cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà, không biết do vừa vận động quá nhiều, hay do uất nghẹn trong lòng, tiếng hít thở càng ngày càng nặng, tiếng người ồn ào đâm vào màng nhĩ của anh. Anh kéo khăn lông trên cổ xuống, nói với Đàm Tự muốn đến phòng thay đồ thay áo T-shirt, lát nữa ra ngoài luyện thiết bị.
Đàm Tự mặc kệ anh, bắt đầu cầm điện thoại lên tán gẫu với nữ sinh mới quen tối qua.
Trong phòng thay quần áo nam màu xám trắng, chùm đèn chiếu vào ngăn tủ, Châu Ánh Hi mới vừa đi vào, ngay trước ngăn tủ bên trong thấy được một bóng dáng quen thuộc. Người đàn ông đang cởi quần áo, thân hình cường tráng có thể so với huấn luyện viên thể hình, sau khi thay quần áo xong, quay đầu lại, vừa khéo bốn mắt nhìn nhau với người ở sau lưng.
Sau khi Hà Tư Diêu lên tiếng chào hỏi, ngồi trên ghế dài thay giày, anh ta bỗng ngước mắt nhìn Châu Ánh Hi: “Thật ra anh khôn khéo hơn tôi nghĩ.”
Không có Lê Phù ở cạnh, anh ta cũng không cần giả bộ hiền lành nữa.
Ngay từ đầu, anh ta đã rất không thích hoàng tử dương cầm được quảng cáo như quân tử hiền hậu.