“A…”
Ngày hôm sau, bả vai Lê Phù run rẩy trong lớp chăn bông, dường như bị ác mộng đánh thức.
Lại mơ thấy cơn ác mộng kia, lại là cái con cá mập kia. Lần trước thì đuổi theo cắn mông cô, lần này thì khuôn mặt nở nụ cười với cô, còn chu môi muốn hôn cô. Cô kéo góc chăn lên che mặt mình, phiền đến mức chân không ngừng đạp chăn.
“Em cũng rất biết quyến rũ tôi đấy.”
Cuối cùng thì đêm đó ở Edinburgh, cô đã làm gì anh cơ chứ.
Hay là anh nói hươu nói vượn để dọa cô thôi.
Đột nhiên, Lê Phù nhìn váy ngủ hồng nhạt trên người mình mới nhớ ra, tối hôm qua mình là uống chút rượu với bạn bè. Ban đầu chỉ xem như hơi say thôi, cuối cùng trí nhớ bị đứt đoạn lúc chơi trò chơi, cho nên, sao mà cô lên được giường vậy? Còn nữa, ai là người thay đồ ngủ cho cô?
“Không phải là Châu Ánh Hi đấy chứ?” Cô rúc vào trong chăn hoảng loạn suy đoán lung tung.
Ngũ quan của cô nhăn lại, túm chặt chăn bông, tức giận thì thầm: “Châu Ánh Hi, sao tôi lại không phát hiện ra anh là loại người như vậy chứ. Trên đời này quả nhiên là không có quân tử nhã nhặn chân chính, đều là loại bại hoại khoác âu phục.”
Cô phiền muốn chết, cuộn chăn vào người lăn qua lăn lại trên giường.
“Không công bằng, quá không công bằng…”
“Sao lần nào cũng là mình uống say, bị anh ấy chiếm tiện nghi chứ. Mình chưa từng thấy, chưa từng sờ qua.”
Thật sự buồn bực đến không thở nổi, cô mới xốc chăn lên, xếp hình chữ “đại” ngửa mặt ngẩn người nhìn trần nhà.
Ting, điện thoại ở trên bàn rung một cái.
Lê Phù vén sợi tóc rối bù trên mặt, tiện tay cầm di động lên, mở màn hình, là tin nhắn của Châu Ánh Hi.
Là một đoạn văn và một tấm bản đồ phong cảnh bên bờ sông sáng sớm.
Châu Ánh Hi: “Sáng sớm, chia sẻ ánh mặt trời cho em. Rất đẹp, mong hôm nay em có tâm trạng tốt.”
Lê Phù tùy ý trả lời bằng một meme, sau đó ném điện thoại sang một bên, cô cảm giác mình sắp điên rồi, hình như thật sự chọc phải người đàn ông không nên chọc.
Nửa tiếng sau, Lê Phù vừa đút Tiểu Bao Phù ăn xong bữa sáng, cô nhận được điện thoại của Ngô Thi.
Giọng điệu của Ngô Thi nghe vừa nhiều chuyện vừa vội vàng: “Nói tiếp đi.”
Lê Phù buồn bực: “Nói tiếp cái gì?”
“Hơn nửa đêm hôm qua cậu vẫn nhắn tin cho tớ, nói Châu Ánh Hi tỏ tình với cậu, nói muốn bắt đầu theo đuổi cậu, còn nói cậu rất hối hận vì đã chơi trò gì đó với anh ấy ở Edinburgh. Đến đây thì cậu ngủ thiếp đi, nhanh lên, mau nói với tớ.”
“Sao tớ lại nói với cậu mấy chuyện này chứ.”
“Ừ hứ, lần đầu tiên cảm thấy cậu uống rượu vào cũng rất thú vị.”
“…”
Ngô Thi cằn nhằn trong điện thoại.
Lê Phù nhanh chóng mở nhật ký nói chuyện phiếm với cô ấy ra, tất cả đều là giọng nói và tin nhắn của cô, hoàn toàn không dám mở bất kỳ tin nhắn thoại nào, lướt một vòng từ dưới lên, một cuộc đối thoại đặc biệt khoa trương khiến cô kinh ngạc.
