NGHIỆT, PHỤ HOÀNG, ĐÂY LÀ NGHIỆT CỦA AI!?

Là trùng hợp ư?

Do cách tấm mặt nạ, thế nên An thần quan hoàn toàn không nhận ra tâm trạng hoang mang lúc này của thiếu niên.

Ông chỉ cảm thấy hành động hết lật trái lại lật phải miếng ngọc ra xăm soi của y rất là đáng yêu.

Nhưng ông chợt nhớ ra điều gì đó lại cảm thấy y thật đáng thương.

Y hẳn là đang tò mò ngọc bài khắc gì, dù sao y cũng không biết chữ.

"Đây là chữ Đại. Còn đây là chữ Dương." An thần quan vừa nói vừa chỉ vào chữ khắc trên ngọc bài.

"Trước khi tiên hoàng đi, đã đặt tên cho điện hạ là Dương."

Ngay lập tức An thần quan nhận ra ánh mắt kinh ngạc của y, ông nhẹ cười nói tiếp.

"Hoàng thượng vẫn còn sinh khí nên trong thánh chỉ mới gọi điện hạ là Phàm. Nhưng trong tay thần còn có ý chỉ của tiên hoàng, thế nên cái tên Viễn Phàm ấy điện hạ không cần bận tậm."

Nghe tới đây Mộ Dung Thế Dương còn gì không rõ.

Nội dung thánh chỉ hôm đó rõ là bị nội giám bóp méo. Người phía sau là ai không hỏi cũng rõ.

Nữ nhân kia chỉ cần có có cơ hội liền sẽ khiến y ngột ngạt.

An thần quan sợ Mộ Dung Thế Dương nghĩ nhiều liền cười cười bắt chuyện với y.

“Còn bây giờ, thần với thân phận hoàng thúc công của điện hạ, xin tặng điện hạ một lễ vật.” An thần quan cười nói, từ trong ngực lấy ra một lệnh bài đặt lên tay y, nhẹ nói, “Đây là hổ phù có thể điều động tất cả tướng lĩnh ở Bình An thành, đó là đất phong của thần, lễ vật nhỏ đừng chê.”

Mộ Dung Thế Dương kinh ngạc nhìn ông, nhất thời không biết làm sao, chỉ có thể đẩy nó trở về phía An thần quan.

An thần quan cũng đoán trước ý định của y, nắm chặt lấy cái tay đang cầm lệnh bài kia, nhẹ cười khuyên nhủ.

“Đừng từ chối, Bình An thành cách Miêu quốc không tới nữa ngày ngựa. Nếu điện hạ cần có thể điều binh đến. Thành chủ Bình An thành là thuộc hạ cũ của thần, rất đáng tin. Thần giờ là thần quan không thê không tử. Hổ phù giao cho cháu trai là đạo lý tự nhiên.”

Mộ Dung Thế Dương nhìn đầy suy tư, trong mắt ông y không có gì để lừa gạt, nhưng người này y có thể tin không?

Liệu có gian trá gì ở đây không?

Mộ Dung Thế Dương nắm trong tay hổ phù với muôn ngàn suy nghĩ.

Hổ phù thật khiến y động tâm. Tuy có thể lén đưa người của mình vào quân đội, nhưng nếu có thể danh chính ngôn thuận điều binh thì cần gì lòng vòng thế.

Thôi, tốt nhất là cứ điều tra kỹ rồi hành động. Nhét hổ phù vào ngực, môi khẽ mấp máp nói với ông.

{Đa tạ}.

Qua môi hình An thần quan có thấy được tiếng cám ơn của y. Ông cười đáp lại tiếng nói không âm thanh đó.

“Là việc thần phải làm.” Là họ thiếu y. Thừa nhận y là hoàng trưởng tử, tức thừa nhận y là hoàng trữ Đại Yên.

Một khi ngồi lên vị trí kia cũng là lúc sinh mệnh lâm nguy. Có lẻ chính vì thế mà bao năm nay, hoàng thượng thà tự đoạn huyết mạch Đại Yên, cũng không muốn để ai tiếp chân ngài.

Nhìn bóng dáng dần dần khuất sau cửa. An thần quan một mình cầm khay bạc có miếng ngọc bài còn lại tiến vào sau mật thất, đặt nhẹ nhàng lên bàn.

Ông chầm tư một lát, lẩm bẩm gì đó trong miệng, mới đưa cây châm vừa lấy máu của Mộ Dung Thế Dương lên.

