NGỠ LÀ DUYÊN HOÁ LẠI LÀ YÊU


Từ Bảo Tú ngồi trên xe, lẩm bà lẩm bẩm tức giận không biết phải làm như thế nào.
Sau khi về đến nhà, Từ Bảo Tú ngồi gục xuống ghế, nghẹn ngào.

Cô cảm thấy như bị đánh gục bởi sự thất vọng và cô đơn.

Cảm giác của mình đã bị lãng quên và coi thường bởi hai người đàn ông xuất sắc kia.
Đi được một đoạn, Bạch Nhược Phong đã đuổi tài xế xuống xe và đưa cho anh ta một số tiền để bắt xe về nhà.
“Cầm tiền! Tự bắt xe về nhà.” Bạch Nhược Phong lạnh lùng nói.
Tài xế im lặng mở cửa xe đi xuống và làm theo lời nói của Bạch Nhược Phong.

Tô Ngọc Nhi đang say rượu, cô rất tức giận vì hành vi mạnh bạo kéo cô vào trong xe của Bạch Nhược Phong với cô.
“Mau thả tôi xuống!”
“Anh đang làm cái gì vậy hả?”
“Mau thả tôi xuống.”
Bạch Nhược Phong đạp nhẹ chân lên ga, chiếc xe chạy với tốc độ cao trên đường phố đêm khuya.

Cảm giác tay lái nhẹ nhàng trong tay, hơi gió lạnh thổi vào mặt, nhưng trong lòng anh lại rất nóng bỏng.

Anh không thể hiểu nổi tại sao Tô Ngọc Nhi lại dám từ chối mình, một người đàn ông tài giỏi, đẹp trai, được nhiều người ngưỡng mộ.

Cô gái đó không nên có lý do gì để từ chối mình, Bạch Nhược Phong đang nghĩ trong đầu, trái tim anh cảm thấy tổn thương và tức giận.
Tô Ngọc Nhi tức giận với Bạch Nhược Phong ở trong xe nhưng anh không biết phải nói gì, lời nói lên đến môi lại bị ngừng lại.


Một lúc sau, Tô Ngọc Nhi đã bình tĩnh và giải thích với Bạch Nhược Phong.
“Sếp Bạch, điều tôi sắp nói ra chắc chắn sẽ khiến anh bị tổn thương.

Nhưng tôi không thể che giấu cảm xúc của mình.” Tô Ngọc Nhi điềm tĩnh nói.
“Ngọc Nhi, có chuyện gì mà thấy em có vẻ lo lắng thế? Mau nói đi.” Bạch Nhược Phong có chút ngạc nhiên nhưng vẫn điềm tĩnh hỏi.
“Sếp Bạch, tôi nghĩ rằng tôi và anh chỉ dừng lại ở mối quan hệ bạn bè bình thường.

Chúng ta không thể tiến xa hơn.” Tô Ngọc Nhi lấy hết bình tĩnh để nói câu này.
Bạch Nhược Phong không tức giận, anh kiêu ngạo hỏi: “Ngọc Nhi, anh có ấn tượng gì không tốt trong mắt em sao? Nếu có thì em cứ nói.”
Tô Ngọc Nhi né tránh câu trả lời của anh.

Bạch Nhược Phong cảm thấy có gì đó uẩn khúc trong chuyện này.

Anh nắm tay Tô Ngọc Nhi và nói: “Ngọc Nhi, nếu như em thật sự không thích anh.

Vậy em hãy nhìn thẳng vào mắt anh và nói đi.”
Bạch Nhược Phong làm như vậy có phải ép Tô Ngọc Nhi vào bước đường cùng không chứ?
Rõ ràng là Tô Ngọc Nhi rất thích anh và rất muốn ở bên cạnh anh và Tiểu Bảo nhưng vì cô đã hứa với Bạch phu nhân sẽ giữ khoảng cách với anh.

Nên cô không còn cách nào khác.
Tô Ngọc Nhi nghe như vậy, trái tim cô như muốn ngừng lại, cô không thể làm như vậy, cô nói dối rất tệ, cô không thể lừa dối trái tim mình.
Tô Ngọc Nhi cảm thấy tim mình đập thình thịch trong lòng ngực khi Bạch Nhược Phong đột nhiên rút ra một tài liệu từ ngăn kéo trên bàn lái xe.

Cô quan sát anh với vẻ mặt đầy ngạc nhiên và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Sếp Bạch, đây là gì vậy?” Tô Ngọc Nhi hỏi, giọng nói mang tính chất nghi vấn.
Bạch Nhược Phong không trả lời ngay, mà chỉ cười cười càng làm cô cảm thấy lo lắng hơn.

Anh ta duỗi tay, giơ tài liệu trước mặt Tô Ngọc Nhi và nói: “Vì em muốn thoát khỏi quá khứ, hãy để tôi trả lại những gì tôi nợ em.”
Lời Bạch Nhược Phong nói ra đã làm cho Tô Ngọc Nhi nhầm lẫn rằng cô sẽ chấm dứt hợp đồng làm việc tại công ty Sáng tạo Mới và rời xa khỏi anh.

Tô Ngọc Nhi thở phào nhẹ nhõm, vì cuối cùng Bạch Nhược Phong cũng đã chịu buông tha cho cô.
“Ngọc Nhi, em hãy đọc qua kiểm tra cho kỹ trước khi ký nhé!” Bạch Nhược Phong cười một cái rồi nhắc nhở.
“Ký thì ký, cần gì phải kiểm tra chứ?” Tô Ngọc Nhi lấy bút từ tay Bạch Nhược Phong, ký dứt khoát không một chút chần chờ.
Tô Ngọc Nhi cứ như vậy, đặt bút ký mà không cần phải đọc qua để kiểm tra nội dung tài liệu.

