NGHIỆT, PHỤ HOÀNG, ĐÂY LÀ NGHIỆT CỦA AI!?

“A... ư…”

“…”

“Nam Cung Thác Nguyệt đủ rồi, ta… ta chịu không nổi…”

Tình dục đối với Mộ Dung Thế Dương vừa như thiên đường lại giống như địa ngục.

Nhiều lúc, khi y đã đạt được khoái cảm, nhưng chính vì không thể lộ rõ, nên người nọ không biết cứ thế mà đòi hỏi vô độ, mãi đến khi y ngất đi thì mới hốt hoảng ngừng lại.

Lâu dần cả hai đều ngầm hiểu lời này là ý gì?

Từ chiều qua đến giờ, y không biết người nọ đã mấy lần đưa y vào khoái cảm, lại bao nhiêu lần dày vò y từ thiên đường đến địa ngục.

Mộ Dung Thế Dương biết người nọ chưa một lần đạt cao trào.

Nam Cung Thác Nguyệt như đang kiềm nén khiến y không thể không ngừng giao hoan, không ngừng cùng hắn dâm loạn.

“Nam Cung Thác … Thác …Nguyệt, đủ … đủ rồi, ngươi … ngươi ra đi, ra mau à, ta thật không chịu nổi nữa, …”

Do hai tay bị Nam Cung Thác Nguyệt kiềm chặt, y lại đang ngồi dựa lưng vào ngực hắn.

Tư thế này khiến y không cách nào cám dỗ Nam Cung Thác Nguyệt, chỉ có thể dùng lời nói cùng hạ thân chủ động cắn nuốt tiểu huynh đệ bên dưới của hán. Nhượng Nam Cung Thác Nguyệt không thể không nghe y.

Nếu không có đánh chết, y cũng không mở lời dung tục cùng chủ động như thế này đâu.

Nhưng còn nhiều lời hơn thế y còn chưa kip nói, đã cảm thấy một trận ẩm ướt đột nhiên trào vào nội bích, bất ngờ nóng bỏng làm y thở dốc không thôi.

Người này mới thế đã không chịu nổi, vậy từ tối qua chịu đựng đến giờ là tự ngược hả.

Mộ Dung Thế Dương thầm khinh bỉ.

Qua hồi lâu, Nam Cung Thác Nguyệt mới xoay người y lại, hôn lên đôi môi mỏng hắn ngày ngày nhớ nhung.

Nam Cung Thác Nguyệt im lặng khiến y bất an. Y bất giác nhìn vào mắt hắn, đôi mắt vô ngàn cảm xúc làm y sợ hãi không dám đọc ẩn ý bên trong.

“…”

“Ưm…a…”

“…”

“Đủ, đủ rồi, ngươi còn muốn làm đến khi nào?”

Y là người, chứ không phải dâm thú như ai kia.

Cả một đêm dài cũng chưa thỏa mãn, những tưởng đã xong có thể ngủ chốc lát trong lúc hắn giúp y tẩy trần.

Nào ngờ cái tay không an phận kia cứ chọc ngoáy bên trong hậu huyệt y, khiến y muốn chợp mắt một chút cũng không được.

“Trẫm chỉ muốn giúp ái khanh tẩy sạch bên trong, nhưng dường như ái khanh rất thích thứ của trẫm, nuốt sạch sẽ làm trẫm tìm mãi cũng không lấy được gì.”

Bởi vì giọng điệu Mộ Dung Thế Dương có chút làm nũng nên Nam Cung Thác Nguyệt mới muốn trêu đùa y một chút.

Mộ Dung Thế Dương nghe xong mặt nóng lên. Chẳng lẻ nói với ngươi ta hoài thai, thứ đó bị hài tử trong bụng ăn sạch.

Làm sao có thể, chuyện nghịch thiên quái dị như vậy ai dám lộ?

Mộ Dung Thế Dương không tiếp tục đôi co với Nam Cung Thác Nguyệt. Cả đêm mệt lả khiến y nhanh chóng ngả vào vòng ngực ai kia ngủ thiếp đi.

“…”

“Đừng rời khỏi trẫm, Dương nhi”.

