NGỠ LÀ DUYÊN HOÁ LẠI LÀ YÊU


Hôm nay, Bạch Nhược Phong cho Tiểu Bảo chọn món ăn mà cậu bé yêu thích.
Tiểu Bảo liền lắc đầu và chỉ qua Tô Ngọc Nhi.
“Em muốn chị chọn quán sao?” Tô Ngọc Nhi ngơ ngác hỏi.
Tiểu Bảo gật nhẹ đầu.
Tô Ngọc Nhi suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Hay là chúng ta đi ăn đồ nướng đi.”
Bạch Nhược Phong phản đối ý định của Tô Ngọc Nhi.
“Không được, đồ nướng sẽ có rất nhiều dầu mỡ.

Như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe.

Món khác đi.”
Tô Ngọc Nhi có chút không vui, Tiểu Bảo cũng như vậy.

Cậu bé giận dỗi im lặng.
Bạch Nhược Phong hết cách cũng gật đồng ý.
Tô Ngọc Nhi liền vui vẻ trở lại, cô đập tay cùng Tiểu Bảo.
“Nhưng chỉ được ăn một ít.”
Thôi kệ! Được ăn còn hơn không.
“Đi thôi!” Tô Ngọc Nhi nắm tay Tiểu Bảo rồi chỉ về phía trước.
Bạch Nhược Phong bật cười, lắc đầu chịu thua với hai con người này.
Anh khởi động rồi lái xe rời đi.

Được một lúc, đã đến quán đồ nướng mà Tô Ngọc Nhi đã chọn.
Bạch Nhược Phong rất khó chịu khi đến những nơi như thế này.

Nơi này rất ồn ào và náo nhiệt, anh là con người hướng nội, mà người hướng nội thì sẽ không thích những nơi ồn ào, náo nhiệt như này.
Nhân viên phục vụ đưa menu ra và mời họ gọi món.
Tô Ngọc Nhi thuận miệng gọi vài ba món được cho là best seller của quán.
Sau khi dùng bữa, ba người họ chia tay nhau tại quán ăn.
“Sếp Bạch, tôi có việc phải đi trước.”
Tiểu Bảo không muốn rời xa Tô Ngọc Nhi nhưng cậu bé không thể đến nhà Tô Ngọc Nhi.

Đành miễn cưỡng tạm biệt ở quán ăn.
“Tiểu Bảo ngoan, hôm khác chúng ta lại gặp nhé!”
Tiểu Bảo gật đầu đồng ý.
“Tạm biệt sếp Bạch, tôi đi trước.”
Tô Ngọc Nhi tạm biệt Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo rồi rời đi.
Bạch Nhược Phong cảm thấy Tiểu Bảo được Tô Ngọc Nhi đối xử tốt hơn anh nên có chút ghen tị.
“Tiểu Bảo, sao con lại được quan tâm như vậy chứ?”
“Ba ghen tị sao?”
“Ai mà thèm ghen tị với con chứ?”
Bạch Nhược Phong bế Tiểu Bảo vào trong xe rồi lái xe rời đi.
Khu chung cư Phú Mỹ.
Sau khi rời khỏi quán ăn, Tô Ngọc Nhi đã trở về chung cư của mình.

Cô thả người trên chiếc giường rộng lớn của mình.
Tô Ngọc Nhi suy nghĩ về những ngày qua.

Thật sự nó giống như một giấc mơ đối với cô.
Chuyện quá khứ năm năm trước, cô đã cố gắng chôn vùi nó tận đáy lòng nhưng kể từ khi gặp lại Tô Ngọc Như và Trịnh Sơn.

Không ngày nào cô không nghĩ tới nó.
Tô Ngọc Nhi rất nhớ đứa con trai bé bỏng của mình, cô cảm thấy rất hối hận vì đã không giữ được đứa bé.
Tô Ngọc Nhi không muốn đắm chìm vào suy nghĩ, cô đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi vùi đầu vào công việc.
Bên kia, Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo hôm nay sẽ quay về biệt thự nhà họ Bạch theo yêu cầu của Bạch phu nhân.
“Tiểu Bảo, đã chuẩn bị xong cả chưa?”
Có vẻ Tiểu Bảo không muốn đến đó cho lắm, cậu bé buồn bã không muốn rời đi.
“Tiểu Bảo, ba biết con không muốn nhưng đây là yêu cầu của ông bà nội, con không thể không đi.”
Tiểu Bảo miễn cưỡng lên xe.
Bạch Nhược Phong ổn định khởi động rồi lái xe rời đi.

