NGHIỆT, PHỤ HOÀNG, ĐÂY LÀ NGHIỆT CỦA AI!?

Thượng Chiêu Lý vốn nghĩ mình xong rồi Nhưng nào ngờ thái tử biểu ca lại không phạt nàng, chỉ là không muốn thấy nàng thôi. Điều này thật ngoài dự đoán của nàng.

Không gặp ư?

Không thể nào, nàng là chất nữ của hai bên đế hậu. Là nữ nhi của Hương Nhu công chúa, chỉ cần thành niên mẫu thân liền thỉnh chỉ cho nàng vì quận chúa.

Trong triều, còn ai có thể xứng với biểu ca hơn nàng chứ?

Mẫu nghi thiên hạ, nữ nhân cao quý nhất hậu cung chỉ có thể là nàng.

Thượng Chiêu Lý rất tự tin, nhưng nàng tự tin cách mấy cũng không sánh bằng hài tử tôn tử tôn nữ chưa ra đời của hai vị đế hậu đương triều. Huống chi đứa cháu này còn gánh liền với vận mệnh hoàng tộc Đại Yên.

Cho nên hậu quả tự tin của nàng ta không phải ai cũng có thể chịu nổi.

Nàng tuy mãn nguyện nhập cung. Nhưng trên có Hoàng quý phi dưới có hiền, thục phi, không ngừng khiến nàng ngột ngạt.

Nàng như ý sinh được hoàng nam, lại vì thế mà mất đi bảy mươi năm công lực, cả đời không thể tái luyện công. Mà nguyên nhân vì sao, mãi đến tận lúc chết nàng mới biết được, mới biết mình ngu ngốc, ngây thơ đến cỡ nào.

Nhưng đó là chuyện của rất lâu về sau.

Giờ phút này, trong phòng Phượng Mai chỉ còn lại có hai người. Nam Cung Thác Nguyệt và chính nàng.

“Ngươi vốn rất thông minh, người thông mình có rất nhiều cách để trả thù, sẽ không không lôi tính mạng mình làm trò đùa."

Rất lâu, hắn mới nghe Phượng Mai đáp lại.

“Trước khi vào cung, thiếp và Nhạn nhi đã biết nhau, là muội ấy cho thiếp hơi ấm để sống tiếp. Thiếp và muội ấy từng ước hẹn, mãn tuổi xuất cung sẽ cùng nhau hồi quê sinh sống, không lập gia thất, cả đời, chỉ hai người.”

Giọng Phượng Mai rất nhẹ như gió thổi qua tai nhưng cơn gió ấy lại khiến Nam Cung Thác Nguyệt chấn kinh.

Một ý nghĩ kinh dị xoẹt vào đầu óc hắn, bất giác chân lùi về sau lúc nào không hay. Mắt Nam Cung Thác Nguyệt mở to nhìn nàng.

“Ngươi, ngươi và nàng ta …”

Không, không thể nào, sao có thể. Nhưng Nam Cung Thác Nguyệt không nghĩ ra nguyên nhân gì có thể khiến Phượng Mai hy sinh mình ngoại trừ điều đó.

Từ trong mắt nàng, hắn không hề thấy tình cảm gì trong đó. Vậy mà vừa nãy, khi nhắc đến Nhạn nhi kia. Phượng Mai lại tức giận, lại đau đớn như muốn khóc, hắn thật không nghĩ ra lý do nào khác ngoại trừ nó cả.

“Thiếp vô dụng, không cứu được muội ấy, bất lực nhìn muội ấy chết lịm trên tay mình.”

Nàng nhìn hắn như đang tự hỏi điều gì. Hồi lâu mới chậm rãi rời khỏi nhuyễn tháp, bước từ từ đến chỗ hắn, giọng trầm trầm tiếp lời.

“Thái tử có biết cảm giác tận mắt mất đi người quan trọng nhất, mất đi hạnh phúc trong tầm tay là gì không? Ngài chắc chắn là chưa biết rồi. Nhưng sáu tháng trước biểu muội của ngài đã cảm nhận được cái cảm giác đó."

"Biểu muội của thái tử, Thượng Chiêu Lý vì tư dục bản thân, xem mạng người như cỏ rác, xem trinh tiết nữ nhân là trò chơi."

"Nàng ta không phải muốn thành nữ nhân của thái tử sao? Muốn sinh hạ trưởng tử cho ngài sao? Vậy ta liền cho nàng ta thấy, tư vị mất đi cái thứ sắp tới tay là gì?"

