NGHIỆT, PHỤ HOÀNG, ĐÂY LÀ NGHIỆT CỦA AI!?

"Thằng nhóc kia." _ Nam nhân tuấn dật nhanh chóng gõ một cái thật kêu lên đầu người ngồi trước mặt, cao giọng mắng: "Ta cất công từ Bắc thành cưỡi qua ba con thiên lý mã cùng một dực long mất hai tháng trời để về đây đưa lễ vật cho ngươi, vậy mà ngươi lại chào đón cữu cữu thế đó hả?"

Nam nhân tự xưng cữu cữu này không ai khác chính là Mộ Dung Khánh, nhi tử duy nhất của Mộ Dung Tử Hàn, cữu cữu duy nhất của Mộ Dung Thế Dương.

Hiện Mộ Dung Khánh chính là tướng quân một đội binh dưới trướng Trấn quốc đại tướng quân Từ Khải Thành.

Mộ Dung Thế Dương nghe vậy nhẹ hừ một tiếng, hờ hững đáp.

"Vậy thì thật đa tạ cữu cữu rồi."

Mộ Dung Khánh vốn là một kẻ cuồng khí* đương nhiên khi đứa cháu duy nhất của mình chê bai sở thích ngài chắc chắn phải đứng lên đòi lại công bằng:

(cuồng khí* = yêu thích binh đao)

"Điệu bộ gì đấy hả? Những thứ đó đều là tuyệt khí trong tuyệt khí, toàn là những pháp khí có thế bảo vệ ngươi tránh nguy hiểm lại cường thân hộ thể. Nam tử hán đại trượng phu ai cũng phải biết qua một loại binh đao mới có thể hộ chính mình cùng thê nhi, chẳng lẻ đại ngoại công không nói với ngươi."

"Không có nói à."

Lắc đầu thành thật đáp, lại không biết câu trả lời kia đang khiến người nào đó đang rất sôi gan sôi máu, cố gắng kiềm nén cơn tức giận, gằn từng chữ hỏi:

"Thế hai người họ nói với ngươi những gì? Ngươi không dùng binh khí thì lấy gì tự vệ hả?"

"Cái này à, họ nói rất nhiều, nhất thời chất nhi làm sao nhớ hết." Dường như tự ngẫm một lúc lâu, sau Mộ Dung Thế Dương liền la lên như chợt nhớ: "A, nhớ rồi, đại ngoại công từng nói 'binh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng' binh khí một khi bị tước khỏi tay chẳng lẻ ta lại đầu hàng, vũ lực không thể thắng ta có thể dùng mẹo dùng trí, dùng đầu óc. Còn nhị công thì lại bảo sức mạnh lẫn trí tuệ nếu không thể dùng thì có thể sử dược cho nên họ cho con rất ...rất nhiều..." dược liệu phòng thân.

Chưa nói hết câu, Mộ Dung Thế Dương đã cảm thấy đâu đây sát khí lưu chuyển thật nồng. Y cảm giác như mình vừa nói đều gì không đúng thì phải, nhưng ngẫm nghĩ lại không có a, y không có nói sai gì đâu.

Dương Nhi nào biết mình đã nói sai một chuyện rất hệ trọng à. Binh khí cùng ám khí đều là những vũ khí tự bảo vệ mình tránh thoát nguy hiểm. Nhưng hai “lão” ngoại công của y đã dạy lệch đi nhận định về “binh” cùng “ám” khí cho hài tử Mộ Dung Khánh cùng ngoại tôn Mộ Dung Thế Dương của họ.

Đối với Mộ Dung Khánh họ dạy thể lực cùng đao nhằm muốn gã sau này trưởng thành thịt cao vai u, cao to, uy lẫm, trở thành nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, có thể bảo vệ thê nhi của mình mà không bị người lầm tưởng nữ nhân. Quan trọng là sinh cho họ một tôn tử tròn trịa mập mạp để bồng bế khi tuổi về già. Một nam nhân mà có dáng vẻ oai vệ thế thì có mấy kẻ đoạn tụ dám tơ tưởng.

Còn đối với Mộ Dung Thế Dương họ dạy binh pháp cùng ám khí để hộ thân. Vì chân y không nhanh nhẹn như người thường được, học ám khí phòng vệ gần xa đều có thể. Quan trọng là ám khí không cần tốn nhiều lực vẫn có thể giữ được mỹ mạo nho nhã thân hình thon thả có chút thư sinh, về sau câu nam nhân dễ như trở bàn tay. Do bị tổn thương năm xưa y không thể tiếp nhận nữ nhân nên chỉ có cách này nam nhân mới tiếp cận cháu trai của họ.

