NGẮM TRĂNG - NHẤT KHỐI TIỂU TÂY BÍNH

Bởi vì mưa to, lúc Châu Ánh Hi đến căn hộ ở Cambridge, đã là khoảng 8 giờ tối.

Đỗ Bentley ở chỗ trống bên đường, anh mở một cái ô đen ra xong thì chạy lên cầu thang, mái hiên không rộng, sau khi đóng ô lại, lưng của anh đã bị nước mưa làm ướt một góc, nhưng anh không có lòng dạ bận tâm bản thân, vẫn gõ cửa gọi người.

“Lê Phù…”

Thật ra Châu Ánh Hi có chìa khóa dự phòng, nhưng anh cho rằng nếu đã cho Lê Phù thuê phòng, thì không có quyền tự tiện xông vào. Nhưng gõ vài lần, bên trong vẫn không có tiếng động, anh bắt đầu lo lắng, mới vừa móc chìa khóa ra, anh nghe thấy Tiểu Bao Phù chạy tới bên cửa, còn có tiếng bước chân.

Sau đó, cửa bị kéo ra.

Lê Phù nhìn qua không có tinh thần, áo ngủ trên người nhăn nhúm, tóc cũng rối bù, hình như cô vừa mới tỉnh ngủ, còn chút giọng mũi: “Sao anh lại tới đây?”

Thấy cô bình an, trái tim treo lơ lửng của Châu Ánh Hi hạ xuống, quan tâm nói: “Ngô Thi nói hai ngày nay không thấy em, cô ấy lại đang ở Berlin, lo lắng cho em nên nhờ tôi tới thăm em.”

“Ừm.” Dường như Lê Phù đang bối rối, mệt mỏi rã rời: “Tôi không sao, anh về đi.”

Châu Ánh Hi nắm chìa khóa, nhẹ giọng cười: “Tôi đội mưa từ Luân Đôn tới, em bảo tôi về đâu?”

Đầu Lê Phù nặng nề, không còn sức để nói thêm câu nào với anh: “Vậy anh đến khách sạn đi.”

Giọng nói của cô rất yếu ớt, gương mặt cũng ửng hồng, Chuâ Ánh Hi nhíu mày hỏi: “Em chắc chắn là mình không sao chứ?”

“Ừ.” Lê Phù gục đầu xuống: “Sốt rồi.”

Thở phào một hơi, Châu Ánh Hi chỉ vào trong phòng nói: “Có phiền nếu tôi qua đêm ở đây không? Tôi cam đoan chỉ qua đêm, em như vậy, tôi thật sự không yên tâm.”

Bởi vì trên đường tới đây, Ngô Thi đã nói với anh chuyện ba Lê Phù bị bệnh.

Dường như Lê Phù không biết mình không còn sức để từ chối, hay là tin tưởng, cô nghĩ, dù sao tên bại hoại nhã nhặn này cũng không có khả năng ra tay với người bị cảm như cô. Cô bảo Châu Ánh Hi vào phòng, thấy sau lưng anh ướt một nửa, nói: “Anh dính mưa rồi, mau thay quần áo đi, đừng...”

Cô ho khan vài tiếng: “Đừng để bị cảm.”

“Ừm.” Sau khi gật đầu, Châu Ánh Hi vừa định đi đến phòng sách, lại thấy trên thảm phòng khách, trên bàn trà tất cả đều là tài liệu, sách giáo khoa, bút, còn có mấy hộp thuốc cảm, hỗn loạn như hiện trường vụ án.

Anh không nói gì, chỉ nhẹ giọng nói với Lê Phù: “Em uống thuốc, uống thêm chút nước nóng xong thì nghỉ tiếp đi, giao Tiểu Bao Phù cho tôi, cảm thì nghỉ ngơi nhiều vào.”

“Được.” Lê Phù lại ho mấy cái, cổ họng khàn đến mức nói không ra lời, đầu cũng đặc biệt khó chịu. Sau khi uống một ly nước ấm, xoay người về phòng ngủ.

Sau đó, tất cả mọi chuyện bên ngoài, cô hoàn toàn không biết gì.



Sau mỗi một đêm mưa to, bầu trời trong suốt như được gột rửa.

Ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, toàn bộ chung cư như rực rỡ hẳn lên, mỗi một góc đều được dọn gọn gàng, tài liệu trên thảm, sách giáo khoa, tất cả đều ngay ngắn trật tự xếp chồng lên trên bàn, ngay cả bút cũng được đặt rất quy củ.

Trong phòng bếp là mùi thịt tôm và cháo, Tiểu Bao Phù thèm, không ngừng vẫy đuôi, Châu Ánh Hi đút nó chút thịt cho đỡ thèm. Anh chậm rãi khuấy cháo và nguyên liệu trong nồi, màn hình điện thoại vẫn sáng, nội dung Wechat là, anh rể Hứa Bác Châu đang dạy anh nấu cháo.