"Ta muốn nàng ta cảm nhận cái cảm giác lúc đó của ta.”

BỐP!

“Vô sỉ.”

Tức giận, không kềm chế được bản thân mà Nam Cung Thác Nguyệt đã tát mạnh lên má Phượng Mai. Cái tát ấy rất kêu khiến Phượng Mai phải lảo đảo.

Hắn tức giận, vô cùng tức giận. Tự tôn của hắn đang bị xâm phạm nghiêm trọng. Hắn không biết mình đang giận ai? Phương Mai hay Thượng Chiêu Lý kia? Hay chính cả hai?

Hắn chỉ biết lúc này đây, hắn rất muốn chém chết hai kẻ đã biến hắn thành trò chơi trong tay chúng.

“Nói, ngươi và ả đó là gì? Hả?"

Nam Cung Thác Nguyệt lạnh lùng nhìn Phượng Mai đầy sát khí. Phượng Mai cũng nhìn hắn, nhưng ánh mắt nàng lúc này lại như ngàn lời muốn nói, không phải tĩnh lặng như trước.

Nàng hít sâu một hơi như thầm hạ quyết định, vô cùng chấn định nhìn Nam Cung Thác Nguyệt đáp.

“Là ái nhân.”

“Đê tiện.” Nam Cung Thác Nguyệt gầm giọng.

“Thứ dơ bẩn như ngươi mà cũng dám chạm bổn thái tử, dám mơ tưởng sinh trưởng tử cho bổn thái tử. Ngươi đừng có hòng, ngươi và cả tiện nhân kia đừng có nằm mơ .”

Dứt lời Nam Cung Thác Nguyệt liền lệnh người bên ngoài mang dược khiến người sinh non đến.

Tuy nói hại thai phụ là trọng tội. Nhưng hắn là thái tử ai dám phạt hắn.

Nam Cung Thác Nguyệt hắn không cho phép loại nữ nhân này sinh con cho hắn. Sáu tháng thì sao? Chỉ cần một chén dược liền thành một vũng máu loãng. Hoàng tử hay công chúa chưa tròn một tuổi thì không được hưởng quyền lợi hoàng gia, không nhập ngọc điệp, nói chi là một vũng máu.

“Ngươi không thể!” Phượng Mai kêu lên.

“Không gì không thể.” Nam Cung Thác Nguyệt lạnh lùng nói.

“Ta muốn gặp hoàng thượng, hài tử trong bụng ta là trưởng tôn của thánh thượng. Hoàng thượng sẽ không cho ngài làm hại nó.”

Nàng tuy miệng nơi lời cầu xin nhưng vẫn thản nhiên, không có một chút rồi loạn, như thể lời của hắn hoàn toàn không đáng xem trọng.

Phượng Mai như thế càng khiến Nam Cung Thác Nguyệt tức giận.

Nàng ta biết hài tử này quan trọng như thế nào với Đại Yên, biết tình cảm của hắn dành cho nó. Thế nên mới có gan đứng trước mặt hắn làm càn.

Nhưng Nam Cung Thác Nguyệt hắn sao có thể để loại nữ nhân dơ bẩn này làm mẫu thân nhi tử của hắn.

“Phụ hoàng sẽ đồng ý. Từ trước đến nay, một khi cô đã quyết định phụ hoàng sẽ phản đổi. Hơn nữa loại nữ nhân như ngươi, phụ hoàng chắc chắn sẽ không cho phép ngươi làm thân mẫu của trưởng tử bổn thái tử, ngươi chết tâm đi.”

Phương Nam dù cho thông hôn đồng giới, thậm chí có mấy quan viên trong triều có chính thê là nam tử. Nhưng từ trước đến nay hoàn toàn không có chuyện nữ tử với nhau, có lẻ có chỉ là bị che giấu mà thôi.

Nhưng hậu cung không cho phép chuyện này xảy ra. Nam uyển xây lên là đề phòng việc nam nữ khác biệt. Nếu nữ tử cũng thế vậy hậu cung còn lập làm gì?

“Bụng thiếp hoài tuy là nhi tử của ngài, nhưng nó cũng là trưởng tôn của thánh thượng. Thái tử muốn xử lý cũng phải được sự cho phép của hoàng thượng.

Thái tử không được vượt cấp, ngài chỉ là thái tử mà người quyết định là hoàng thượng. Ngài không có quyền.”

Lời Phượng Mai thập phần kiên định khiến Nam Cung Thác Nguyệt phải khựng lại vài giây, chưa kịp phản bác đã bị giọng nói ngoài cửa làm kinh ngạc.

