Không biết Châu Ánh Hi say thật hay giả say, hiện tại đối với anh, Lê Phù đã không còn cảm giác tín nhiệm như trước, cảm thấy anh là một nghệ sĩ dương cầm khoác bộ da nhã nhặn, cũng có thể dán lên những nhãn dán “gian xảo”, “mưu mẹo” nhìn qua không hề liên quan đến anh.
Xe taxi lắc lư, Châu Ánh Hi ngã xuống vai Lê Phù.
Cô hơi phiền, nhưng không đẩy nổi một người đàn ông trưởng thành, chút cảnh cáo này, rơi vào lỗ tai một người nhìn như say mà lại không say, không có chút tác dụng nào. Hết cách, cô chỉ có thể để mặc anh dựa vào người.
Lúc sắp về nhà trọ, di động của Lê Phù rung vài tiếng.
Là tin nhắn thoại Jack Hà Tư Diêu gửi tới.
Cô dán tai vào di động, không muốn những người khác trong xe nghe thấy, cô chỉnh âm lượng đến mức nhỏ nhất. Hà Tư Diêu nói, nhặt được một cuốn sổ tay ở khe hở sofa trong nhà, lúc này cô mới nhớ ra, cô đánh mất một cuốn sổ tay ghi chép. Hà Tư Diêu còn nói, hai ngày nữa sẽ đến Cambridge, thuận tiện đưa sổ cho cô. Cô trả lời, được.
Có lẽ thân thể nghiêng che màn hình quá mức cố ý, Lê Phù nghe thấy tiếng xì xào nhẹ nhàng truyền đến từ bả vai cô: “Đồ keo kiệt.”
“...” Nếu thời gian có thể quay lại, nhất định cô sẽ không trêu chọc tên quấn người này.
…
Sau khi xe đến dưới lầu, Lê Phù chậm rãi đỡ Châu Ánh Hi lên cầu thang, khó khăn lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa, sau đó đặt anh lên sofa. Lê Phù mở đèn sàn, đến phòng bếp đun nước nóng, lúc này Tiểu Bao Phù hấp tấp chạy tới bên sofa.
Một người một chó đang nhìn nhau, Tiểu Bao Phù vui sướng ngoáy ngoáy đuôi.
Châu Ánh Hi khá say sờ sờ đầu nó, nói: “Ừm, biết con nhớ ba.”
Thấy Lê Phù đi tới, Châu Ánh Hi lập tức rụt tay lại, cô đưa cho anh một cốc nước ấm : “Uống chút nước ấm giải rượu, dạ dày có thể thoải mái hơn chút.”
Châu Ánh Hi vừa mới chống tay đứng lên, lại say xỉn ngã xuống.
Có phải cố ý hay không, Lê Phù đã không phân biệt được nữa: “Châu Ánh Hi, sao tôi chưa từng phát hiện ra anh vô lại như vậy?”
Châu Ánh Hi lại cười: “Con trai chỉ khi ở trước mặt người mình thích mới trở nên vô lại thôi.”
“…”
Lê Phù đặt cốc nước lên bàn trà: “Uống hay không kệ anh.”
Cô vừa định về phòng, lại bị Châu Ánh Hi túm cổ tay, giọng anh rất nhẹ: “Lại đây, tôi có chuyện muốn nói với em.”
Cho dù không muốn nghe, cô cũng không thoát khỏi sức lực trong lòng bàn tay anh, cuối cùng ngồi xổm bên cạnh sofa.
Giữa hai người còn cách nhau một khoảng, Châu Ánh Hi bất mãn yêu cầu: “Lại gần hơn đi.”
Lê Phù không muốn: “Cách như này tôi vẫn nghe rõ.”
“Á…”
Đây là lần đầu tiên Lê Phù cảm nhận được sức mạnh của Châu Ánh Hi, cánh tay mạnh mẽ vòng qua gáy cô, kéo thân trên của cô đè trước mặt anh. Dán quá gần, chóp mũi hai người chạm nhau, như bị một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua da thịt, nổi lên cảm giác tê dại tinh tế.
Ánh đèn mờ nhạt lúc nào cũng mập mờ.
Hơi thở không đều phả lên mặt hai người, khoảng cách ngắn ngủi, dường như không cẩn thận sẽ hôn nhau. Người hơi say là Châu Ánh Hi, người động lòng trước cũng là anh, ngực điên cuồng run rẩy: “Gần vậy cũng không muốn hôn tôi sao?”
