Có một hồ bơi nhỏ bên phải tầng một của du thuyền.
Lê Phù và Châu Thành Tề hàn huyên một lúc, đột nhiên rất muốn bơi lội, cô đưa Tiểu Bao Phù cho anh trai Lê Ngôn ôm. Sau khi thay xong đồ bơi, cô nhảy xuống nước, thân thể mảnh khảnh đong đưa trong gợn sóng màu lam, cực kỳ giống nàng tiên cá xinh đẹp lại tự do.
Chẳng biết từ lúc nào, khi cô đi từ trong bọt nước lên, đối diện với ánh mắt quen thuộc kia.
Nụ cười lạnh của cô lại lặn xuống đáy nước.
Người đàn ông này, đúng là hai mặt.
Vừa nãy trước mặt người lớn khiêm tốn lịch sự bao nhiêu, ánh mắt lúc này giống sói bấy nhiêu. Nếu không có người, sợ là anh chỉ hận không thể cởi quần áo, ở trong nước ăn cô sạch sành sanh.
Chiếu tatami (*) rất dễ lõm xuống, không thể thưởng thức cảnh sắc trước mắt, vì vậy, Châu Ánh Hi hơi khom người, hai tay đan vào nhau đặt lên đùi, đôi mắt đen kịt chỉ có thể chứa người đẹp đang phập phồng trong nước.
(*) Chiếu tatami: Một loại chiếu truyền thống của người Nhật được làm từ các sợi rơm khô đan ép chặt vào nhau, dùng để lót sàn.
Không thèm để ý có người xem mình là con mồi, Lê Phù hưởng thụ cảm giác thoải mái hiếm có khi được bao phủ bởi nắng và biển.
Trên tầng truyền đến tiếng trò chuyện hài hòa như là người một nhà, mà đôi nam nữ tầng dưới, đang ở trước mặt phụ huynh vụng trộm chơi đùa kích thích, có thể sẽ bị bắt gặp bất cứ lúc nào.
Mỗi khi tâm trạng tốt, Lê Phù lại trở nên ham chơi.
Cô vịn thành bể bơi, giẫm lên cầu thang chậm rãi đi về phía boong tàu, mái tóc dài ướt sũng, giọt nước rơi lên đồ bơi màu trắng. Bộ ngực vốn nhẹ nhàng sau khi vải chạm nước, có cảm giác nặng nề, đôi chân mảnh khảnh bước một bước, hình dáng ở khu vực tam giác càng rõ ràng.
Nhưng Châu Ánh Hi thích nhất chính là chỗ mắt cá chân ửng hồng của cô.
Lê Phù cố ý chống lên vai anh, cúi trước người anh, đi lấy áo sơ mi trên chiếu tatami phía sau. Toàn bộ quá trình ánh mắt đều không dời đi, không dịch mắt nhìn anh chằm chằm, muốn anh phải đối diện.
Lê Phù giơ cánh tay lên mặc áo sơ mi vào, bởi vì cách quá gần, cô gần như dựa sát vào người Châu Ánh Hi mặc quần áo. Hơi nước nóng ẩm và mùi thơm trên người cô phủ lên chóp mũi, trên mặt anh, phía dưới nổi lên phản ứng.
“Tôi có đẹp không?” Giọng cô đầy khiêu khích.
Chút hưng phấn từ trong cơ thể Châu Ánh Hi dâng lên đầu: “Ừm, đẹp.”
Anh thừa nhận mình không có tiền đồ, không chịu nổi chút khiêu khích của cô.
Lê Phù sờ lên mặt anh, học theo giọng dỗ dành của anh: “Vào phòng với tôi, nhé?”
“Được.”
…
Bình thường, Lê Phù chỉ cần đứng đó không cần làm gì cả, Châu Ánh Hi đã có thể bị cô cắp đi cả nửa linh hồn, chưa nói là, lúc này cô đang ngồi trên ghế, duỗi đôi chân dài duyên dáng, căng mũi chân, nhẹ nhàng di chuyển trên đùi anh. Cảm giác tê dại truyền đến từ giữa hai chân khiến anh hô hấp dồn dập.
Cô chưa từng học qua cách khiêu khích đàn ông, một trong số ít chiêu là khi xem vài bộ phim “tình cảm” cùng Ngô Thi, lén ghi nhớ trong đầu. Cô ấn tượng sâu sắc nhất một đoạn ngắn, nữ chính mặc đồ bơi toàn thân ướt đẫm, ở trong phòng nhỏ hẹp, dùng chân quyến rũ nam chính ngoan ngoãn như cún.
Ướt người, đánh dấu.
Dáng vẻ ngoan ngoãn, đánh dấu.
Vậy chơi chút thì làm sao.