Ông ấn một cái, một giọt máu đỏ tươi ẩn sâu trong châm bạc chậm rãi rơi ra. Máu đỏ nhỏ lên ngọc bài trắng ngà, giọt máu ấy thế mà lại rơi ra khỏi ngọc bài, để lại những rãnh đỏ tủa ra như nhánh cây.

Giây phút nhìn thấy những nhánh đỏ trên ngọc bài, mắt An thần quan sáng trưng lên, tràn ngập kinh hỷ.

"Là thật!"

Hoàng thất được cứu rồi!

Đại Yên được cứu rồi!



Theo lệ, hoàng tử hoàng nữ sau khi xong lễ, phải đi chân trần từ Thần điện về lại tẩm cung của mình, để nếm thử khó khăn trước khi xuất cung.

Thế nên lúc này đây, Mộ Dung Thế Dương dưới sự hộ tống của hai tế tư đã làm lễ cho y cùng Mai Lan tuỳ thân cung nữ của y, dùng chân trần trở về lãnh cung.

Mộ Dung Thế Dương thấy mình nên cám ơn trời vì hôm nay không mưa cũng không quá nắng.

Nếu không với cái kiểu bước ba đi một nghỉ thế này, không biết khi nào mới về tới nơi, đã thế với cái khoảng cách từ Thần điện đến lãnh cung chân y không phù thì cũng bị sốt vì dầm mưa dãi nắng mất thôi.

Ngay khi họ vừa rẽ trái, đập vào mắt họ là một đoàn người hùng hậu chậm rãi tiến đến.

Cả bốn đều không chút chần chừ quỳ rạp xuống đất bất kể bùn lầy. Vì người dẫn đầu đoàn người chính là Triệu Thiệu đế. Hòang sắc long bào chính phục lúc lâm triều, ai có thể mặc ngoại trừ Triệu Thiệu đế Nam Cung Thác Nguyệt.

Mấy ngày qua, Nam Cung Thác Nguyệt một bên vật lộn với tấu chương, một bên vẫn không ngừng tìm kiếm ái khanh của mình.

Hôm nay không mưa nên vừa hạ triều liền dạo một vòng quanh tẩm cung, lại không ngờ nơi hoang vắng này vẫn có thể gặp người.

Xa xa Nam Cung Thác Nguyệt lạnh nhạt nhìn bốn người quỳ phía trước.

Một nữ tử bận y phục cung nữ, hai nam tử bận y phục tế tư. Người còn lại không bận cung nữ phục cũng chẳng bận y phục thị vệ hay thái giám.

Nếu được tế tư bồi lộ, hẳn cũng là người trong hoàng tộc, dù sao những người có thể đứng ở Thần điện đều là người có huyết mạch hoàng gia.

Nam Cung Thác Nguyệt chợt dừng chân, thân ảnh đơn bạc này khá khiến Nam Cung Thác Nguyệt quen mắt.

“Vệ Mẫn, lên.” Tim hắn đập liên hồi không biết vì sao?

Vệ Mẫn theo hầu Nam Cung Thác Nguyệt lâu tất nhiên chỉ vài cái ánh mắt vài cử chỉ đều rõ hắn muốn gì. Gã chỉ là không có lệnh nên mới không dám tự ý hành động thôi. Khi gã đã được lệnh tất nhiên tiến lên, cao giọng chất vấn.

“Người phía trước là ai?”

Một tế tư có vẻ phẩm cấp cao hơn người còn lại, liền nhanh miệng hồi đáp.

“Hồi hoàng thượng, thần là tế tư của Thần điện. Chúng thần hiện đang theo nghi lễ đưa đại hoàng tử hồi tẩm cung của người.”

Vừa nhắc đến ba chữ “Đại hoàng tử” sắc mặt ai nấy ở đây đều muôn màu muôn màu muôn vẻ. Có tò mò, có khinh thường có chán chán ghét cũng có thương hại. Đặc biệt là Nam Cung Thác Nguyệt muốn có bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi.

Dù cúi đầu, Mộ Dung Thế Dương vẫn có thể cảm nhận ánh mắt chán ghét phát ra từ Nam Cung Thác Nguyệt. Mà Nam Cung Thác Nguyệt lại không muốn thấy y, tự nhiên cũng không nhiều lời thêm nữa, cứ vậy thẳng bước về trước.

Đoàn người rất nhanh rời khỏi tầm mắt Mộ Dung Thế Dương.

Mộ Dung Thế Dương nào biết rằng khi y cùng Mai Lan tế tư vừa chuyển bước đi tiếp, thì Nam Cung Thác Nguyệt ngừng chân lại.

