NGỠ LÀ DUYÊN HOÁ LẠI LÀ YÊU


Bạch Nhược Phong không cảm thấy khó chịu, anh chỉ cười gượng gạo, hôn nhẹ lên trán cô rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Tiếng nước ào ào vang lên từ trong phòng tắm, chừng một tiếng trôi qua, anh tắm rửa xong mang theo mùi hương của sữa tắm, mái tóc đen ngắn hơi rối, áo tắm màu trắng vây lấy dáng người to lớn, vạt áo hơi mở, làn da trắng ngần, tản ra sức quyến rũ nam tính không thể khinh thường.
Sau khi tắm rửa anh quay lại giường và ôm Tô Ngọc Nhi vào trong lòng rồi ngủ thiếp đi.
Tô Ngọc Nhi thức dậy với cảm giác mệt mỏi và rối rắm trong đầu.

Cô chưa bao giờ trải qua một đêm như vậy trước đó, và cảm giác của cô đang đánh lừa cả cơ thể và tâm trí.

Cô đoán rằng Bạch Nhược Phong đã giúp đỡ cô suốt đêm qua, nhưng cô không dám nghĩ đến những gì đã xảy ra giữa họ.
Trong lúc đó, Tiểu Bảo bước vào phòng và chào hỏi hai người trước khi dùng bữa sáng được tài xế đưa đến trường.

Tô Ngọc Nhi nhìn vào Tiểu Bảo và cảm thấy niềm vui trong lòng.

Cô muốn nói với Bạch Nhược Phong về cảm giác của mình, nhưng cô không dám mở miệng.

Thay vào đó, cô cố gắng tránh ánh mắt của anh và nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Chị ơi, chào buổi sáng!” Cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch chào vui vẻ.
Tô Ngọc Nhi cười và chào lại: “Chào buổi sáng, Tiểu Bảo.

Em đã ăn sáng chưa?”
Tiểu Bảo xoa xoa bụng và nói: “Em chỉ vừa mới ngủ dậy, đã chạy sang đây rồi, Tiểu Bảo vẫn chưa ăn sáng.

Chị đi ăn sáng cùng Tiểu Bảo đi.”
Tô Ngọc Nhi cảm thấy ấm lòng vì sự quan tâm của Tiểu Bảo và nụ cười của cậu bé.


Sau khi ăn sáng, tài xế riêng đã đưa Tiểu Bảo đến trường.
Tô Ngọc Nhi và Bạch Nhược Phong sau đó ngồi lại bên nhau, hai người bắt đầu có cuộc trò chuyện mơ hồ về đêm qua.

Cả hai cùng cảm thấy lúng túng, không biết phải nói gì với nhau sau những cảm xúc đang trào dâng.
Tô Ngọc Nhi ngại ngùng, lúng ta lúng túng xấu hổ, không biết phải thế nào.
“Sếp Bạch, đêm qua…” Tô Ngọc Nhi cố gắng bắt đầu câu chuyện, nhưng lại không biết phải tiếp tục thế nào.
Bạch Nhược Phong đưa tay vuốt nhẹ lên lưng Tô Ngọc Nhi cố gắng an ủi cô.

“Đừng lo lắng, Ngọc Nhi.

Chúng ta không xảy ra chuyện gì cả.”
Nghe vậy, trong lòng Tô Ngọc Nhi cảm thấy nhẹ hẳn đi, cô thở phào nhẹ nhõm rồi tiếp tục nói: “Sếp Bạch, cảm ơn anh đã xuất hiện và cứu tôi khỏi rắc rối trong bữa tiệc.”
Hai người cứ ngồi đối diện nhau, không nói gì thêm.

Không lâu sau đó, Tô Ngọc Nhi quyết định rời đi.

Cô cảm thấy cần thời gian để suy nghĩ và đối mặt với những cảm xúc của mình.
Tô Ngọc Nhi đã rời khỏi biệt thự và đến công ty.

Cô cố gắng rời khỏi đây trước khi bị Bạch phu nhân phát hiện.
Công ty Sáng tạo Mới.
Sáng sớm hôm đó, Tô Ngọc Nhi và Tú Ái đến công ty và bàn với nhau về việc tìm kiếm Hàn Thanh Tịch.

Tô Ngọc Nhi nói: “Tú Ái, chúng ta cần tìm một cơ hội khác để gặp mặt Hàn Thanh Tịch.

Vì sự cố tối qua mà chúng ta không thể gặp mặt anh ta.” Tú Ái đồng ý và hứa sẽ giúp cô tìm kiếm.
Sau khi bàn bạc, hai người bắt đầu lao đầu vào công việc còn dang dở.
Tập đoàn Bạch gia.
Trong khi đó, trợ lý của Bạch Nhược Phong báo cáo với anh rằng cảnh sát đã đưa gia đình Tô đi và Bạch Nhược Phong yêu cầu xử lý vụ việc một cách nghiêm túc.

“ Trần Kiên, tôi muốn không cho gia đình Tô cũng như họ Trịnh sử dụng tất cả mọi cách để xử lý vụ việc này.” Bạch Nhược Phong lạnh lùng yêu cầu.
Sau đó, Bạch Nhược Phong bắt đầu bận rộn với công việc của mình.

Anh đến phòng họp để họp với các đối tác kinh doanh.

Trợ lý báo cáo rằng Từ Bảo Tú bị ốm, nhưng Bạch Nhược Phong đã không quan tâm nhiều và chỉ yêu cầu trợ lý mua một số chất bổ sung và gửi nó đi.
“Trần Kiên, cậu giúp tôi mua một ít thuốc bổ gửi cho cô ta.” Anh nói Trần Kiên.