“Nói hay lắm!”

Tiếng nói ngoài cửa đầy uy nghiêm cùng áp bức.

Cánh cửa mở rộng ra, người người quỳ rạp tung hô vạn tuế, chỉ duy nhất một thân long bào là đứng vững ở đó.

Người có thể mặc long bào ngoại trừ Dụ đế còn có thể là ai!?

Nam Cung Thác Nguyệt hoàn toàn không ngờ việc bản thân lại làm phiền tới phụ hoàng thân đang lâm bệnh.

Hắn tự trách bản thân lại oán Phượng Mai, đang định tiễn ông về nghĩ ngơi, lại không ngờ Phượng Mai đột nhiên muốn nói chuyện riêng với ông.

“Ngươi hiện đang là tội nhân, nên biết mình lúc nào mình mới có thể phát ngôn.” Hắn không ngờ người dễ tính như phụ hoàng cũng có lúc gây khó dễ cho nữ tử.

"Nhã Tước môn, hoàng thượng biết đi!?"

Phượng Mai nhìn Dụ đế tràn đầy tự tin như thể nàng sẽ không bị từ chối.

Nam Cung Thác Nguyệt chợt thấy sắt mặt phụ hoàng đột nhiên thay đổi.

"Ngươi..."

Dụ đế thất kinh nhìn Phượng Mai, giây lát sau lại đối Nam Cung Thác Nguyệt nói.

“Thái tử, chuyện này chúng ta bàn sau.”

Dứt lời, Dụ liền dẫn Phượng Mai đi, không hề quay lại nhìn hắn dù chỉ một lần.

Mãi đến tận bây giờ, Nam Cung Thác Nguyệt vẫn không biết Dụ đế và Phượng Mai ở ngự thư phòng nói những gì.

Chỉ là sau khi Phượng Mai trở về còn dẫn thêm mấy cung tỳ hầu hạ. Hắn nhận ra bên trong toàn là người giỏi võ thậm chí còn có ám vệ của phụ hoàng canh gác xung quanh.

Mới đầu, hắn tưởng phụ hoàng giam lỏng nàng. Nhưng sau mới phát giác không phải, vì nàng rất tự do, đi đâu đều có thể, thỉnh thoảng còn đến ngự thư phòng.

Nàng chẳng khác gì chủ nhân thứ hai của hoàng cung trên cả hắn và mẫu hậu, điều này càng khiến hắn nổi giận, chẳng lẻ ý trong lời tiên đoán của quốc sư là chỉ điều này.

Hắn tất nhiên không thừa nhận, nhiều lần minh ám hỏi phụ hoàng lại luôn bị lấp liếm cho qua.

Trong cung lại đột nhiên xuất hiện tin đồn phụ hoàng và Phượng Mai có điều mờ ám. Thậm chí hài tử ấy là con của phụ hoàng mà không phải hắn. Phụ hoàng còn có ý cướp đi thị thiếp của nhi tử nên mới không ban danh phận cho nàng, dù nàng đang hoài long chủng.

Hắn tất nhiên không tin những lời đồn với vẫn đó. Nhưng chính mắt hắn từng nhiều lần thấy phụ hoàng và nàng ta không chút ngăn cách trò chuyện với nhau.

Và rồi phụ hoàng giá băng, trước khi đi còn để lại thánh chỉ. Truyền ngôi cho hắn, tấn phong nhi tử hắn vì Dương thái tử, bang danh Nam Cung Viễn Dương. Lệnh hắn trước bốn mươi phải thoái vị nhương ngôi.

Lần đầu tiên hắn làm trái ý chỉ phụ hoàng. Hắn đưa hài tử ấy vào lãnh cung.

Hắn tin hài tử ấy là huyết mạch mình. Thế nhưng điều mẫu thân nó đã làm khiến hắn không cách nào chấp nhận nó.

Một nữ nhân miệng đầy lời nói dối, lừa gạt hắn lừa phụ hoàng hắn khiến mẫu hậu đau lòng ly cung, sẽ sinh ra một hài tử tốt đẹp gì?

Hắn coi như nó đã chết, chết vào cái ngày phụ thân nó phát hiện thân mẫu nó lừa dối. Hắn không cần nhi tử đó.

Tiền thái tử vẫn còn sống. Hắn biết. Chỉ cần trước bốn mươi, hắn tìm được con cháu ông ta, đưa người đó đăng cơ là mọi việc kết thúc.

Nếu không thể, vậy cứ để triều đại Đại Yên kết thúc trong tay hắn.