Lê Phù suy nghĩ trong sự mập mờ: “Không muốn.”
Châu Ánh Hi thở dài tiếc nuối nói: “Tôi đúng là tên thất bại.”
Lê Phù cũng không muốn dây dưa không rõ bên cạnh sofa: “Nếu anh không nói khách sạn của anh ở đâu, vậy anh ngủ sofa, tôi ngủ phòng ngủ. Lát nữa tôi mang chăn gối ra cho anh.”
Tâm tư Châu Ánh Hi hoàn toàn không đặt ở đây, anh không định thả người, cánh tay ôm ghì gáy cô, sau khi nhìn cô vài giây bằng ánh mắt nóng rực, ngẩng cổ lên, hôn lên môi cô. Không như chuồn chuồn lướt nước, mà là nụ hôn triền miên chiếm hữu, tiếng môi lưỡi quấn quýt cùng tiếng thở dốc quanh quẩn trong căn phòng yên tĩnh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lê Phù không có sức lực đấu với một người đàn ông trưởng thành say rượu, hai tay khép chặt trước ngực, nhưng gáy lại bị Châu Ánh Hi siết càng ngày càng chặt, ôm hôn cô. Đêm khuya trong căn trọ, củi khô chậm rãi cháy lên, hai người đồng thời mất trọng tâm ngã xuống.
Châu Ánh Hi buông môi cô ra, như chưa đủ hôn từ má đến tai Lê Phù, sau đó cắn đôi tai ửng hồng của cô, cuối cùng hơi thở dừng lại trên cần cổ mảnh khảnh: “Tôi chưa từng thích ai, em là người đầu tiên, tôi cũng hy vọng em là người cuối cùng.”
Lời tỏ tình đột ngột khiến Lê Phù muốn trốn tránh, cô thử đẩy anh ra: “Anh uống say rồi.”
Nhưng hiển nhiên lại thất bại.
Đầu ngón tay Châu Ánh Hi dịu dàng vén sợi tóc rối của cô ra sau tai: “Có muốn chơi một trò chơi với tôi không?”
Lê Phù từ chối: “Không chơi.”
Châu Ánh Hi hừ một tiếng: “Không công bằng, sao chỉ cho phép em uống say chơi trò cá vàng với tôi, mà không cho phép tôi chơi với em.”
“...” Lê Phù sửng sốt, bày ra dáng vẻ tùy ý, nói: “Ok, anh muốn chơi cái gì?”
Bàn tay Châu Ánh Hi nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô, nói: “Trò chơi dương cầm, em phụ trách chơi, tôi sẽ đoán âm. Ba cơ hội, nếu tôi đúng, em sẽ phải chịu trừng phạt, nếu tôi sai một lần, em sẽ trừng phạt tôi.”
Lê Phù ngơ ngẩn, cúi đầu suy nghĩ.
“Không muốn?” Thấy Lê Phù rất lâu không có lên tiếng, Châu Ánh Hi tiến sát lại gần cô, chạm phải ánh mắt cô: “Không muốn cũng không sao, vậy chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi.”
Bàn tay anh ôm gáy cô, cô nhanh chóng nói: “Được, coi như chúng ta huề nhau.”
…
Bật đèn hướng về phía dương cầm, nguồn sáng duy nhất trong phòng sách dừng lại trên phím đàn, chiếc dương cầm kiểu cổ này được Châu Ánh Hi mua về từ Áo. Anh rất thích đồ án hoa và chim điêu khắc trên đó, còn có một đoạn Kinh Thánh.
“Trái tim anh khao khát em, như hươu khao khát suối nước.”
Châu Ánh Hi đặt giá nến lên bàn bên cạnh dương cầm, bình thường ban đêm, anh thích phổ nhạc. Sau khi anh nhường sân khấu cho Lê Phù, kéo một cái ghế dựa tới, ngồi bên cạnh cô, lặng lẽ nghe cô đánh đàn.
Vòng đầu tiên của trò chơi nhanh chóng được bắt đầu.
Lê Phù có lòng hiếu thắng rất mạnh, vì thế, cô đánh một hợp âm khá phức tạp.
Quy tắc trò chơi là, một lần qua.
Nhưng điều này cũng không làm khó được Châu Ánh Hi, anh trả lời đúng từng âm một.