Tài nấu nướng của anh không tốt, nhưng thắng ở chỗ có kiên nhẫn, sẵn lòng học hỏi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nấu mấy chục phút, mùi nấm hương, chân giò hun khói trong nồi đất dần nồng đậm.

Hứa Bác Châu: [Thần tiên cũng biết hạ phàm nấu cháo, thật sự hiếm thấy à nha.]

Châu Ánh Hi nhận lời khen ngợi, cũng hỏi ngược lại: [Cách nấu cháo của anh, thật sự ok sao?]

Hứa Bác Châu: [Em được lắm, học thành tài xong thì bắt đầu nghi ngờ anh.]

Châu Ánh Hi: [Em không thể phạm sai lầm nữa.]

Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, Châu Ánh Hi tắt màn hình, anh quay đầu nhìn, phát hiện sáng nay tinh thần của Lê Phù đã tốt hơn rất nhiều: “Khá hơn rồi chứ?”

Lê Phù xoa xoa đầu: “Ừ, tốt hơn nhiều rồi.”

“Ừ, em rửa mặt trước đi, lát nữa ăn cơm.”

Không trả lời, bởi vì Lê Phù cảm thấy chỗ nào cũng là lạ.

Nếu nhìn từ góc độ của người đứng xem, họ không khác với những cặp đôi sống chung là mấy, buổi sáng bạn trai tri kỷ nấu cháo cho bạn gái ăn. Còn nữa, cô phát hiện trong nhà được quét dọn một lần, không chỉ có tài liệu học tập, đồ dùng của cô cũng được sắp xếp ngay ngắn, ngay cả bình hoa cũng cắm đầy hoa tươi, còn là hoa hồng trắng cô thích nhất.

Ánh mặt trời dịu dàng chiếu vào bình gốm sứ đựng đầy hoa hồng.

Một buổi sáng cực kỳ dịu dàng, lãng mạn.

Một buổi sáng đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, Lê Phù thấy Châu Ánh Hi bưng một chén cháo đặt lên bàn ăn: “Sao anh biết nấu cháo kiểu Hồng Kông? Rõ ràng tài nấu ăn của anh...”

Chữ nát bị cô nuốt lại.

Châu Ánh Hi buông tay: “Học của người nhà, em thử đi.”

“Lấy tôi làm chuột bạch à.”

“Báo ân thôi, em đã nấu cho tôi một lần, tôi trả lại cho em.”

“Ừ.”

Sau khi rửa mặt xong, Lê Phù bắt đầu chậm rãi hưởng thụ tay nghề của Châu Ánh Hi. Vốn dĩ cô cho rằng với tài nấu nướng của anh, nhất định sẽ không dễ nuốt, nhiều lắm chỉ miễn cưỡng ăn, nhưng không ngờ ăn lại ngon ngoài ý muốn.

“Không tồi.” Nên khen cô sẽ không keo kiệt.


Châu Ánh Hi cười cười: “Vậy ăn nhiều chút.”

Anh không có thói quen ăn cháo buổi sáng, vẫn thiên về kiểu Tây, một miếng bánh mì nướng, một phần trứng chiên, một ly sữa tươi. Vừa khéo, cho dù ở nơi đâu, tư thế ngồi của anh đều đoan đoan chính chính. Vốn dĩ anh muốn hỏi tình hình 2 ngày nay của cô, nhưng lại sợ nhắc tới ba cô sẽ khiến tâm trạng của cô không tốt lên được, như thế thì hỏng bét. Vì vậy, anh lựa chọn im lặng ăn cơm cùng cô.

Nhưng không nghĩ tới Lê Phù đã ổn định tâm trạng, chủ động mở lời: “Thật ra không phải tôi cố ý không trả lời tin nhắn của mọi người, chỉ là trong nhà tôi gặp chút chuyện, tâm trạng không quá tốt, nên tôi mang theo Tiểu Bao Phù đi ngoại ô giải sầu. Không cẩn thận bị cảm, ngủ một giấc đã qua 1 ngày, cũng lười để ý người khác.”

“Ừm.” Châu Ánh Hi gật đầu: “Có thể hiểu, mỗi người đều có lúc tâm trạng không tốt, nhưng bạn bè không liên lạc được với em, nhất định sẽ lo lắng.”

Nhìn qua Lê Phù vẫn có chút mệt mỏi: “Tôi biết.”

Sau đó, hai người không nói gì nữa, im lặng ăn sáng.

Ăn xong hai ngụm cháo, Lê Phù vô thức liếc Châu Ánh Hi vài cái, cửa sổ ở phía sau, anh ngồi ngược sáng, sườn mặt như được chạm khắc tinh xảo, nhất là chiếc mũi cao thẳng. Chỉ là, cô bỗng nhớ tới chuyện mấy ngày trước A Wing tám với cô, ánh mắt ảm đạm đi.

