NGHIỆT, PHỤ HOÀNG, ĐÂY LÀ NGHIỆT CỦA AI!?

Tẩm cung Thiên Diệc điện.

Trong căn phòng kín ngoại trừ ánh sáng từ dạ minh châu toả ra thì không có một tia sáng nào khác, dù cho hiện tại là ban ngày trời nắng chói chang.

Trên chiếc giường rộng lớn có một thiếu niên thân đắp một tấm chăn mỏng. Tấm chăn mỏng tựa như lụa phủ từ hông xuống mông đủ để che bộ phận nhạy cảm cần che, lộ ra một mảnh da trắng hồng đượm nhiều vết đỏ như muỗi cắn. Nhưng nơi cung đình kín cửa cao tường sao có thể có côn trùng long nhong, dấu vết này tất nhiên chỉ có thể là hồng ấn do nam nhân duy nhất trong hậu cung này để lại.

"Yến Thuỷ, muội có chắc đã giảm bớt lượng dược chứ?"

"Chắc mà, muội còn theo lời thiếu chủ đổi nhất kiến hương thành tĩnh tâm hương, cho dù Vệ Mẫn có kiểm tra cũng không thể phát hiện gì."

Mê hương “Nhất kiến trung tình” và “tĩnh tâm” hương không những có mùi thơm dịu nhẹ tương tự nhau mà màu sắc cũng như nhau.

Ngoại trừ danh y thì không ai có thể phân biệt được hai vị mê hương này. Mà Tôn thái y lại là người của Nhã Tước môn tự nhiên sẽ không làm lộ họ.

Phải, cả Tước Thuỷ lẫn Yến Thuỷ hay Tôn thái y đều là người của Nhã Tước môn. Một bang phái có thế lực trải dài khắp nơi trên đất nước phương Nam, kể cả hoàng cung cấm địa này.

Vào đêm của mấy hôm trước, họ những người thuộc Nhã Tước môn dù già hay trẻ chỉ cần có mặt trong cung cấm đều nhận được Tước Vương lệnh, do chính thiếu chủ phát “đồng giải cứu Tiểu thiếu chủ đang bị giam ở Thiên Diệc điện”.

Thiên Diệc điện canh phòng quá nghiêm ngặc ngoại trừ người Nam Cung Thác Nguyệt thấy tin cậy thì không đưa ai vào. Nên nhiệm vụ này liền được giao cho Tước Thuỷ, Yến Thuỷ cùng Tôn thái y đang chịu trách nhiệm ở đó, còn những người khác khi cần phải góp sức cho ba người họ.

Ngay khi nhận tin, Tước Thuỷ một chút cũng không nghi ngờ người họ muốn cứu chính là Dương Vũ quân vừa được sắc phong kia. Bởi lúc Dương Vũ quân được đưa đến Thiên Diệc điện chính tay nàng đã lấy mảnh Chu Tước bội ấy ra, nhưng khi ấy cạnh nàng có khá nhiều người nàng không dám tự tiện hành động. Sau Hoàng thượng lại càng phong toả nơi này nàng đành án binh bất động chờ cơ hội.

"Yến Thuỷ, muội ra ngoài đề cao linh lực, tỷ tiếp tục gọi tiểu thiếu chủ, đừng để ai nghe thấy gì."

"Vâng, muội làm ngay."

Dứt lời Yến Thuỷ liền rời khỏi đó, còn Tước Thuỷ ở lại cố lay người trên giường dậy.

Mộ Dung Thế Dương ngay từ khi họ bước vào phòng đã tỉnh, thế nhưng đầu óc cứ mê mê màng màng không sao mắt lên nổi, đến khi nghe hết đoạn đối thoại của họ, hiểu ra một ít chuyện mới mở mắt ra nhìn.

"Ngươi là người của Nhã Tước môn?"

Tước Thuỷ giật mình, nhưng chỉ giây lát liền đáp:

"Thưa vâng, thuộc hạ là người của Nhã Tước môn, phụng lệnh thiếu chủ đưa người ra khỏi Thiên Diệc điện trước 15 tháng này."

"Thiếu chủ?" Mộ Dung Thế Dương một bên ngồi dậy một bên lấy chăn che cơ thể, phản xạ hỏi.

"Hồi tiểu thiếu chủ, thiếu chủ thuộc hạ vừa nói là Mộ Dung thống lĩnh, là nghĩa huynh của Dương Vũ quân, tức là người đây."

Chỉ mấy câu ngắn gọn giải thích tình hình hiện tại lại khiến sắc mặt Mộ Dung Thế Dương trắng toát. Nếu lúc này Tước Thuỷ chạm vào tay y chắc chắn sẽ sợ hãi vì bàn tay trắng nõn nà kia lại lạnh như băng.

"Ngươi nói … Mộ Dung Khánh, Mộ Dung Khánh … biết … biết ta ở đây." Giọng y run lên nói không thành tiếng.

" Thưa vâng." Tước Thuỷ hơi thấy lạ nhưng cũng không hỏi nhiều, cô lại nói tiếp: "Thời gian không nhiều, Hoàng thượng sẽ đến ngay, xin cho thuộc hạ nói rõ."