Nhìn chằm chằm vào biểu cảm đang dần thay đổi của Châu Ánh Hi, Lê Phù tìm được cảm giác thú vị khi “trêu chọc đàn ông”. Hóa ra lúc làm tình, lúc nào anh cũng thích để cô nhìn anh, là loại cảm giác kỳ diệu lại kích thích như vậy.
“Ưm…” Trong cổ họng anh tràn ra tiếng thở dốc buồn bực, anh nghiến chặt quai hàm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bởi vì Lê Phù ham chơi, duỗi chân về phía ngực anh, tìm được vị trí núm vú anh, dùng mũi chân đè lên, không nghĩ tới, nhanh như vậy anh đã rên lên.
Còn chưa đủ, cô vẫn muốn nghe thêm.
“Thoải mái không?” Một khi người phụ nữ đã nắm giữ quyền chủ động, đàn ông sẽ chỉ tỏ ra chút phản kháng tượng trưng.
Châu Ánh Hi nắm mắt cá chân cô, hiển nhiên là đã bị dụ dỗ rơi vào dục vọng, yết hầu lăn lộn. Anh nhìn chằm chằm vào biểu cảm ham chơi của Lê Phù, còn có thân trên duỗi theo chân cùng nằm sấp xuống, lúc này, cô gợi cảm đến bản thân cô cũng không biết.
“Thoải mái.” Anh hít một hơi, lại rên rỉ.
Mái tóc ướt dính sau vai khiến đôi mắt hạnh của Lê Phù càng thêm quyến rũ: “Còn muốn tôi giẫm lên chỗ nào nữa không?”
Châu Ánh Hi không nói gì, trực tiếp nắm mắt cá chân cô, đặt vào chỗ lồi nhất giữa hai chân: “Ở đây.”
“Được.” Cô sẵn lòng chơi cùng anh.
Giọt nước trên đùi cô chảy xuống theo da thịt, từng giọt rơi xuống quần lót màu xám đậm của Châu Ánh Hi. Sau khi vải bị thấm nước, đường nét của vật cứng kia ngày càng rõ ràng, toàn thân cô sinh ra đã mịn màng, ngay cả bàn chân cũng vậy. Cách một lớp quần đè lên gậy thịt của anh, khiến cả người anh ngứa ngáy không chịu nổi.
Anh không muốn buông tay, thích nắm lấy mắt cá chân cô, điều khiển cô chà đạp bản thân.
Cho dù cách một lớp vải, Lê Phù vẫn có thể cảm nhận được vật kia đang chậm rãi cương lên, lòng bàn chân cũng bị cọ đến chút nóng lên.
Cô nhíu mày ghét bỏ: “Châu Ánh Hi, anh thật biến thái, thích tôi giẫm anh.” Lại khiêu khích thêm một câu: “Nếu tôi không cẩn thận giẫm hỏng chỗ này của anh thì làm sao bây giờ.”
“Giẫm hỏng rồi, sẽ không có ai hầu hạ em đâu.” Châu Ánh Hi linh hoạt tiếp lời cô, giọng điệu có chút xấu xa.
“…” Lê Phù giật mình im lặng rất lâu, chân phải tiếp tục bị bàn tay của anh di chuyển, nhìn chằm chằm vào mắt anh, hỏi: “Anh có nghĩ tới không, chúng ta ngày càng thân mật, anh ngày càng ỷ lại tôi. Lỡ tôi không đồng ý thì anh làm sao giờ?”
Năm ngón tay siết chặt mắt cá chân cô, Châu Ánh Hi nói: “Em sẽ không làm vậy.”
“Tại sao tôi lại không?”
“Bởi vì em thích anh.”
“…”
Bốn mắt nhìn nhau thật sâu, sau đó Lê Phù rụt chân lại, dứt khoát mặt đối mặt ngồi lên đùi Châu Ánh Hi, hai tay anh thò vào trong áo sơ mi, dán lên da thịt còn chút ướt át sau lưng cô, dùng sức đỡ cô. Tay cô lại trêu chọc cúc áo sơ mi trước ngực anh: “Nhưng mà, con người tôi rất dễ chán, hôm nay thích anh, ngày mai có thể sẽ thích người khác.”
“Em sẽ không.”
“Chắc chắn thế cơ à?”
“Ừ.”
Ánh mắt Châu Ánh Hi cực kỳ kiên định, không phải anh đang tự tẩy não mình, cũng không phải đang cố giữ thể diện, mà anh dám cược, cô sẽ không từ chối mình nữa.
Lê Phù nâng mặt anh lên: “Tự tin như vậy, cho anh một phần thưởng, nhé?”
“Phần thưởng gì?”
“Anh nhắm mắt lại đi.”