NGỠ LÀ DUYÊN HOÁ LẠI LÀ YÊU


Sau một lúc, Bạch Nhược Nhược Phong đã quay lại và đưa Tô Ngọc Nhi trở về nhà.
“Ngọc Nhi, chúng ta về thôi.”
Khu chung cư Phú Mỹ.
“Ngọc Nhi, cô giữ gìn sức khỏe.

Có chuyện gì hãy gọi cho tôi.”
Sau khi Bạch Nhược Phong rời đi, anh cho người đến giám sát và bảo vệ Tô Ngọc Nhi đề phòng xảy ra chuyện không hay.
Anh đến công ty để giải quyết công việc của mấy ngày vừa rồi.
Cốc! Cốc! Cốc!
Phòng làm việc của Bạch Nhược Phong.
“Vào đi!” Bạch Nhược Phong lạnh lùng nói.
Bạch Nhược Đồng mở cửa bước vào.
Vừa sáng sớm nay, cảnh sát đã gọi điện và thông báo cho Bạch Nhược Đồng biết rằng người đứng sau chuyện đã xảy ra với Tô Ngọc Nhi là Tô Ngọc Như - chị gái cùng cha khác mẹ với cô.
“Anh, sáng nay cảnh sát vừa gọi điện thông báo người đàn ông bị bắt kia đã khai nhận Tô Ngọc Như chính là người đứng sau chuyện này.”
“Cô ta dám làm như vậy sao? Tiểu Đồng, em nhanh chóng kiểm tra hoạt động gần đây của nhà họ Trịnh và họ Tô.”
Sau khi nghe như vậy, Bạch Nhược Phong rất tức giận, anh sẽ không tha thứ cho những người đã hãm hại Tô Ngọc Nhi.
“Được! Em sẽ đi kiểm tra ngay.” Bạch Nhược Đồng đáp lại rồi rời đi.
Từ khi Trịnh Sơn biết được việc làm sai trái của Tô Ngọc Như, anh đã có thái độ lạnh lùng và thờ ơ với cô.
“Trịnh Sơn, anh bị làm sao vậy chứ?” Tô Ngọc Như buồn bã hỏi.
“Cô còn hỏi tôi bị làm sao? Cô có nghĩ đến công việc sắp tới của công ty không? Hay suốt ngày cô chỉ ganh ghét với Tô Ngọc Nhi và muốn tìm mọi cách để hãm hại cô ta.”
Trịnh Sơn giận dữ nói rồi bỏ đi.
Lòng hận thù trong Tô Ngọc Như càng nhiều và sâu đậm hơn.

Vào buổi chiều, Bạch Nhược Phong đang tham dự buổi tiệc chiêu đãi liền nhận được điện thoại từ Bạch Nhược Đồng.
“Nhược Phong, Trịnh Sơn hôm nay sẽ ký kết hợp tác với Dishen.” Bạch Nhược Đồng thông báo với giọng gắp gáp.
“Bây giờ sao?” Bạch Nhược Phong thắc mắc.
“Đúng vậy.

Em nhớ không nhầm chiều nay anh tham gia buổi tiệc chiêu đãi đúng không?”
“Không quan trọng.

Anh sẽ đến ngay.”
Bạch Nhược Phong cúp máy và rời khỏi nơi anh đang tham dự buổi tiệc chiêu đãi.
Nhà hàng A.
Trịnh Sơn đã bàn bạc xong xuôi về vấn đề hợp tác với tập đoàn Di Shen.

Anh ta rất háo hức và vui mừng vì điều đó.
Dương Linh cũng đã bày tỏ sự quan tâm về vấn đề hợp tác.

Và đến giây phút quan trọng đó là ký hợp đồng.
Chỉ vài giây sau, nụ cười trên mặt Trịnh Sơn đã tắt khi nhìn thấy Bạch Nhược Phong mở cửa bước vào.
Tô Ngọc Như ngồi gần đó sắc mặt cũng trắng bệch, hai tay run rẩy.
Dương Linh - chủ tịch tập đoàn Di Shen đã nhận ra Bạch Nhược Phong và chào hỏi.
“A… Anh Bạch, anh cũng có việc ở đây sao?” Dương Linh đưa tay ra bắt tay với Bạch Nhược Phong.
“Tôi có hẹn với đối tác ở đây.

Tôi có thể nói chuyện với anh một chút có được không?” Bạch Nhược Phong hỏi.
“Được chứ.

Được chứ.

Sao tôi có thể từ chối anh.” Dương Linh trả lời.
Dương Linh quay sang nói với Trịnh Sơn: “Tôi có việc riêng một chút.