Dùng bữa sáng xong, Châu Ánh Hi lau miệng, hỏi: “Có cần tôi ở với em vài ngày không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ngụm cháo nóng suýt nữa bỏng cả cổ họng, Lê Phù rút hai tờ khăn giấy, nhắc nhở anh: “Anh nói chuyện cho đàng hoàng.”

Châu Ánh Hi phản ứng lại, cũng không giải thích mà mở rộng đề tài: “Thật ra lúc Ngô Thi không tìm thấy em, vẫn luôn sốt ruột nhắc chuyện nhà em với tôi. Tôi biết người nhà em gặp chút chuyện, sợ em không vui, nên muốn ở lại cùng em.”

Không khí mập mờ bất thình lình quanh quẩn bên bàn ăn, khiến Lê Phù có chút căng thẳng: “Không cần.”

“Thật sự không cần sao?”

“…”

Châu Ánh Hi cười cợt nhìn Lê Phù, là sự khát vọng mềm mại. Đã thấy bộ mặt thật của anh, cô biết nếu anh muốn quấn lấy mình, thể nào cũng có cách.

Đơn giản, cô nói một câu, tùy anh.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Châu Ánh Hi đang thu dọn bát đũa, Lê Phù ngồi xuống thảm, bắt đầu tiếp tục viết luận văn. Hai ngày nay vì bệnh tình của ba, lại bị cảm lạnh, tiến độ của cô tụt lại một đoạn, phải nhanh chóng bổ sung.

Cô phát hiện, phòng được dọn dẹp khác biệt rất lớn với phòng không được dọn. Ít nhất thì, góc trong có thêm hoa tươi trang trí, tâm trạng cô tươi sáng hơn rất nhiều.

Châu Ánh Hi dọn dẹp xong, nhận một ly nước ấm, đặt lên bàn trà: “Hai ngày nay vẫn nên uống nhiều nước nóng chút. Em đọc sách đi, tôi không quấy rầy em nữa, tôi mang Tiểu Bao Phù ra ngoài đi dạo.”

“Được.” Lê Phù chỉ đưa mắt nhìn một người một chó trong chốc lát.

Bên ngoài nhà trọ là một bãi cỏ lớn, tầm nhìn rất thoải mái, hàng xóm cũng có ý thức, hoàn cảnh cả ngày đều thích ý yên tĩnh, Lê Phù khoanh chân ngồi trên thảm, đắm chìm trong biển tri thức.

Từng trang sách giáo khoa, tài liệu được mở ra, lật đến một trang nào đó, cô bỗng thấy một tờ giấy, nét chữ trên tờ giấy giống như người, thanh tú đẹp đẽ, lưu loát mà không qua loa.

Nét bút là của Châu Ánh Hi.

[Khi vẫn là tin tốt, đừng lo lắng về tin xấu. Trước đây thầy Hạ Hiến Lâm thường nói với tôi, nếu hôm nay mặt trời chiếu sáng, em nên tận hưởng ánh nắng mặt trời, mà không cần nghĩ mãi xem ngày mai trời có mưa không. Thật ra tính cách của em vui vẻ hơn tôi, chắc em hiểu rõ ý của câu nói này hơn, em có một người anh trai học y ở Harvard, lại có một đại gia đình ấm áp. Trình độ y tế ở Hồng Kông rất cao, em không cần quá lo lắng, tin tôi, nhất định sức khỏe của chú sẽ khỏe lên. Nếu lần sau tâm trạng không tốt, đừng từ chối sự quan tâm của bạn bè, đừng để họ lo lắng.]

Cuối cùng còn xen lẫn một câu mập mờ: [Còn nữa, tôi cũng sẽ lo lắng.]

Từng chữ rõ ràng rơi vào đáy mắt Lê Phù, cô cảm nhận được sự ấm áp giữa những hàng chữ, cô cũng biết Châu Ánh Hi viết những lời này để an ủi mình, sớm đã không còn xuất phát từ sự quan tâm giữa bạn bè, mà là tình yêu nam nữ.

Mấy ngày nay tin tức lộn xộn, giống như sóng thần cuốn vào lòng cô, nhất thời đầu óc cô có chút loạn.

Lúc này, đúng lúc Châu Ánh Hi dắt Tiểu Bao Phù đẩy cửa vào.

Tiểu Bao Phù tản bộ xong thì mệt, chạy tới bên cạnh bát tỏ vẻ muốn ăn cơm, Châu Ánh Hi rất kiên nhẫn đi rót thức ăn chó cho nó. Giọng nói của Lê Phù bỗng vang lên sau lưng anh.

“Đêm sinh nhật Ngô Thi, là anh hôn tôi trước sao?”

“…”

Bình luận

Truyện đang đọc