Sau khi Tô Ngọc Nhi ký xong, Bạch Nhược Phong lấy tài liệu đem cất, cười cười và nói: “Ngọc Nhi, em vừa ký vào hợp đồng hôn nhân đó.

Từ bây giờ, em sẽ là vợ hợp phát của anh.”
Cái gì? Hợp đồng hôn nhân?
Khi cô nghe Bạch Nhược Phong nói như vậy, cô bất ngờ không kịp kêu lên.


Đây là một hợp đồng hôn nhân! Tài liệu trước mặt cô là một bản thỏa thuận hôn nhân do Bạch Nhược Phong tự soạn thảo.

Cô không thể tin vào những gì cô đang nghe thấy và cô càng không thể tin rằng cô đã ký vào tài liệu đó.

Tô Ngọc Nhi bị sốc tạm thời.
“Sếp Bạch, anh nói gì vậy? Anh đang lừa tôi đấy à?” Tô Ngọc Nhi ngạc nhiên hỏi.
Bạch Nhược Phong không chút do dự, anh chỉ cười mỉa mai và nói: “Đúng vậy, Tô Ngọc Nhi.

Từ bây giờ, em là vợ danh nghĩa của anh.

Anh sẽ sắp xếp cho ai đó lấy giấy chứng nhận kết hôn càng sớm càng tốt.”
Tô Ngọc Nhi không thể tin vào những gì đang diễn ra.

Cô nhớ lại hồi nãy khi Bạch Nhược Phong nói với cô về tài liệu này, cô đã không nghe và chỉ ký mà không đọc kỹ.

Giờ đây, cô phải đối mặt với hậu quả của sự vội vàng của mình.
“Tại sao anh lại làm như vậy? Tôi không đồng ý với điều này!” Tô Ngọc Nhi cố gắng giải thích.
Bạch Nhược Phong cười cười rồi lạnh lùng nói: “Ngọc Nhi, anh đã nhắc nhở em đọc kỹ rồi ký, nhưng em không nghe.

Bây giờ lại đổ thừa là do anh.”
Tô Ngọc Nhi giận dữ và bình tĩnh nhắc lại câu nói của Bạch Nhược Phong lúc nãy: “Sếp Bạch, lúc nãy anh có nói vì tôi muốn thoát khỏi quá khứ, hãy để anh trả lại những gì anh nợ tôi.

Vậy câu nói đó là gì? Tại sao lại ký hợp đồng hôn nhân chứ?”
Bạch Nhược Phong cười một cái rồi đưa ra lời ngụy biện của mình: “Ngọc Nhi, anh sẽ phá vỡ quá khứ.

Anh sẽ dọn dẹp nó và bắt đầu một tương lai tốt đẹp hơn cho em.

Và đây là những gì anh đã nợ em.”
Tô Ngọc Nhi nghe như vậy, cô không còn lời nào để nói được với Bạch Nhược Phong.

Tô Ngọc Nhi lấy lại bình tĩnh để nói chuyện với Bạch Nhược Phong kiêu ngạo này: “Nhưng tôi không thể kết hôn mà không có giải thích rõ ràng.”
Bạch Nhược Phong ngay lập tức phủ nhận việc kết hôn: “Được! Anh có thể không chấp nhận thỏa thuận hôn nhân này.

Với một điều kiện.”
Tô Ngọc Nhi nghe như vậy, trong lòng như nhẹ đi phần nào, cô hào hứng hỏi: “Sếp Bạch, điều kiện gì, anh mau nói đi.”
“Nếu như em không kết hôn, em hãy chuẩn bị số tiền bồi thường thiệt hại là 50 triệu nhân dân tệ đi.”
Điều này đã khiến cho trái tim của Tô Ngọc Nhi như đóng băng, cô giận dữ và sốc với điều kiện mà Bạch Nhược Phong đã đưa ra.
“Bạch Nhược Phong, anh đưa điều kiện như vậy có phải là ép người quá đáng không?”
“50 triệu nhân dân tệ tôi phải làm bao nhiêu năm mới đủ tiền để bồi thường thiệt hại cho anh đây?”
“Anh độc ác quá đấy!”
Bạch Nhược Phong không một động tĩnh, anh cứ ngồi yên như vậy.

Đợi đến khi Tô Ngọc Nhi đã thực sự bình tĩnh, anh mới bắt đầu tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Ngọc Nhi, tại sao em không muốn ở bên anh? Có chuyện gì xảy ra với em sao?” Bạch Nhược Phong tiếp tục hỏi.
Tô Ngọc Nhi tiếp tục lấy khoảng cách ra làm cớ để từ chối ở bên cạnh Bạch Nhược Phong: “Tôi đã nói rồi.

Khoảng cách giữa anh và tôi nó thật sự quá lớn.

Tôi và anh không cùng đẳng cấp, chúng ta không thể tiến xa hơn.”
Tô Ngọc Nhi lo lắng Bạch Nhược Phong sẽ tức giận nhưng mọi thứ ngược lại cô nghĩ.

Bạch Nhược Phong không tức giận mà thay vào đó nở một nụ cười..


Bình luận

Truyện đang đọc