NGỠ LÀ DUYÊN HOÁ LẠI LÀ YÊU


Tô Ngọc Nhi cảm thấy lời nói của Bạch Nhược Phong không có tác dụng với Tiểu Bảo.
“Sếp Bạch, anh để tôi!”
Tô Ngọc Nhi nhanh chóng tiến sát lại gần cửa phòng tắm.
“Tiểu Bảo, em mở cửa cho chị đi có được không?”
“Tiểu Bảo, em mở cửa ra đi.

Mọi người đang rất lo lắng cho em.”
“Tiểu Bảo…”
Vô ích thôi, lần này lời nói của Tô Ngọc Nhi chẳng còn tác dụng với Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo vẫn không có động tĩnh gì.
Trong lúc lo sợ, Tô Ngọc Nhi tinh mắt nhìn qua một khe hở của phòng tắm.
“Mau lấy thang cho tôi!”
Bạch Nhược Đồng nhanh chóng đi vào kho lấy thang cho Tô Ngọc Nhi.
Chỉ vài phút sau, thang đã được đem tới.

Tô Ngọc Nhi leo thang để vào bên trong với Tiểu Bảo.
“Ngọc Nhi, cô cẩn thận đấy!”
Tô Ngọc Nhi gật đầu rồi leo thang vào trong.
Không gian bên trong phòng rất hỗn độn, Tiểu Bảo không ngâm mình trong bồn mà ngồi im lặng dưới nền đất lạnh lẽo.
Gương mặt Tiểu Bảo đượm buồn không một chút sức sống.

Vài phút trước, Bạch Nhược Đồng còn nghĩ đến Tiểu Bảo suy nghĩ đến cái chết.

Anh rất lo lắng.
Tô Ngọc Nhi nhìn Tiểu Bảo với không gian hỗn độn như vậy, cô thật sự rất đau khổ.

Trái tim bé nhỏ của cô như hàng ngàn vết dao cứa vào, nó đang rỉ máu.
“Tiểu Bảo, em không sao chứ?”
“Tiểu Bảo, em làm cho chị lo lắng lắm đấy!”
Tô Ngọc Nhi vừa nói nước mắt cô vừa rơi khiến cho Tiểu Bảo cảm thấy có lỗi.
Cậu bé quay sang ôm Tô Ngọc Nhi.
“Tiểu Bảo, sau này em không được làm như vậy.”
Bên phòng làm việc của Bạch Nhược Phong, anh đang nói chuyện với Bạch Nhược Đồng.
“Tiểu Đồng, rốt cuộc đã có chuyện gì với Tiểu Bảo.

Lúc nãy thằng bé còn ratas vui vẻ không thể như vậy được.”
“Anh trai, lúc nãy em có đùa với Tiểu Bảo một chút.”
“Chuyện gì?”
Bạch Nhược Đồng run rẩy, lắp ba lắp bắp nói.
“Em chỉ nói đùa với thằng bé rằng Tô Ngọc Nhi, không cần anh và thằng bé nữa.”
Vừa dứt lời, Bạch Nhược Phong đã nhận liên tiếp những cú đánh đau thấu trời.

Vừa đánh Bạch Nhược Phong vừa nói lớn.
“Thằng khốn này, mày có biết rất lâu rồi thằng bé mới có được niềm vui không?”
“Mày xem, bây giờ tình hình của thằng bé như thế nào?”
“Mày có xứng đáng làm chú của thằng bé không?”
Bạch Nhược Đồng đang rất áy náy vì đùa không đúng chuyện.

Anh liên tiếp xin lỗi Bạch Nhược Phong.
“Nhược Phong, em xin lỗi.

Sau này sẽ không đùa những chuyện như vậy.”
Bạch Nhược Phong dừng tay rồi nói lớn: “Cút đi!”
Đợi khi Bạch Nhược Phong dừng tay, thân xác Bạch Nhược Đồng cũng chẳng còn lành lặn.
Trong phòng, Tô Ngọc Nhi đã an ủi được Tiểu Bảo.

Hai người họ đang chơi đùa với nhau bên phòng.
Bạch Nhược Phong sau khi nói chuyện với Bạch Nhược Đồng, anh cũng đi sang phòng ngủ của Tiểu Bảo.
“Tiểu Bảo, con có biết chuyện hôm nay con làm rất sai không?”
Tiểu Bảo cúi đầu nhận lỗi, cậu bé dường như đã ý thức được việc làm sai của mình.
“Được rồi Tiểu Bảo.

Sau này, em không được như vậy nữa đấy nhé.”
“Tiểu Bảo, cho dù có chuyện gì xảy ra.