Thần tộc, dị tộc hồ ly, câu dẫn nam nữ không gì là khó.

Mộ Dung Khánh biết ngụ ý khi dạy “binh” cùng “ám” khí cho Dương Nhi, nên chỉ có thể cố mà nuốt cái cục tức này xuống bụng, chờ ngày gặp hai “lão yêu tử” kia sẽ xử lý sau.

Sát khí lui dần, Mộ Dung Khánh từ từ ngồi xuống ghế, từ trong tay áo lấy ra một túi gấm thêu bạch liên, giận dỗi nói:

" Đây của ngoại công ngươi, không phải của ta, tự xem đi."

Mộ Dung Thế Dương nhanh chóng nhận lấy túi gấm, mở ra mới phát hiện là mười chiếc nhuyễn châm. Nhuyễn châm giống như kim châm để châm cứu, nhưng ở đây nó không dùng để cứu người mà để giết người. Nó là ám khí có độc, vô ý trúng thì không sao, nhưng nếu bắn vào huyệt đạo với lực nhất định chắc chắn sẽ trở thành cực độc khó giải. Nhuyễn kim bắn ra như một vòng tròn trúng mục tiêu liền quay lại thân chủ không để lại dấu tích.

Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên gương mặt bị chiếc mặt nạ che lấp kia, bất giác Mộ Dung Khánh cũng nở nụ cười theo.

"Hài lòng chứ?"

"Hài lòng, rất hài lòng, con còn nghĩ phải qua sinh thần của mình, nhị ngoại công mới làm xong chứ."

"Vốn là vậy, nhưng đại ngoại công ngươi thời gian đó phải đến Hiệp Thành dự Đại hội võ lâm, cho nên nhị ngoại công ngươi phải cố gắng gấp rút mà làm để mà kịp bồi lão bất lão kia."

"Hai người họ thật hạnh phúc."

Nụ cười trên môi càng tươi nhưng ánh mắt lại đượm nét ưu thương hơn khi nghĩ đến ngày sinh thần của mình, chỉ có thể tặng lễ vật nhưng không thể tổ chức yến tiệc.

Ngày y sinh ra cũng là ngài mẫu thân y tạ thế. Nàng đánh đổi mạng sống của mình để hạ sinh y, lại bị người khinh thường là tiện nhân ham vinh hoa phú quý câu dẫn thiên tử. Nhưng đến tận bây giờ y vẫn không rõ mẫu thân vì sao lại chọn lựa như thế. Nàng chỉ cần tốn chút sức liên hệ với tộc nhân bên ngoài Thần tộc, liền sẽ được làm rõ thân phận. Với thân phận của nàng muốn gả cho ai mà chẳng được đâu phải mang tiếng cho đến chết.

Như nhận thấy ánh mắt ưu thương, thù hận trong y, Mộ Dung Khánh cũng đau buồn không kém, nếu không vì gã có lẻ tỷ tỷ ngài đã không lưu lạc bên ngoài để rồi bị người khinh khi … Nhưng giờ còn nói gì nữa chứ, mọi chuyện đã qua, người chết thì đã chết, nói thêm cũng chẳng ích lợi gì.

"Hai tháng nữa con phải cử hành lễ tế để ly cung, đến lúc đó phiền cữu cữu giúp đỡ rồi."

Cười lãng tránh vấn đề khá ư là tế nhị kia. Mộ Dung Khánh nghe vậy cũng vô tư không hỏi, ngược lại thản nhiên nói:

"Tất nhiên rồi, mọi chuyện cữu cữu đã lo đâu vào đó, chỉ chờ gió bắc thổi."

Mười lăm năm, thoáng chốc mười lăm năm đã trôi.

Người trong hoàng thất thuộc dòng đế vương bất kể ở phương nào Đông, Tây, Nam, Bắc khi bước sang tuổi 15 mới có thể xuất cung.

Hoàng tử công chúa sau mười lăm tuổi phải được tế tư làm lễ trưởng thành. Hoàng tử sau khi làm lễ rửa tội mới được rời cung ra ngoài sinh sống.

Bao đời nay đều như vậy. Hoàng tử, công chúa nào chưa được làm lễ, chưa được rửa tội, lại tự tiện xuất cung đều sẽ vong mạng, thổ huyết mà chết. Ngoại lệ chỉ có những hoàng tử, công chúa được sinh ra ngoài cung. Nhưng những vị đó chỉ là tư sinh tử, nếu không có tình huống đặc biệt địa vị luôn sẽ thấp hơn những hoàng tự được sinh tại cấm cung.