"Ngươi nói."

"Chúng thuộc hạ đã lo liệu tất cả đường đi, để tiểu thiếu chủ rời khỏi Thiên Diệc điện nhưng vướng phải một vấn đề cho nên … làm chậm trễ ngày người rời khỏi đây." Tước Thuỷ ấp úng nói.

"Vấn đề?"

"Là do thuộc hạ không tìm được chìa khoá." Tước Thuỷ vừa nói vừa nhìn xuống chân Mộ Dung Thế Dương, đôi mắt cô trở nên u ám: "Theo như lời của một người giỏi phá khoá trong môn, thì khoá này chỉ có thể dùng chìa để mở. Một khi mạnh mẻ bẻ khoá sẽ kinh động đến người giữ khoá, còn thương đến người bị khóa, những người khác nhượng thuộc hạ hỏi người nên làm thế nào? Là bức cung hay dùng kế để lấy chìa khoá?"

Nghe vậy mắt Mộ Dung Thế Dương liền trợn trắng lên, bức cung, với thế lực của Nam Cung Thác Nguyệt chẳng khác nào đi tìm chết. Hơn nữa nếu y điều động quá nhiều người, chẳng phải liên luỵ đến cữu cữu hiện đang mang tiếng là nghĩa huynh của Dương Vũ quân sao?

Nam Cung Thác Nguyệt chắc chắn không phải kẻ ngu mà không nghĩ đến người đứng sau là ai, không thể, không thể động thủ chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.

Muốn Nam Cung Thác Nguyệt tự nguyện giao chìa khoá ra thì chi bằng để hắn cho y tự do ở đây luôn. Y bị khoá không phải vì muốn chạy trốn sao, chỉ cần y không chạy trốn thì Nam Cung Thác Nguyệt không có lí do gì để khoá y lại.

Như nghĩ ra gì đó mắt Mộ Dung Thế Dương lúc thì loé sáng như thấy mặt trời, lúc lại u ám như đi vào tuyệt lộ.

"Hai vị ngoaại công biết ta ở?" Mộ Dung Thế Dương đột nhiên hỏi.

"A!" Bị hỏi bất ngờ Tước Thuỷ thoáng giật mình, bình tĩnh nói: "Hồi tiểu thiếu chủ, thuộc hạ chỉ vừa gặp thiếu chủ, còn hai vị mà người nói, thuộc hạ tự nghĩ mình hẳn chưa gặp qua ai."

Nói ra thì kỳ lạ, tông môn của họ trải qua không biết bao năm tháng, bao nhiêu tông chủ, nhưng chưa một ai được biết tông chủ thật sự là ai.

Từng có người vì bất bình mà làm phản, lại bị phó tông chủ nhanh như chớp xử lý. Bao lời tông chủ, bao đời phó tông chủ đều tin cậy nhau như tay phải, tay trái, không thể thiếu nhau.

Lời của Tước Thuỷ khiến Mộ Dung Thế Dương thoáng an tâm hơn, nàng ta không biết nhị ngoại công là tông chủ. Như vậy hai vị ngoại công hẳn còn chưa biết chuyện của y, mà cữu cữu chắc chắn không nói chuyện này ra ngoài.

"Hôm nay cách ngày 15 còn bao lâu?"

"Hồi chủ tử hãy còn 5 ngày 6 đêm nữa."

"Như vậy …"



Trong phòng đang chìm trong tiếng nói trầm thấp lén lút, thì đột nhiên bị tiếng nói lanh lảnh mà bất cứ người đang làm chuyện mờ ám nào cũng phải giật mình.

"Hoàng thượng giá lâm!"

Không để ai suy nghĩ nhiều, tựa như một phản xạ tự nhiên.

Mộ Dung Thế Dương lật đật nằm xuống nhắm mắt tiện tay kéo chăn che kín cơ thể. Tước Thuỷ thì vội vàng chạy ra ngoài rèm đứng cùng Yến Thuỷ cung kính đón thánh giá. Cả hai mặt không đỏ, tim không vội, dường như không có chuyện gì xảy ra, mọi việc vẫn như thường ngày.

Nam Cung Thác Nguyệt bước vào phòng thuận tay phất phất tay áo cho tất cả lui ra, chỉ trừ Tước Thuỷ, Yến Thuỷ và Vệ Mẫn tổng quản.

"Vũ quân thế nào?"

...

Thuận Hy viện nơi ở của các vị cung tần.

"Phụ thân, người giúp nữ nhi đi, người nếu không giúp nữ nhi thì chẳng ai có thể giúp nữ nhi cả."

Thượng Chiêu Lý nhìn sinh phụ Tả thừa tướng Thượng Tấn Vinh cầu xin.

Sau khi nàng chuyển đến viện Thuận Hy dù không ai dám trêu ngươi nàng. Nhưng nàng vẫn nhìn thấy vẻ châm chọc ẩn sau mấy đôi mắt thân thiết gọi nàng tỷ tỷ, muội muội đó.