Chị hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi em.”
Tiểu Bảo đưa tay ra móc ngoéo với Tô Ngọc Nhi.
Bạch Nhược Phong nhìn thấy cảnh Tô Ngọc Nhi chăm sóc cho Tiểu Bảo anh rất mong có thể cho Tiểu Bảo một người mẹ tốt.

Bạch Nhược Phong lấy can đảm nói với Tô Ngọc Nhi.
“Chúng ta kết hôn đi!”

Tô Ngọc Nhi nghe lời nói Bạch Nhược Phong có chút sững người.

Cô có tư cách gì để kết hôn với anh chứ?
Nếu Bạch Nhược Phong biết cô vì tiền mà bán thân thì anh có còn muốn kết hôn với cô không?
“Sếp Bạch, tôi không thể kết hôn với anh.”
Tô Ngọc Nhi nghĩ rằng Bạch Nhược Phong sẽ rất tức giận khi cô từ chối kết hôn với anh.

Nhưng đó chỉ là cô nghĩ, thực tế Bạch Nhược Phong không tức giận, anh chỉ gật đầu đồng ý với quyết định của cô.
Ngoài mặt thì Bạch Nhược Phong ra vẻ không tức giận nhưng trong lòng anh đang rất rối bời.
Tại sao Tô Ngọc Nhi lại từ chối anh?
Tô Ngọc Nhi sợ làm mẹ của một đứa trẻ bị bệnh tự kỷ sao?
Cô ấy cũng như bao người phụ nữ khác sao?
Bạch Nhược Phong không muốn suy nghĩ nhiều, anh khom người bế Tiểu Bảo về phòng ngủ.
“Tôi đưa thằng bé về phòng ngủ.

Tránh việc thằng bé nửa đêm sẽ tìm cô.”
Nói rồi, Bạch Nhược Phong bế Tiểu Bảo đi thẳng đến phòng ngủ.
“Cô ở lại thì ngủ phòng này.

Tôi sẽ ngủ phòng làm việc.”
“Được!”
Căn phòng bây giờ chỉ còn một mình Tô Ngọc Nhi.

Cô đang suy nghĩ về việc từ chối kết hôn với Bạch Nhược Phong.
Tô Ngọc Nhi làm như vậy có đúng không chứ?
Trải qua một ngày dài mệt mỏi, xảy ra rất nhiều chuyện, Tô Ngọc Nhi nằm một lát đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Nửa đêm, Tô Ngọc Nhi giật mình thức dậy, cô đi sang phòng Tiểu Bảo.

Cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch đang quấn mền, cô đến bên cạnh Tiểu Bảo.
Sốt cao quá!
Tô Ngọc Nhi đưa tay sờ trán Tiểu Bảo, cô rụt tay lại vì quá nóng.
Tô Ngọc Nhi sang phòng làm việc gọi Bạch Nhược Phong.
“Sếp Bạch, Tiểu Bảo sốt cao quá.”

Bạch Nhược Phong vẫn chưa ngủ, anh đang mải mê giải quyết công việc của công ty.
Nghe tiếng gọi của Tô Ngọc Nhi, Bạch Nhược Phong nhanh chóng rời khỏi bàn làm việc sang phòng của Tiểu Bảo.
Anh cầm máy đo nhiệt độ cho Tiểu Bảo.

Hiển thị trên máy là 38 độ.
Tô Ngọc Nhi lấy khăn nóng lau người cho Tiểu Bảo rồi cho cậu bé uống thuốc hạ sốt.
“Tiểu Bảo, em sao rồi?”
Một lúc sau, nhiệt độ của Tiểu Bảo đã hạ dần, Tô Ngọc Nhi cũng đỡ lo lắng được phần nào.
“Ngọc Nhi, cô chợp mắt chút đi.

Tôi canh Tiểu Bảo được rồi.”
“Sếp Bạch, tôi không buồn ngủ.”
“Nhanh đi ngủ đi.

Thức khuya không tốt cho sức khỏe.”
Bạch Nhược Phong lo lắng cho sức khỏe của Tô Ngọc Nhi.

Anh yêu cầu Tô Ngọc Nhi chợp mắt một lúc.
Tô Ngọc Nhi biết rằng không thể chống lại Bạch Nhược Phong.

Cô im lặng làm theo lời anh nói.

Cô quay về phòng rồi ngủ thiếp đi.
Bạch Nhược Phong từ tối đến giờ anh vẫn chưa được nghỉ ngơi..


Bình luận

Truyện đang đọc