Đó chính là lí do vì sao năm đó cho dù cùng Mộ Dung Thế Dương nhận thân. Mộ Dung Tử Hàn cũng cố nén lòng mà để lại cháu ngoại duy nhất của mình trong cái hoàng cung lạnh giá này.

Chỉ cần chờ, chờ đến khi Dương Nhi cháu ngoại ngài tròn 15 tuổi, ngài sẽ tìm cách bắt ép Nam Cung Thác Nguyệt làm lễ tế đưa Dương Nhi rời cung. Sau đó Dương Nhi sẽ nhập quân doanh, thiết lập lực lượng riêng, cho hắn tận mắt chứng kiến đứa trẻ bị hắn coi thường đã trường thành thế nào. Và sau đó ngài sẽ cho Triệu Thiệu đế biết, người hắn vứt bỏ là ai.

Đang hăng say trò chuyện, chợt một bóng người bận hồng y trang phục cung nữ chậm chậm tiến đến. Nàng cung kính hành lễ trước mặt Mộ Dung Thế Dương, không nhanh không chậm nói ngay:

"Chủ tử, tam hoàng tử đang tiến đến, ước chừng ít phút nữa sẽ tiến đến hoa viên."

Nghe vậy tách trà trên tay hai vị Mộ Dung chợt khựng lại, Mộ Dung Thế Dương cười mĩm, nhẹ ứng:

"Đã biết, Mai Lan chuẩn bị trà."

"Thưa vâng."

Nàng thị nữ tên Mai Lan ấy chính là người của Lý quý phi, năm xưa đã tận mắt chứng kiến Mộ Dung Thế Dương chịu nhục hình. Sau Lý quý phi dùng kế đưa Mai Lan đến bên Đại hoàng tử vô dụng là y, ả ta muốn Mai Lan hành hạ tra tấn y cả tinh thần lẫn thể xác.

Nhưng Lý quý phi không ngờ rằng Mai Lan là người của hai ngoại công Mộ Dung Thế Dương. Nàng không những không vâng lệnh ả ngược lại còn thương yêu che chở y, lúc đầu y không tin nàng nhưng từ từ y cũng bắt đầu dựa dẫm, tin tưởng nàng hơn.

Thấy bóng người đã lui, Mộ Dung Khánh bèn trêu chọc vấn:

"Tam hoàng tử lại đến, Dương nhi thực rất thích vị hoàng tử này à."

"Là một đứa trẻ rất đáng yêu." Nhắc đến hài tử kia, Mộ Dung Thế Dương lại chợt thấy vui trong lòng. Vì nó là đê đệ duy nhất của y, đệ đệ duy nhất mà y công nhận.

Phải là đệ đệ duy nhất. Tam hoàng tử Nam Cung Viễn Ly hài tử của Dung tần Lâu thị Lâu Thái Dung, năm nay vừa tròn 8 tuổi. Hơn sáu năm trước, sau khi Dung tần bị Triệu đế trách phạt, bị cấm cung, mẫu phi không được sủng, hài tử cũng bị lạnh nhạt, liền nhanh chóng bị người quên lãng.

Bất giác Mộ Dung Thế Dương nhớ lại ngày đó, cái ngày mà y cùng đệ đệ gặp nhau.

____***____

Hai năm trước, khi đó Mộ Dung Thế Dương một mình ngồi trong đình luyện cầm. Y cứ ngỡ sẽ không có ai bước vào ãnh cung lúc này nên đã vô tư tháo mặt nạ cho thoải mái. Nào ngờ đâu trong lúc đang chìm đắm trong âm nhạc du dương, ngay khi mở mắt ra đập thẳng vào mắt là một tiểu nam hài đang nhìn mình chăm chăm, không chớp.

Hài tử bận y phục màu tím. Nhà đế vương màu sắc trên trang phục chính là biểu tượng của thân phận, hoàng tử bận tử y màu tím của quyền lực, công chúa bận thanh y màu xanh của thiên nhiên tao nhã, cung nữ bận hồng y sắc hồng ngây ngô luôn phục tùng, nội giám bận lam y trung thành bất diệt như bầu trời.

Mộ Dung Thế Dương còn nhớ rõ cái giây phút ấy, cái giây phút hai người giáp mặt nhau, ánh mắt hài tử dường như dáng chặt lên dung mạo y. Ngay khi y chưa kịp phản ứng thì hài tử ấy đã thốt lên một câu khiến y có chết cũng không thể nào quên.

"Thần tiên tỷ tỷ, thần tiên tỷ tỷ, tỷ là thần tiên tỷ tỷ phải không?"

Bình luận

Truyện đang đọc