Thi: [Ai da, thế cậu cảm thấy Châu Ánh Hi đẹp trai không?]
Rachel: [Đẹp trai nha, siêu đẹp trai.]
Không có khả năng, Lê Phù tuyệt đối không tin tin này là do mình gửi đi, cô còn đang hồi tưởng chi tiết tối hôm qua. Vừa nghĩ tới chuyện này, đột nhiên bị tiếng gầm nhẹ của Ngô Thi kéo trở về, thúc giục cô nhanh chóng nói chuyện ở Edinburgh.
Cuối cùng, cô một năm một mười nói ra hết sạch.
…
Buổi chiều, Lê Phù và Ngô Thi ôn tập ở thư viện một lúc, sau đó tham gia hoạt động ba câu lạc bộ bắt tay tổ chức. Lê Phù biết Chu Ánh Hi sẽ biểu diễn và diễn thuyết trong hoạt động, nhưng bạn tốt A Wing, Bowen đều là người tổ chức hoạt động lần này, cho nên cô nhất định phải có mặt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lê Phù và Ngô Thi ngồi ở hàng ghế giữa.
Từ khi hai người bắt đầu gặp mặt, Ngô Thi cứ cười mãi, còn thường xuyên trêu chọc Lê Phù, nói không thể để tên cặn bã nhã nhặn này chiếm tiện nghi mãi được. Buổi liên hoan đêm nay, nhất định sẽ giúp cô trả thù trở lại. Trong giây lát Lê Phù không biết đây là chuyện tốt, hay là chuyện xấu hơn.
Sớm biết Châu Ánh Hi là người nghiêm túc như vậy, cô nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp khéo léo từ chối lời mời của Đàm Tự.
Hoạt động team - building và buổi diễn tấu khác nhau, bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều.
Trong rạp hát gần như không còn chỗ ngồi.
Bowen là người dẫn chương trình lần này, một nam sinh Liverpool chính gốc, sau khi cậu giới thiệu sơ lược về hoạt động lần này, thì mời vị khách đầu tiên Châu Ánh Hi ra sân. Châu Ánh Hi do câu lạc bộ âm nhạc mời, trước đây khi anh giảng bài ở trường đại học đã nổi tiếng trên mạng một thời gian. Dù sao thì có ai là không thích hoàng tử dương cầm cao lớn đẹp trai, sinh ra quyền quý lại còn phong độ nhẹ nhàng chứ.
Châu Ánh Hi rất thích âu phục màu nhạt, màu xám nhạt cũng rất thích hợp với anh, vừa trầm ổn lại không quá trưởng thành, dịu dàng lại không mất đi sự nghiêm túc. Từ năm lớp 11 anh đã định cư ở Anh, mưa dầm thấm lâu, phong cách ăn mặc cũng tự nhiên đổi sang phong cách Anh cầu kì. Âu phục, sơ mi, cà vạt, rất quy củ.
Đến tham gia hoạt động team-building của trường đại học, anh không muốn khiến không khí trở nên quá nghiêm túc.
Vì thế, anh chọn một bản nhạc Pop rất thích hợp để độc tấu dương cầm.
“Christmas List” của Anson Seabra.
“So I won't ask for anything
Giáng sinh này anh không ước mong gì
No shiny toys or fancy things
Đồ chơi đẹp, món quà tinh tế đều trở nên vô nghĩa
With you here next to me
Vì đã có em bên cạnh anh
'Cause I've got everything I need
Bởi vì đã có em bên cạnh tôi
With you here next to me
Anh đã có tất cả…”
Trước kia, hầu như Châu Ánh Hi đều độc tấu, rất ít khi vừa đàn vừa hát, anh dâng hiến lần hiếm có này cho hoạt động team - building của Đại học Cambridge, đương nhiên, ý đồ của anh rất rõ ràng.
Anh muốn hát cho một người nghe.