Hai nữ nhân dám cả gan lừa hắn, hắn nhất định không để yên.

Phượng Mai coi như xong.

Còn Thượng Chiêu Lý, nàng ta không phải muốn sinh trưởng tử cho hắn sao? Muốn địa vị cao quý nhất sao?

Hắn cho nàng ta.

Nàng ta không phải ỷ võ công cao hoành hành khắp hoàng cung ư? Thế thì hắn sẽ huỷ đi nó, giây phút hạ sinh hài tử mà nàng ta mong chờ nhất, cũng chính là lúc nàng ta đánh mất kiêu ngạo của nàng ta, mất bảy mươi năm công lực.

Lừa gạt hắn mà muốn sống yên, không thể nào.

Hắn sẽ cho nàng ta lên địa vị cao quý nhất, rồi từ từ đạp nó xuống tận đáy cùng của nhân loại. Ai cũng có thể chà đạp.

Nam Cung Thác Nguyệt nắm chặt hộp nhạc vàng trong tay như muốn bóp méo nó.

“Chủ tử.” Một ám vệ bất thình lình xuất hiện, gọi tỉnh Nam Cung Thác Nguyệt.

“Chuyện gì?” Nam Cung Thác Nguyệt hơi cau mày.

“Chủ tử, Vũ quân trốn rồi.”

"Cái gì!?"

Hắn biết y sẽ không an phận bên hắn, nhưng hắn lại không nghĩ ngày này lại nhanh như vậy.

...

Nam uyển, Thiên Diệc điện.

Toàn bộ cung nhân trong Thiên Diệc điện trong sáng hay ngoài tối đều phải quỳ xuống nghênh đón sự giận dữ của Triệu Thiệu đế.

Họ thất trách, họ có tội, họ đáng chết.

Họ là những mật vệ được huấn luyện kỹ càng, trà trộn vào hậu cung giám thị từng hoạt động khắp hoàng cung. Nhiệm vụ lần này của họ là bảo vệ đồng thời giam lỏng Vũ quân. Thế mà, họ lại để người trốn ngay trước mắt mình.

Tội này có thể xá sao?

Tiểu Bình Tử vốn thấy trời không còn sớm, nên mới mở lời nhắc Tước Thuỷ truyền thiện, nhắcVũ quân dùng bữa.

Nào ngờ, chuyện lớn xảy ra.

Tước Thuỷ tiến vào trong không bao lâu chợt thét chói tai. Gã không để ý lễ nghĩ cùng một vài nội thị khác xông vào. Họ thấy, Tước Thuỷ nắm chặt chăn bông trong tay, sững sờ nhìn người nằm mê man trên giường, Yến Thuỷ người vốn nên đang đi đến thái y viện.

“Thái y nói thế nào?” Nam Cung Thác Nguyệt âm trầm hỏi đám người quỳ bên dưới.

“Hồi hoàng thượng, Yến nữ quan vẫn còn hôn mê, Tôn thái y nói nàng không nguy hiểm chỉ là cần tỉnh dưỡng vài ngày.” Tước Thuỷ địa vị lẫn tuổi tác đều đứng đầu Thiên Diệc điện tự nhiên dẫn đầu trả lời.

“Tước Thuỷ, Tiểu Bình Tử, hai ngươi hầu ngay cạnh Vũ quân như thế nào mà lại không biết thị quân trốn lúc nào?”

Nam Cung Thác Nguyệt nhìn hai người họ, lại nhìn một đám người đang quỳ nhận tội trước mặt, sát ý lộ rõ trong mắt.

“Tất cả các ngươi, đều là những cao thủ trong Ngô Long vệ của trẫm. Vậy mà cả một người suy nhược cũng không giám thị được. Thật quá vô dụng!”

“Nô tỳ/ Nô tài thỉnh hoàng thượng trách phạt.”

“Thuộc hạ vô dụng, thỉnh chủ tử trách phạt.”

Cung nhân ám vệ đồng thời dập đầu nhận tội.

“Các ngươi ngoại trừ bảo trẫm trừng phạt còn có ý nào hay hơn không?”

Nam Cung Thác Nguyệt rất muốn quát mắng thậm chí giết chết bọn họ như những lần thất trách trước, nhưng lần này không thể, trách nhiệm không thuộc về họ mà là ở hắn.

“Nếu giết các ngươi mà Vũ quân trở về, trẫm cũng sẽ làm.”

Nam Cung Thác Nguyệt nộ khí xung thiên nói.

Bình luận

Truyện đang đọc