NGHIỆT, PHỤ HOÀNG, ĐÂY LÀ NGHIỆT CỦA AI!?

Rầm một tiếng, cánh cửa thô bạo bị mở ra.

Hai tiểu hài liền thấy trong phòng có một thúc thúc xa lạ choàng áo lông, phụ thân thì bận rộn loay hoay trên giường.

Nam Cung Thác Nguyệt nhân lúc người bên ngoài gây động tĩnh, lập tức rời giường khoác tạm chiếc áo lông trên người. Còn Mộ Dung Thế Dương nhờ thân che của hắn cùng bức rèm mỏng trên giường, y hấp tấp mặc áo trong, lại choàng thêm áo choàng bông lên thân.

Cho nên khi cánh cửa mở ra, người bên ngoài không thấy được cảnh xấu hổ bên trong.

"Long nhi, Phượng nhi, sao lại đến phòng phụ thân giờ này?"

Hai tiểu nhi này rất tham ngủ. Mặt trời chưa đứng bóng sẽ không ngồi dậy, cho nên y mới dám cùng người nọ lần nữa dây dưa trên giường.

Nào ngờ, chuyện mặt trời mọc hướng tây lại xảy ra hôm nay, cũng may bọn họ nhanh tay, nếu không cảnh trong phòng thật sự không thích hợp cho thiếu nhi à.

"Phụ thân, thúc thúc này là ai?

"Dương nhi, hài tử này sao lại gọi ngươi là phụ thân?"

Hai giọng nói, một ngây ngô, một tò mò đồng thời vang. Mộ Dung Thế Dương chỉ cảm thấy đầu đau.

Không hay rồi, vốn định sau khi rời giường mới nói, nào ngờ người nọ dụ hoặc y, làm y quên luôn chuyện này.

"Nói ra thì dài à. Long nhi, Phượng nhi ra ngoài sảnh nha, phụ thân chuẩn bị chút rồi ra cùng hai con, thế nào?"

Dỗ ngọt, phải dỗ cho chúng đi trước rồi nói gì thì nói sau vậy.

Nhưng hai đứa nhỏ trước mặt nào phải ba tuổi dễ dỗ dành. Huống chi chúng còn là hậu duệ hoàng gia, thần tộc thần trí sớm tuệ, sao có thể dăm ba câu bị lừa gạt.

"Phụ thân, người tìm thúc thúc này làm kế đa cho chúng con sao?" Mới sáng sớm, phụ thân chưa tỉnh trong phòng lại có người lạ, y phục bất chỉnh, không mờ ám, đánh chết nó không tin.

"Không chịu, không chịu đâu, có kế đa tất có kế phụ con không cần kế đa đâu." Đại ca đã nói trừ thân đa, không cho ai được gần phụ thân cả, nữ nhân hay nam nhân đều không được.

Nam Cung Thác Nguyệt bị một màn này làm chấn kinh.

Hai hài tử này mặt mày giống Dương nhi, nhìn như bảy tám tuổi, rõ là có khi ở ngoại bang, có chút ghen tuông đỏ mắt, hỏi.

"Dương nhi, chúng là con ngươi?" Không dám quát lớn, sợ y sinh khí, nhưng hắn không kềm được lòng mà nghiến răng nghiến lợi nói.

Nói gì mà cần con cả hai chứ, trưởng tử trưởng nữ đều có, thì bé con hắn đến bằng cách nào?

Ôi đau đầu quá.

Mộ Dung Thế Dương vỗ trán lẩm bẩm.

"Mai Lan, dẫn chúng ra đi."

Y lệnh cho Mai Lan đưa người đi, nhưng lại thấy nàng chần chừ không tiến lên đưa người đi.

"Mai Lan?"

"Công tử, đại công tử đến." Ngập ngừng một chút, Mai Lan lại nói, "Vì muốn tạo bất ngờ, hai tiểu công tử mới chạy đến trước nên nô tỳ không ngăn được."

Mai Lan vừa dứt lời, Mộ Dung Thế Dương đã thấp thoáng thấy bóng trẻ đi đầu đoàn thị vệ đang dần bước vào.

"An nhi." Mộ Dung Thế Dương nhẹ gọi người đã đến trước cửa phòng mình.

"Phụ thân." An nhi mĩm cười non nớt gọi y.

Hài tử này, thân mang trọng trách. Thế nên từ nhỏ đã được Nam Cung Minh Cảnh mang bên người, dùng quy cách hoàng trữ giáo dục.

Còn hai tiểu nhi này vì thân thể không hợp thổ, khí hậu bốn mùa ở phương Nam lại luôn nóng bức. Tụi nhỏ thể nhiệt, chỉ thích nơi lạnh lẽo như phương bắc này, buột Mộ Dung Thế Dương phải dắt hai tiểu hài nhi đến đây cư trú.

Dù vậy, chỉ cần khí trời vừa mát, Mộ Dung Thế Dương liền sẽ cùng hai tụi nhỏ hồi tộc, khiến cả nhà bốn người họ đoàn tụ.

"Sao con lại đến đây, tổ phụ đâu?" Đường xá xa xôi, đừng nói là họ để bé con một mình lên đường à?

