Hai người không lái xe lên đỉnh núi Thái Bình, bởi vì Lê Phù muốn ngồi cáp treo ngắm cảnh đêm trên đường.
Cáp treo được xây trên núi, đi trên đường ray dốc lên đỉnh núi, Châu Ánh Hi cùng cô nhìn bóng đêm trong ánh sáng mờ ảo ngoài cửa sổ, bóng cây lướt qua từng cửa sổ xe. Bóng dáng hai người cũng mơ hồ hiện lên theo bóng của ánh sáng.
Trộm nhìn sang, Lê Phù phát hiện mình đang ngắm phong cảnh.
Nhưng người đàn ông nắm tay cô, vẫn luôn nhìn cô.
“Này, anh không ngắm phong cảnh bên ngoài sao?” Lê Phù ngoái đầu lại hỏi anh.
Châu Ánh Hi cúi người, cằm nhẹ nhàng chạm vào vai cô, dán sát vào mặt cô, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ngắm mà.”
Bức tranh bóng đêm cao quý từ từ hiện ra khi đường ray mới lối qua đường rừng.
Đã đến đây không biết bao nhiêu lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Lê Phù tới vào đêm sinh nhật. Sau khi cáp treo đến trạm, Châu Ánh Hi cẩn thận dắt cô xuống xe, năm ngón tay nắm chặt tay cô, chậm rãi cùng nhau đi bộ lên đỉnh núi.
Ai cũng nói khi tâm trạng con người bị đè nén, nên đến nơi nào đó không có nóc, khi Lê Phù đứng trên đỉnh núi, đáy mắt cô chứa đầy mảnh sáng lấp lánh động lòng người. Cô nghĩ, có lẽ không ai có thể từ chối cảnh đêm núi Thái Bình. Tay bị người bên cạnh nắm lấy, trong lòng bàn tay hơi ấm của nhau, bài hát trong tai nghe vẫn đang phát, dường như cô tạm thời bị tách khỏi thế giới xung quanh.
Cô lặng lẽ cúi đầu, thấy giữa hai chân còn chút khoảng trống, vô thức dịch lại gần.
Châu Ánh Hi bắt được động tác nhỏ của Lê Phù, khóe miệng nhếch lên, sau đó dẫn cô đứng sang một bên yên tĩnh hơn, tắt nhạc, tháo tai nghe của cô xuống, bởi vì anh có vài lời trong lòng muốn nói cô nghe: “Không giấu gì em, trước khi gặp em, anh đã chuẩn bị tâm lý cô độc sống quãng đời còn lại, dù sao nhà nghệ thuật cô độc cả đời cũng không ít.”
“Vậy tại sao em lại làm anh đổi ý?” Lê Phù rất muốn nghe đáp án.
Châu Ánh Hi nhìn vào mắt Lê Phù: “Bởi vì em rất đặc biệt.”
“Vớ vẩn.” Cô vén sợi tóc bị gió đêm thổi bay: “Thích một người chắc chắn là vì người ấy rất đặc biệt, em muốn biết em đặc biệt ở chỗ nào.”
Khóe miệng cô nhếch lên, chớp chớp mắt nhìn anh.
Lê Phù càng linh động, Châu Ánh Hi càng mê muội, cảnh đêm đáng giá ngàn vàng dưới đỉnh núi có đẹp hơn nữa cũng không sánh bằng người trong mắt anh. Dưới ánh mắt cực nóng của anh, cô kìm nén sự nghịch ngợm của mình, nghiêm túc nghe anh nói rõ nguyên nhân.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Nhớ lúc gặp em trong hôn lễ ở hồ Como, lúc đầu anh tưởng em học nghệ thuật, cho đến khi nghe mọi người nói em học pháp y, khoảnh khắc đó, hình như không có lý do gì mà đã bị em hấp dẫn thật sâu. Anh rất tò mò, một nữ sinh xinh đẹp như em, rõ ràng có thể lựa chọn chuyên ngành nhẹ nhàng hơn, thậm chí có thể dùng vẻ đẹp của mình để đạt được danh lợi. Vì cớ gì lại muốn chọn một chuyên ngành vừa nặng nề vừa vất vả như vậy.”
“Sau đó thì sao?” Giọng nói của Lê Phù hòa vào trong gió, trong lòng hơi xúc động.
Châu Ánh Hi chăm chú nhìn cô: “Họ đều nói anh rất ưu tú, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy mình ưu tú. Tài sản, địa vị, danh dự của anh, có hơn phân nửa đều nhờ dính hào quang của ba mẹ. Cho nên, anh thường xuyên cảm thấy trống rỗng, dường như anh luôn được người ta nâng lên không trung hư vô mờ mịt, được khen ngợi, được khoe khoang, nhưng hình như anh chưa từng thật sự cống hiến cho xã hội này.”
Lê Phù không cho là vậy: “Anh không nên nghĩ như vậy, thế giới này cần nghệ thuật, cũng cần âm nhạc, anh cực kì ưu tú trong lĩnh vực của mình, điểm này không thể nghi ngờ.”
“Ừm.” Yết hầu Châu Ánh Hi nhẹ nhàng lên xuống, thấp giọng nói: “Nhưng cũng có lẽ là vì, từ nhỏ anh đã nghiêm túc sống theo kế hoạch của mẹ, nên anh sẽ hâm mộ tự do, dũng cảm, hâm mộ người mạnh mẽ, thậm chí là sùng bái, mà đúng lúc anh lại may mắn gặp được em.”
Lòng Lê Phù dần chìm xuống, cảm xúc của cô đang dâng trào.
Châu Ánh Hi khẽ cười, anh vẫn còn điều chưa nói: “Sau khi thích em, anh thường xuyên nghĩ, công việc sau này của em có thể sẽ rất vất vả không. Mỗi ngày đều phải đối mặt với nhiều vụ án tàn nhẫn như vậy, có phải sẽ có lúc mệt mỏi, suy sụp thậm chí là sụp đổ hay không, nhưng tính tình em nóng nảy như vậy.” Giọng điệu ở câu cuối trở nên vô cùng dịu dàng: “Nghĩ như vậy, hình như anh càng muốn tới gần em, trở thành người thân thiết của em, đứng sau lưng em, chống đỡ cho em, chăm sóc cho em, làm bạn với em.”
Cảm xúc phức tạp không ngừng dâng lên từ đáy lòng, Lê Phù cười với anh, hai chữ “Cảm ơn” nói ra bằng âm thanh run rẩy.
Châu Ánh Hi ôm cô vào lòng, gió trên đỉnh núi thổi qua người họ, có chút mát mẻ, nên anh ôm cô chặt hơn, muốn truyền cho cô toàn bộ hơi ấm trong cơ thể mình: “Tiểu Phù, sau này em sẽ phải đối mặt với nhiều bi kịch đẫm máu hơn, có lẽ em sẽ còn bị xúc động, cảm xúc sẽ rơi xuống vực sâu, nhưng em không cần phải ép bản thân trở nên mạnh mẽ, bởi vì pháp y cũng là con người có máu có thịt. Chỉ cần em nguyện ý, anh sẽ luôn ở đây, sẽ luôn ở bên em, cùng em đối mặt.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Gió thổi qua, mặt Lê Phù bị thổi đến hơi lạnh lẽo, trên gương mặt ửng hồng có vài giọt nước mắt.
Cảm giác yêu đương mãnh liệt mà cô luôn tìm kiếm, cuối cùng ngay lúc này, đã có đáp án vô cùng chắc chắn.
Hóa ra, cô không ghét bị trói buộc.
Mà là, chưa ai có thể cho cô tình yêu kiên định và ỷ lại.