Sau hơn 1 tiếng đồng hồ đi xe, Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo cũng đã đến nơi.
Biệt thự nhà họ Bạch.
Nghe tiếng xe dừng lại trong sân, một người con gái dáng người nhỏ nhắn, gương mặt cũng tương đối, đôi chân dài thon thả bước ra chào đón họ.
“Nhược Phong…” Người đó chính là Từ Bảo Tú - tiểu thư nhà họ Từ, ứng cử viên con dâu sáng giá được Bạch phu nhân yêu quý.
Bạch Nhược Phong nhìn thấy Từ Bảo Tú, gương mặt anh lạnh lùng bước vào trong nhà không một lời chào hỏi.
Từ Bảo Tú cảm thấy có chút hụt hẫng khi Bạch Nhược Phong ngó lơ cô.

Cô chuyển mục tiêu sang lấy lòng Tiểu Bảo.
“Tiểu Bảo, dễ thương quá đi.”
Tiểu Bảo không một chút biểu cảm, cậu bé đi lướt qua Từ Bảo Tú vào trong nhà.
“Đồ nhóc ranh này! Đợi đến khi tao vào được Bạch gia, mày sẽ biết tay tao.” Từ Bảo Tú lèm bèm một mình rồi đi vào trong nhà.
“Nhược Phong con đã nhìn thấy Bảo Tú chưa? Con bé đã đến đây từ rất sớm để chuẩn bị những món con thích đấy.”
Bạch phu nhân đang ngồi xem tivi ở phòng khách nhìn thấy Bạch Nhược Phong bà liền hỏi.
“Con thấy rồi.”
“Bảo Tú, mau lại đây ngồi đi con.” Bạch phu nhân gọi Từ Bảo Tú đến ghế sofa ngồi.
Từ Bảo Tú không đến gần Bạch phu nhân, cô đi sang vị trí Bạch Nhược Phong ngồi.
Thấy vậy, Bạch Nhược Phong liền nhích sang một bên.
Từ Bảo Tú lấy món quà đã chuẩn bị sẵn từ trước đó cho Tiểu Bảo.
“Tiểu Bảo, đây là quà dì đã đem từ Mỹ về cho con đấy!”
Tiểu Bảo như phớt lờ món quà của Từ Bảo Tú, cậu bé không thèm nhìn một cái.
Trong lòng Tiểu Bảo và Bạch Nhược Phong, bây giờ chỉ có duy nhất một người chính là Tô Ngọc Nhi, không ai có thể thay thế cô.
Từ Bảo Tú rất tức giận khi bị Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo ngó lơ.
“Tiểu Bảo, sang đây ngồi với bà nội.” Bạch phu nhân gọi Tiểu Bảo sang chỗ bà.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch rất thông minh, biết được Bạch phu nhân gọi cậu sang để Từ Bảo Tú có thể ngồi gần Bạch Nhược Phong hơn.

Tiểu Bảo lắc đầu không đồng ý.
“Tiểu Bảo, hôm nay con kể chuyện đạt giải gì thế?”

“Dạ, giải nhất.”
“Tiểu Bảo giỏi quá.

Đúng là Bạch gia rất may mắn khi có một đứa cháu như con.”
Bạch phu nhân quay sang nói chuyện với Bạch Nhược Phong về vấn đề công việc.
“Nhược Phong, Bảo Tú chỉ vừa từ Mỹ bay về.

Hay là con sắp xếp cho con bé một vị trí công ty mình đi.”
Bạch phu nhân đã ra yêu cầu, Bạch Nhược Phong không có lý do để từ chối, anh gật đầu đồng ý và sẽ sắp xếp một công việc cho Từ Bảo Tú trong công ty.
Từ Bảo Tú cơ hội đã đến, cô không thể đánh mất.

Cô nói lời cảm ơn với Bạch Nhược Phong.
“Nhược Phong, em cảm ơn anh.”
“Không có gì.” Bạch Nhược Phong đáp trả lạnh nhạt.
Quản gia Tần đã chuẩn bị xong bữa ăn, bà mời mọi người dùng bữa tối.
“Bà chủ, bữa ăn đã chuẩn bị xong.

Mọi người đã có thể dùng bữa.”
“Nào! Nào, vào trong dùng bữa đi.”
“Nhược Phong, anh và Tiểu Bảo cùng dùng bữa luôn nhé!”.


Bình luận

Truyện đang đọc