Nam Cung Thác Nguyệt cứng ngắc xoay người nhìn về phía họ đang tiến hành nghi thức.

Cả đoàn người không ai dám cản mắt đế vương tự nhiên tách thành hai hàng.

Do tất cả đều cúi đầu nhìn mũi chân, thế nên không một ai không một kẻ nào thấy ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ của đế vương.

Nếu Vệ Mẫn có gan nhìn lên, sẽ thấy trong đôi mắt lạnh băng ấy lộ ra cái vẻ không nên có ở Nam Cung thác Nguyệt, chỉ tiếc gã không thấy.

Xuyên qua đoàn người Nam Cung Thác Nguyệt thấy thiếu niên mười lăm năm ngài cố tình quên lãng.

Nhìn thân ảnh đơn bạc đuôi áo quét bùn chật vật từng bước bước chậm về trước.

Nam Cung Thác Nguyệt chợt nhớ buổi tế năm đó của mình. Phụ hoàng dù bệnh nặng cũng cố làm chứng nhân cho hắn.

Tuy hắn chân trần đi về Đông cung nhưng với thân phận cao quý như hắn, sao dám có gì để xảy bất trắc. Thế nên đoạn đường dài ấy được phủ đầy thảm nhung từng bước chân đều có tán ô theo sau, không để hắn chịu một tia cực khổ.

Nam Cung Thác Nguyệt thu mắt về dứt khoát xoay người bước đi, cố đánh tan cảm giác tội lỗi trong lòng. Nhưng nào biết rằng càng cố quên lại khắc sâu.

Bên kia, Mộ Dung Thế Dương vừa đi vừa nhớ đến một câu nói của ngoại công mình.

“Nếu trong tâm con có ai, dù người đó có lẫn ở đám đông thì chỉ một cái liếc mắt con cũng nhận ra người đó, đấy mới gọi là yêu.”

Qua lời Mai Lan, y biết Nam Cung Thác Nguyệt vẫn chưa dừng việc tìm kiếm mình. Giây phút Nam Cung Thác Nguyệt dừng lại, y cứ ngỡ mình bị nhận ra.

Nhưng Nam Cung Thác Nguyệt cứ vậy bước ngang qua y.

Mộ Dung Thế Dương nghĩ đến đây liền giật mình. Y sao lại để ý Nam Cung Thác Nguyệt không nhận ra y chứ?

Cảm giác này là …sao?

Thấy Mộ Dung Thế Dương đột nhiên dừng bước, Mai Lan liền tiến lên hỏi.

“Điện hạ?”

Mộ Dung Thế Dương lắc đầu, thấy thế một trong hai tế tư liền chau mày nói.

“Nếu đã không có việc gì thì mong đại hoàng tử nhanh chân, đừng chậm trễ giờ xuất cung. Ngài không có việc gì nhưng bọn tế tư chúng thần còn có rất nhiều việc ở Thần điện.”

Dù thấy đồng bạn vô lễ nhưng tế tư bên cạnh cũng chẳng có ý cắt ngang.

Tuy nói Đại Yên lập trưởng không lập thứ, nhưng không có nghĩa không có ngoại lệ. Tiên hoàng chính là ngoại lệ đó. Chỉ là hoàng tử quá kế lại ổn ồn ngồi trên đến vị. Việc này có một tất có hai.

Trong mắt họ chuyến đi này của y chính là có đi không về.

Như Cảnh thái tử năm đó vậy, dù được bảo vệ nghiêm mật nhưng cũng thi cốt vô tồn đấy thôi. Huống chi y chỉ là một hoàng tử không được coi trọng.

Nét khinh thường không hề che giấu của hai tế tư khiến Mộ Dung Thế Dương vứt cái cảm giác vừa rồi sau đầu. Y xoay đầu vững chãi bước về trước.

Hai con người một bên đông một bên tây, dù là một đường thẳng lại đi theo hai hướng trái ngược nhau càng lúc càng xa.

Nếu đã bỏ lỡ, liệu có thể quay đầu làm lại lần nữa?

...

Vọng Nguyệt lầu, nơi cao nhất hậu cung.

Mai Lan lén lút núp vào một góc tối trên lầu nơi mà nàng có thể nhìn ra cổng cung.

Dù cho nơi cao nhất này chỉ đủ để Mai Lan thấy được thân ảnh màu lam nổi bậc trong cấm vệ quân mà thôi.