Nàng quyết phải leo lên vị trí cũ, thậm chí cao hơn để cho bọn họ sáng mắt ra. Nàng không phải kẻ dễ chết như vậy.

"Nương nương muốn lão thần vì người làm gì?" Thượng Tấn Vinh hờ hững hỏi lại.

Tả Thừa tướng Thượng Tấn Vinh thân dù đã ngoài năm mươi nhưng dung mạo vẫn hồng hào minh mẫn như thời trai tráng. Trừ vài nét chân chim nới đuôi mắt thì không thể thấy nét nhăn nheo nào trên khuôn mặt ông, đôi mắt tĩnh lặn vô ba nhìn Thượng Chiêu Lý như kẻ xa lạ.

"Phụ thân, nữ nhi bị hàng cấp là vì không nhắc nhở các cung phi khác đến vấn an Dương Vũ quân, ngược lại còn bắt tội y. Thế nhưng chỉ cần Dương Vũ quân không được công nhận là thị quân, thì tội đó không thể gán cho nữ nhi. Nữ nhi sẽ được phục vị."

Đôi mắt Thượng Chiêu Lý sáng lên mỗi khi tính kế một ai đó:

"Chỉ cần lần chầu sau phụ thân cùng với những vị quan khác phản đối việc hoàng thượng lập công tử Vũ vì Quân như vậy …"

"Nương nương." Không để Thượng Chiêu Lý nói hết Thượng Tấn Vinh đã cắt ngang, giọng nói lành lạnh không một tia cảm xúc: " Bàn tay của nương nương có phải quá dài không?"

"Phụ thân!" Thương Chiêu Lý kinh ngạc hô.

"Hậu cung không thể tham chính, quan viên không thể thăm hỏi chuyện hậu cung. Đây là tổ chế, chẳng lẻ nương nương không nhớ." Thượng Tấn Vinh như chẳng nhìn thấy vẻ mặt không vui của nữ nhi, ông thản nhiên nói: "Hoàng thượng làm chẳng sai, ngài chỉ dựa theo luật Đại Yên mà làm. Thần vì sao phải phản đối."

Luật pháp Đại Yên quy định, công cứu giá luận thân phận bang thưởng. Nếu là thường dân, tất được ban đất đai thưởng vàng ròng. Nếu là quan gia thì được thăng quan tiến chức. Nếu thuộc hoàng thất thì được ban đất phong làm phiên vương.

Mà Mộ Dung Thế Dương lại là nam phi của Nam Cung Thác Nguyệt, không phải dân thường cũng chẳng phải quan lại. Y coi như thuộc một nữa hoàng gia nhưng các Thân vương chắc chắn không ý phong một vị vương khác họ làm Vương lại còn là nam thị.

Nam Cung Thác Nguyệt liền dùng lỗ hổng ấy đưa Mộ Dung Thế Dương từ công tử nâng thẳng lên vị Quân, bởi phiên vương là chức nhất phẩm ngang hàng với vị trí Hoàng quý phi, mà Phiên vương là chức vị chỉ đứng sau Quận vương, trên cả Tả Hữu Thừa tướng. Họ tự nhiên không dễ để một nam thị ngồi trên, dù muốn hay không họ cũng phải thoả hiệp.

Như nghĩ ra cái gì Tả tướng thản nhiên nói:

"Có lẻ lão thần nên nhắc nhở hoàng thượng đưa vài vị nữ quan quản giáo đến đây, để họ dạy lại lễ nghi cho nương nương. Nếu không thần thật có lỗi với hoàng gia vì đã sinh một nữ nhi làm rối loạn cung quy."

Vô tri vô lễ, không biết nặng nhẹ tốt xấu.

Tự nhiên câu cuối Thượng Tấn Vinh không nói, nhưng ông không nói không có nghĩa là Thượng Chiêu Lý không biết.

"Phụ thân, người ..." Thượng Chiêu Lý giận dữ lớn tiếng nói: "Ta là con gái của người, là nữ nhi độc nhất, ta thượng vị chẳng lẻ Thượng gia không được nhờ. Vì sao cả ngài và cô cô đều không ai giúp ta?"

"Hiền tần nương nương dường như đã quên lời bổn tướng nói năm đó."

Câu nói của ông làm Thượng Chiêu Lý nhất thời nghi hoặc không rõ. Thấy vẻ mặt ngơ ngác của nữ nhi Thượng Tấn Vinh còn gì không rõ, ông bèn đề giọng cao hơn:

"Nếu đã quên lão thần không ngại nhắc lại cho nương nương nhớ."

Nói rồi ông chậm rãi nhắc lại câu nói mà Thượng Chiêu Lý trước nay không hề tin, xem nó như gió thoảng bên tai.

"Lão thần từng nói. Nếu nương nương nhập cung mọi chuyện của nương nương đều không liên quan đến Thượng gia. Thái hại và cả lão thần cũng sẽ không giúp người bất cứ chuyện gì."

Dứt lời ông bình tĩnh nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói:

"Nương nương, địa vị Thượng gia ở Đại Yên không cần một nữ nhân như người đưa lên."

Bình luận

Truyện đang đọc