"Là hai vị tằng tổ phụ đưa An nhi đến, An nhi nghe hai người nói muốn đưa cữu công hồi tộc thành hôn." Bé con đến, rất là lễ phép thưa chuyện, một chút cũng không biết lời của mình mang tai họa đến cho người nào.

"..."

Mộ Dung Thế Dương cảm thấy có gì đó đang bay ngang qua đầu. Y ngơ ngác nhìn nhi tử, chẳng lẻ tộc bọn họ không chỉ có dự ngôn, mà còn có cả linh ngôn, lời nào nói ra cũng thành sự thật.

Nam Cung Thác Nguyệt đứng gần bên cạnh, tất nhiên nghe được lời đối thoại của Mộ Dung Thế Dương và bé con trước mặt.

Nam Cung Thác Nguyệt kinh ngạc mở to mắt nhìn hài tử đứng đối diện, dung mạo nhỏ này chỉ nảy nở hơn bé con An nhi của họ một chút, nhưng rõ ràng là bé con không sai.

Hắn nghe y gọi nhóc là An nhi. Bé con cũng tự xưng là An nhi, tim hắn đập liên hồi cực liệt.

Ba hài tử, khuôn mặt An nhi lại giống hắn nhất, hai bé con còn lại lại có nét giống Dương nhi. Ba hài tử, tam bào hài, rõ ràng là hài tử của hắn mà.

"Bé con!?" Nam Cung Thác Nguyệt tiến thẳng đến An nhi, giọng có chút run rẩy, đưa tay kéo cổ tay bé con lên lộ ra cái bớt hình trái tim ngay cổ tay, "Thật là bé con."

Hành động của Nam Cung Thác Nguyệt, xưng hô của hắn làm Mộ Dung Thế Dương chấn động, một suy nghĩ chợt thoáng qua, miệng nhanh hơn não khẽ gọi.

"Cung Nguyệt!?" Y gọi lên cái tên giả của người nọ.

Nam Cung Thác Nguyệt giật mình, mạnh xoay đầu, không tin nhìn y.

"Dương nhi, phu lang." Nam Cung Thác Nguyệt kêu lên xưng hô không biết đã bao lâu chưa gọi đến.

"Phu quân." Nước mắt y như muốn rơi. Y biết mà, cho dù trời đất có thay đổi, thì bọn họ vĩnh viễn đều bị đối phương thu hút.

Hai đôi chân chậm rãi di về phía nhau, rõ ràng tối qua còn say mê triền miên, nhưng giờ phút này như là rất lâu rất lâu mới gặp lại.

Muôn ngàn lời nói không biết bắt đầu từ đâu, lẳng lặng nhìn nhau như trao cả bầu tâm sự.

Khụ khụ.

Giây phút cảm động ấy lại bị âm thanh ho khan lộ vẻ có trẻ nhỏ xin dừng lại những động tế nhị nào đó. Họ cùng nhìn sang hướng phát ra âm thanh.

"Phụ thân, không biết có thể cho chúng con biết người này là ai chăng?" Giọng non nớt của An nhi cất lên nhưng có lẻ do giáo dục của trưởng bối khiến bé có chút trưởng thành trước tuổi.

Không cần Mộ Dung Thế Dương lên tiếng, Nam Cung Thác Nguyệt đã khụy gối nhìn về các bé, cố làm ra vẻ mặt thân thiện, ôn nhu nhất nói.

"Ta là đa của các con, thân đa."

"Đa!?" Cặp long phượng đồng thời hô, rôi nhìn sang sinh phụ, đáp lại chúng là cái gật đầu chắn chắn của y.

"Đa, đa." Chúng ôm lấy Nam Cung Thác Nguyệt luôn miệng gọi cha.

Nam Cung Thác Nguyệt cũng dang rộng tay ôm lấy cặp long phượng, đôi mắt lại sáng ngờ mời gọi bé con đang đứng chơ chơ cách đó một bước chân.

"An nhi lại đây." Mộ Dung Thế Dương cũng khụy một gối, yêu thương nhìn bé con.

An nhi chần chờ đôi chút cũng di đôi chân nhỏ về phía họ, ôm lấy hai cha và hai đệ muội của mình.

"Đa."

"Ngoan, ngoan."

Ngay lúc họ đang đắm chìm trong hạnh phúc trùng phùng thì lại bị âm thanh non nớt lời nói trưởng thành của bé con làm cứng đờ.

"Đa, phụ thân, trong phòng có mùi kỳ quái à." Còn có hai người lớn đang ôm bé nữa nhưng bé không nói đâu.

"..."

"..."

"Ha... ha..."

Cả hai có thể nói gì đây, gượng cười cho bớt xấu hổ thôi.

Họ nhìn nhau, đôi mắt tràn ngập yêu thương.

Dương nhi, cám ơn ngươi đã tồn tại.

Nguyệt, cám ơn vì đã để ta tồn tại.

Gặp nhau đúng lúc, yêu nhau đúng dịp là may mắn của chúng ta.

Bình luận

Truyện đang đọc