“…”

“Đừng rời trẫm...”

Mỗi lần đối diện y, hắn như mất đi bổn tính.

Hắn là đế vương, người nắm giữ sinh sát vạn vật. Nhưng hắn lại vô pháp níu giữ sinh mệnh bản thân.

Trước y hắn không còn tự tin vốn có.

Hắn luôn biết thời gian mình không nhiều, không nên ràng buột y bên cạnh, đặc biệt là khi y còn không có ý gì với hắn. Chỉ là, hắn không muốn giống phụ hoàng, sống một cuộc sống giả tạo, ôm tình yêu vào đáy mồ lạnh lẽo.

Hắn đã định sẵn tương lai.

Nếu ngày ấy đến, hắn vẫn không tìm được huyết mạch của hoàng bá phụ. Vậy chính hắn sẽ chấm dứt khối phương Nam này, tách Đại Yên ra khỏi phương Nam, hủy đi đế vị lập một vị tân quân khác.

Còn y...?

Nếu hắn không còn, vậy hậu vị y cũng không cần ngồi.

Hắn sẽ đưa y đến thành phủ khác. Phong y vì vương, trở thành người đứng trên vạn người, không ai có thể xúc phạm.

Hắn sẽ cảm thấy may mắn khi y không yêu hắn. Như vậy lúc hắn ra đi, y sẽ không quá đau lòng.

Nhưng... tốt rồi.

Thật quá tốt.

Tất cả sẽ không thành sự thật.

Hắn đã tìm được ông ấy.

Hắn sẽ không để y đi.

Sẽ không!

"Dương nhi, Dương nhi..."

Tiếng gọi yêu thương tha thiết ai nghe cũng phải siêu lòng, đáng tiếc người cần nghe đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.



Khi mở mắt đón chào ngày mới, Mộ Dung Thế Dương đã thấy mình nằm ở chỗ lạ, khác với khung cảnh ngày hôm qua.

Khi y nhìn kỹ lại mới nhận ra mình đang nằm trong cỗ xe ngựa không biết đã ngừng lúc nào.

“Tỉnh?”

Nam Cung Thác Nguyệt thấy Mộ Dung Thế Dương mở mắt nhìn ngó xung quanh liền trầm giọng hỏi, tay vừa bưng ly nước cho y thấm giọng.

“Ừm, đây là...?” Nhận lấy ly nước, Mộ Dung Thế Dương nhẹ hỏi.

"Uyên hà."

"Uyên hà, làm gì?" Mộ Dung Thế Dương kinh ngạc lập lại.

"Uyên hà là con sông để ước nguyện, quấn thư ước nguyện vào một đồng tiền, bỏ vào liên đăng thả trôi sông, sóng đến sẽ đánh chìm đèn xuống sông.

Thần sông sẽ khiến mong muốn đó thành sự thật."

"Ngươi tin!?" Mộ Dung Thế Dương nhìn người trước mặt đầy vẻ ngờ vực.

"Tất nhiên... Không." Nam Cung Thác Nguyệt bình thản nói. "Không làm mà hưởng, là chuyện chưa bao giờ xảy ra."

"Vậy sao ngươi còn tới?"

"Hiếm có cơ hội đúng dịp thế, không dạo một vòng chẳng phải rất tiếc sao?"

Huống chi hiện tại hắn rất vui à.

...

Hai người mang hai tâm trạng khác biệt cùng nhau dạo phố Uyên hà.

Buổi chiều tà, người người mặt mày hớn hở đi khắp các gian hàng, dạo chơi các trò hiếm lạ một năm chỉ vài lần có vài lần ở Vịnh Ung thành.

Mộ Dung Thế Dương lại không quá mặn mà gì với những sự náo nhiệt xung quanh.

Y mặc cho người bên cạnh dẫn mình đi từ chỗ này sang chỗ khác, mua cho y những gì họ bắt gặp.

Thiếu niên vốn mang trong lòng nhiều tâm sự thế nên dù quang cảnh bên ngoài có náo nhiệt thế nào cũng không khiến y vui vẻ được.

Nam Cung Thác Nguyệt có lẻ cũng nhận được điều đó thế nên cũng chẳng ép y làm điều mình không muốn.