Nhà họ Từ, Từ Bảo Tú đang nằm trên ghế sofa, mặt nhăn nhó, mắt đầy nỗi buồn.

Cô vừa xem xong một chương trình truyền hình nhưng đầu óc cô lại đang loay hoay với những suy nghĩ không vui.

Cô không thực sự bị ốm, nhưng cô đã giả vờ để có thể gặp Bạch Nhược Phong.


Từ Bảo Tú cảm thấy mình đang lâm vào một tình huống khó xử, khi cảm xúc của cô dành cho Bạch Nhược Phong từng ngày càng phức tạp hơn.
Ngay sau đó, mẹ của Bạch Nhược Phong đã đến thăm Từ Bảo Tú.

Mẹ của Từ Bảo Tú bắt đầu kể về bữa tiệc ngày hôm qua, trong đó Từ Bảo Tú đã kể về quan hệ giữa Bạch Nhược Phong với Tô Ngọc Nhi.

Mẹ Bạch Nhược Phong đã nghe vô cùng tức giận và giễu cợt.
Bà ta đã rời khỏi nhà họ Từ và quay trở lại căn biệt thự của mình.

Sau khi quay trở về nhà, Bạch phu nhân đã rất tức giận và yêu cầu Bạch lão gia gọi điện Bạch Nhược Phong quay về nhà ngay lập tức.
“Ông mau mau gọi thằng con quý tử của ông về đây ngay lập tức.” Bạch phu nhân tức giận nói.
Bạch Nhược Phong nhận được cuộc gọi của Bạch lão gia, anh thu xếp công việc và nhanh chóng quay trở về nhà để nói chuyện với ba mẹ anh về vấn đề của Tô Ngọc Nhi.
Vừa về đến nhà, Bạch Nhược Phong đã nhìn thấy ông bà Bạch ngồi ở phòng khách chờ sẵn anh.
“Ba mẹ, có chuyện gì gọi con về gấp thế?” Bạch Nhược Phong lạnh lùng hỏi.
“Nhược Phong, mau ngồi xuống.

Ba mẹ muốn con kết hôn với con bé Bảo Tú càng nhanh càng tốt.”
Bạch Nhược Phong mạnh mẽ từ chối: “Ba mẹ, con nói lại một lần nữa.

Con sẽ không kết hôn với người mà con không có tình cảm.

Người con yêu duy nhất là Tô Ngọc Nhi, không ai có thể thay thế cô ấy.

Mẹ cũng đừng đến tìm cô ấy và cấm cô ấy đến gần con và Tiểu Bảo.”
Bạch phu nhân có hơi chột người và bất ngờ khi nghe Bạch Nhược Phong nói rằng bà đừng đến tìm Tô Ngọc Nhi nữa.
Chuyện này chỉ có bà và Tô Ngọc Nhi biết, chẳng lẽ cô đã nói với Bạch Nhược Phong sao?
“Nhược Phong, mày dám nói chuyện với mẹ mày như thế à?” Bạch lão gia tức giận ngồi bên cạnh nói.

Cả người ông đang run vì tức giận đứa con trai của ông.
“Ba mẹ con nhắc lại lần nữa.

Hai người đừng xen vào cấm cản việc liên hệ giữa con và Tô Ngọc Nhi.” Bạch Nhược Phong tức giận, ánh mắt lạnh như băng.

Hai bên cãi nhau rất gay gắt, Bạch Nhược Phong đã rời đi ngay sau đó.
Khu chung cư Phú Mỹ.
Bạch Nhược Phong không thể tìm được lối thoát cho sự khó chịu của mình sau khi cãi nhau với ông bà Bạch.

Anh đã quyết định đến nhà Tô Ngọc Nhi để tìm sự an ủi.

Khi đến nơi, Bạch Nhược Phong thấy Tô Ngọc Nhi đang ăn một bữa ăn nhẹ.

Anh đi đến bên cạnh cô và cầm ly trà, nhưng không chú ý đến đồ ăn trên bàn.
“Sếp Bạch, sao anh lại đến đây?” Tô Ngọc Nhi nói với giọng hỏi han, đôi mắt nghiêng về phía anh.
Bạch Nhược Phong không để ý đến cô, anh đột nhiên kéo ghế ngồi đối diện Tô Ngọc Nhi và bắt đầu ăn thịt trong đĩa trước mặt cô.

Cô ngạc nhiên nhìn anh, không hiểu tại sao anh lại có thái độ như vậy.
Tô Ngọc Nhi nhìn chằm chằm vào anh một chút, rồi nói: “Nếu anh không muốn nói ra, thì tôi cũng không ép anh.

Nhưng nếu có chuyện gì, anh cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ luôn ở đây để nghe.”
Bạch Nhược Phong cảm thấy vô cùng lo lắng và khó chịu.

Anh không biết làm sao để nói cho Tô Ngọc Nhi biết về vấn đề gia đình của mình.

Tuy nhiên, cảm giác bối rối của anh dường như đã lây sang cho Tô Ngọc Nhi, khi cô cũng không tìm ra cách để giúp anh.
Vì không biết nói gì thêm, Tô Ngọc Nhi lên phòng khách bật TV lên và tìm kiếm những chương trình để giải tỏa cảm xúc.

Tuy nhiên, chính lúc đó, cảnh nhân vật nam chính và nhân vật nữ chính bị hôn trên màn hình đã xuất hiện, khiến cô phải đỏ mặt và bật ngay lập tức để tắm..


Bình luận

Truyện đang đọc