Hai người ra ngoài đợi tôi.”
Trịnh Sơn có chút lo sợ, anh ta sợ rằng sẽ không ký kết được hợp đồng này.
Sau khi Trịnh Sơn và Tô Ngọc Như ra ngoài, Bạch Nhược Phong bắt đầu nói chuyện với Dương Linh.
“Anh Bạch, anh có chuyện gì muốn nói với tôi thế?” Dương Linh hỏi.
“Lâu rồi không gặp, tôi muốn hỏi thăm anh một số chuyện ấy mà.”
“Có chuyện gì thế?” Dương Linh thắc mắc hỏi.
Bạch Nhược Phong nói với giọng nghiêm túc: “Nghe nói anh sắp hợp tác với Trịnh gia sao? Tôi muốn nhờ anh một chuyện.”
Dương Linh gật đầu và nói: “Anh Bạch, anh nói đi.


Tôi sẽ sẵn sàng giúp anh.”
Bạch Nhược Phong lạnh lùng và nói: “Tôi muốn anh thay đổi ý định tác hợp với Trịnh gia.

Dạo gần đây, bên Trịnh gia làm ăn thua lỗ rất nhiều và còn liên tục làm nhiều việc phạm pháp và cảnh sát đang chú ý đến.

Cho nên bọn họ muốn hợp tác với anh để đưa công ty vực dậy.”
Dương Linh bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng và nói: “Được! Tôi sẽ xem xét lại vấn đề hợp tác lần này.”
Hai người nói chuyện thêm vài câu nữa rồi Bạch Nhược Phong bước ra khỏi phòng và quăng ánh mắt sát thủ cho Trịnh Sơn và Tô Ngọc Như đang đứng ở ngoài cửa.
Trịnh Sơn và Tô Ngọc Như ở bên ngoài, hai người đứng ngồi không yên, trong lòng thấp thỏm bồn chồn.
“Hắn đã ra rồi.

Chúng ta vào hỏi kết quả đi.” Tô Ngọc Như thúc đốc Trịnh Sơn.
Trịnh Sơn để lại Tô Ngọc Như vội vã đi vào trong, Tô Ngọc Như có chút buồn bã nhưng cũng không dám chậm trễ, đi nhanh vào trong.
“Anh Dương, mời anh ký hợp đồng để hai tập đoàn Trịnh và Dương có thể hợp tác một cách tốt nhất.” Trịnh Sơn đưa bản hợp đồng cho Dương Linh ký kết.
“Tôi không thể hợp tác với anh.” Dương Linh lạnh lùng nói rồi rời đi.
Trịnh Sơn rất tức giận và nói lớn: “Tất cả chuyện này đều do cô.

Cô còn đứng đó mà nhìn cái gì?”
Trịnh Sơn tức giận rời đi và để lại Tô Ngọc Như trong nỗi buồn bã và tức giận, lòng hận thù ngày càng dâng trào.
Sau khi trở về nhà, Trịnh Sơn hậm hực và hét lớn: “Cô đã sáng mắt lên chưa? Suốt ngày chỉ biết ganh tỵ với người khác.

Chẳng làm nên được chuyện gì ra hồn.”
Tô Ngọc Như cảm thấy đau lòng khi Mã Thành Đạt hét lên với cô.

Cô biết mình đã phạm sai khi đã gây nên chuyện để không thể hợp tác với tập đoàn Di shen, nhưng cô không nghĩ rằng hành động của mình lại gây ra cơn giận dữ của Trịnh Sơn như vậy.
“Anh đừng tức giận như vậy.” Tô Ngọc Như nói với Trịnh Sơn.

“Em biết em đã làm sai, em sẽ không bao giờ lặp lại nữa.”

Trịnh Sơn không trả lời, anh ta chỉ quay lưng và bước vào phòng của mình, đóng cửa lại với một tiếng đóng sầm.
Tô Ngọc Như đứng trước cửa phòng Trịnh Sơn, cố gắng thuyết phục anh ta mở cửa.

Nhưng Trịnh Sơn không đáp ứng.

Cuối cùng, cô chỉ có thể gọi điện thoại cho Tô Đại Thành, người mà cô tin tưởng nhất.
“Cha ơi, Di shen đã từ chối hợp tác với tập đoàn Trịnh gia.” Tô Ngọc Như nói với Tô Đại Thành qua điện thoại.

“Anh ấy đang rất tức giận với con và đã khóa cửa phòng lại.”
Tô Đại Thành, người luôn sẵn sàng giúp đỡ, trả lời ngay lập tức: "Cha sẽ đến ngay.

Đừng lo lắng, cha sẽ giải quyết được vấn đề này."
Tô Ngọc Như ngồi trên ghế đợi trong khi Tô Đại Thành đến.

Cô cảm thấy như mình đang ngồi trên đống lửa.

Trịnh Sơn rất khó tính, và cô không biết làm thế nào để giải quyết vấn đề này.
Tô Đại Thành đến và hỏi Tô Ngọc Như nguyên nhân xảy ra chuyện này.
“Cha…” Tô Ngọc Như khóc lóc chạy đến chỗ Tô Đại Thành.
“Có chuyện gì? Con mau nói cha nghe.” Tô Đại Thành ôm Tô Ngọc Như vào trong lòng rồi dỗ dành an ủi.
Tô Ngọc Như khóc lóc thảm thiết.


Bình luận

Truyện đang đọc