Khi họ chuẩn bị trở về thì bất chợt đi ngang qua một quầy hàng nhỏ, Mộ Dung Thế Dương đột nhiên dừng chân.

Quầy hàng ấy đột nhiên phát ra những âm thanh êm dịu như tiếng chuông đàn ngân nga, khiến Mộ Dung Thế Dương tò mò ngó quanh.

Y phát hiện không có người đàn hát nhưng âm nhạc vẫn vang vọng.

"Là máy nhạc." Nam Cung Thác Nguyệt cầm một món đồ trên quầy nhìn y nói.

"Máy nhạc?" Mộ Dung Thế Dương khó hiểu lập lại.

"Là một phát minh phương Tây." Nam Cung Thác Nguyệt như nhớ gì đó, thanh âm nghe không rõ buồn vui. "Trước đây thứ này rất hiếm, là cống phẩm, không ngờ bây giờ ai ai cũng có thể mua."

Mộ Dung Thế Dương không nhận ra điệu bộ thất lạc trong giọng nói Nam Cung Thác Nguyệt.

Y tò mò cầm lấy máy nhạc sờ sờ.

Vị chủ quầy đứng bên trong thấy hai nam tử thân mật như thế liền biết là đôi phu phu. Dáng vẻ và lời nói của hai người, chủ quầy liền biết họ không phải người tầm thường gì, nên cũng chẳng nói gì để mặc họ hết cầm quả này đến quả kia.

"Khách quan nhìn là biết người rành hàng à. Cứ tự nhiên, tự nhiên xem hàng nha."

Vừa nói chủ quầy vừa chỉ chỉ từng món trên quầy.

Thấy tiểu mỹ nhân tò mò với món đồ lạ này, Nam Cung Thác Nguyệt liền tiến lên cầm tay y đang nâng quả cầu nhỏ có hình gia đình thỏ bên trong.

"Ấn vào đây."

Giọng nói trầm thấp bên tai, bàn tay ấm áp phủ quanh tay khiến Mộ Dung Thế Dương thoáng khựng người.

Người này chưa từng thân mật như vậy với y khi ở bên ngoài.

Bốn mắt thoáng giao nhau.

Rất nhanh dáng vẻ mất tự nhiên của y bị thanh âm của quả cầu lấn át.

Quả cầu phát ra âm thanh du dương làm người nghe cảm thấy thoải mái, nét mặt y cũng vì thế mà nhẹ nhàng hơn.

Nam Cung Thác Nguyệt như nhận được điểm mấu chốt của y.

Hắn cứ vậy thuận thế đưa y dạo quanh các gian hàng có những món quái lạ hiếm thấy.

Cuối cùng trên tay mấy thị vệ đi theo Nam Cung Thác Nguyệt đều mang đầy bao lớn bao nhỏ.

Tất cả toàn là những món hiếm lạ, Mộ Dung Thế Dương chỉ ngó hay ngừng chân một chút ở gian hàng nào đều bị Nam Cung Thác Nguyệt mua đi.

Thế là cả đám nam nhân oai vệ xách lỉnh khỉnh vượt qua đầu, đi theo sau hai nam tử cũng tuấn mỹ không kém.

Thật là một hình đẹp làm ai cũng phải ngó theo.

Có lẻ vì không ở trong cung, cũng có lẻ vì không bị hạ dược. Thế nên dáng vẻ lúc này của Mộ Dung Thế Dương, khiến Nam Cung Thác Nguyệt yêu thích không thôi.

Vẻ trầm lặng có chút trưởng thành, hay dáng vẻ cau có làm khó dễ người khác của Mộ Dung Thế Dương đều khiến hắn mê luyến không lối thoát.

Để tận hứng, Nam Cung Thác Nguyệt còn thuê cả một con thuyền lớn, để thuyền phu chở họ ra giữa sông.

Cả một dòng sông không thấy được bên kia bờ, chỉ toàn thuyền và người thi nhau xuất hiện.

Màn đêm buông xuống, dòng sông bắt đầu len lói những ánh đèn hoa chiếu rọi cả một vùng trời.