Tuy nàng rất muốn theo chủ tử đến quân doanh, nhưng phận nữ nhi nàng chỉ có đứng ở đây lặng lẻ tiễn y đi.

Do có thánh chỉ của Nam Cung Thác Nguyệt. Nên vừa về tới lãnh cung Mộ Dung Thế Dương đã phải mang hành lí theo sau nội giám dẫn đường đi đến cổng hoàng cung.

Nơi đó có người chờ y cùng đến phương Bắc, Trấn Bắc tướng quân, Đoàn Hưng.

Đoàn Hưng đã ngoài năm mươi vô thê vô tử vô tông thất, lại không màn giao lưu với quan lại, không kết bè kết phái.

Hai mươi năm vẫn luôn đông chinh tây chiến, thảo phạt những nơi không phục sự quản lý của Đại Yên.

Lần này ông được triều thần đề cử làm chủ soái đi Miêu quốc cùng Đại hoàng tử làm giám quân.

Đoàn Hưng nhìn lam y thiếu niên chậm rãi đi sau nội giám dần dần hiện rõ trước mặt ông, với khuôn mặt bị lớp mặt nạ bạc che bớt, không cần nói rõ gã cũng có thể nhìn ra thiếu niên này là ai?

Nhưng cài tay nải trên vai của thiếu niên khiến ông lần đầu hoài nghi suy đoán của mình.

“Công công.”

Đoàn Hưng là võ phu, hằng năm rong ruổi không màng chuyện cung đình. Danh xưng của mấy vị nội giám này với ông như gió thổi bên tai nói rồi lại quên, ôm quyền chào họ đã là có lễ lắm rồi.

“Đoàn tướng quân.” Nội giám cũng chẳng để ý sự thô lỗ của ông, lên tiếng chào một cái rồi vung phất trần thoáng nhìn bên cạnh mới nói, “Đây là đại hoàng tử, tướng quân cùng đại hoàng tử lên đường bình an.”

Chưa đợi Đoàn Hưng tiêu hóa hết lời gã.

Mấy gã nội giám đã đồng loạt cúi người trước Đoàn Hưng rồi hạ người với Mộ Dung Thế Dương cho gọi là có lễ.

Cứ vậy không ai bảo ai cùng xoay người đi, hoàn toàn không để ý đến cái gọi tôn ti quân thần trước sau.

Theo cung quy họ phải hành lễ với hoàng tử điện hạ, khi được phép của y mới cúi người chào Đoàn Hưng, rồi lui năm bước mới có thể xoay lưng với chủ tử.

Nhìn thái độ bất kính của mấy nội giám cùng việc đại hoàng tử tự mang hành lý không người theo hầu. Đoàn Hưng cũng lờ mờ đoán được nguyên do.

Đây rõ ràng là thái độ của vị quyền uy nhất Đại Yên, không chỉ không được sủng mà còn chán ghét cực độ.

Đoàn Hưng không dám làm trái ý người đó nhưng thiếu niên này là đại hoàng tử, là hoàng trữ. Là chủ nhân tương lai của ông của Đại Yên này.

Đại Yên qua mấy nghìn năm lịch sử ngoại trừ tiên hoàng thì chỉ có trưởng tử nối ngôi, cho dù trưởng tử đó có là kẻ ngốc cũng không có ngoại lệ.

Nếu không có chuyện lớn gì, thì thiếu niên này chính là tương lai đế quân.

Nhưng chuyến đi này nguy hiểm trùng trùng, mà đại hoàng tử lại không có lấy một hộ vệ theo sau, chẳng lẻ …

Đoàn Hưng thoáng lộ vẻ nghi ngờ nhưng rất nhanh tỉnh táo. Nếu hoàng thượng muốn giẫm lên vết xe của tiên hoàng, diệt trưởng lập thứ, thì cũng không đưa vị này vào quân doanh của ông nha.

“Điện hạ vạn an.” Đoàn Hưng cung kính gập người hành lễ với Mộ Dung Thế Dương, “Xe ngựa đang chờ ở ngoài cung, thỉnh điện hạ đi theo thần.”

Bọn họ thế nào ông không cần quản, ông chỉ cần làm tròn bổn phận là được.

Ra khỏi cổng cung, Mộ Dung Thế Dương ngồi trên xe ngựa, qua bức rèm xe y có thể lờ mờ thấy cảnh vật tấp nập bên ngoài đang chậm rãi lui về sau.

Mọi người ai làm việc nấy không quản chuyện người khác.

Ly kinh, chờ y phía trước là gì đây?

Bình luận

Truyện đang đọc