Ai nấy cũng hớn hở thả đèn ước nguyện của mình xuống sông.

Bị cảnh vật bên ngoài và thuyền phu xúi giục, Mộ Dung Thế Dương cũng tiếp lấy đèn hoa bên thuyền khác đưa cho.

Y nhìn Nam Cung Thác Nguyệt một lát rồi mới bắt đầu ghi ghi chép chép.

Nam Cung Thác Nguyệt thấy Mộ Dung Thế Dương thả liên đăng xuống sông, chậm rãi tiến lên hỏi.

"Ước nguyện?" Hôn lên vành tai của ái nhân, Nam Cung Thác Nguyệt chậm rãi dụ hoặc, "Dương nhi muốn gì liền nói, cần gì phí công viết những thứ không hiện thực này."

Mộ Dung Thế Dương nhìn Nam Cung Thác Nguyệt một hồi, y mới chậm rãi đưa cho hắn một ngọn liên đăng khác mình vừa viết xong.

Nam Cung Thác Nguyệt nhận lấy liên đăng liền gỡ lấy thư nhỏ trên thư ra đọc.

Mộ Dung Thế Dương những tưởng Nam Cung Thác Nguyệt đọc xong sẽ biến sắc mặt.

Nào ngờ, Nam Cung Thác Nguyệt chỉ liếc sơ một cái liền đốt nó đi, mỉm cười nhìn y đầy ôn nhu nói.

"Đã bảo đừng viết những thứ không hiện thực này."

Dứt lời, Nam Cung Thác Nguyệt liền đưa tờ giấy ấy lên ngọn lửa trong đèn, rất nhanh tờ giấy ấy đã bị ánh lửa đỏ nuốt trọn, chỉ để lại tàn dư không rõ chữ.

Nam Cung Thác Nguyệt lợi dụng thị vệ vây quanh thuyền, che khuất tầm nhìn của người khác. Hắn ôm mạnh y vào lòng, nâng cầm y lên, hôn thật sâu lên đôi môi nhỏ nhắn.

Mộ Dung Thế Dương vô lực phản kháng, ngầm chịu thế công của Nam Cung Thác Nguyệt.

Giữa Uyên hà, dưới làn pháo hoa, dưới mắt của những kẻ khác.

Y cùng người nọ trao nhau nụ hôn nồng nhiệt.

...

Mộ Dung Thế Dương bị tiếng chim hót lẫn ánh nắng bên ngoài làm cho choàng tỉnh.

"Đi đâu?" Mộ Dung Thế Dương bình tĩnh hỏi khi thấy bản thân không còn ở trong biệt phủ.

Y đã không còn kinh ngạc với chuyện lúc y ngủ là một nơi, lúc tỉnh lại là một nơi khác.

Con người này luôn tự ý như thế.

“Đến nơi rồi." Nam Cung Thác Nguyệt vừa dứt lời, xe ngựa cũng đúng lúc dừng lại.

"Trang viên của tiền nhiệm Minh chủ, Bách Thảo trang.”

Nam Cung Thác Nguyệt cấp cho Mộ Dung Thế Dương một đáp án, khiến y nghe xong phải giật mình tỉnh cả giấc ngủ.

“Cái gì!?”

Mộ Dung Thế Dương nghe xong giật mình, vội kéo rèm cửa nhìn ra ngoài như muốn xác định sự thật.

Trước mắt y người ra kẻ vào tấp nập, trong tay nam nữ ai nấy cũng cầm kiếm cầm roi như vũ khí tùy thân, đích thật nơi đấu võ tranh chức võ lâm không sai.

Mộ Dung Thế Dương lập tức buông tay, quay đầu nhìn Nam Cung Thác Nguyệt, mặt mày y tái xanh vấn.

“Vì sao đến đây?”

Đương triều Nam hoàng há lại coi trọng cái chức giang hồ nhỏ nhoi này.

Xem náo nhiệt, không lí nào, phương Nam đâu nhỏ bé để người nọ rảnh rỗi bỏ việc tìm vui.

Mộ Dung Thế Dương rất nhanh được đáp án.

"Tìm người."

"Ai!?"

Bình luận

Truyện đang đọc