NGỠ LÀ DUYÊN HOÁ LẠI LÀ YÊU


Ánh mắt của Lưu Bình Nguyên hướng về phía Tô Ngọc Nhi làm cho cô có linh cảm xấu, cô nhận ra người mà Lưu Bình Nguyên đang nói chính là cô.
Sau khi nghe câu trả lời của Lưu Bình Nguyên, Tô Ngọc Nhi thở phào nhẹ nhõm.Còn về Bạch Nhược Phong thở dài một hơi, anh biết rằng Lưu Bình Nguyên sẽ là tình địch của anh trong thời gian sắp tới.

Anh có cảm giác khó chịu và ngột ngạt.
Bao nhiêu chuyện đó vẫn không làm Từ Bảo Tú quên đi được chuyện lúc nãy.

Sự ghen tuông tiếp tục sinh sôi và đôi mắt giận dữ, lửa hận dành cho Tô Ngọc Nhi ngày càng bừng cháy và sâu đậm hơn.
Tô Ngọc Nhi nhìn Từ Bảo Tú với anh mắt lạnh như băng.
Trong khán phòng buổi lễ kỷ niệm đông đúc, sau khi Lưu Bình Nguyên kết thúc phần trình bày của mình, cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay không ngớt.
“Trước khi kết thúc chương trình, tôi xin mời anh Bạch, chủ tịch tập đoàn Bạch gia, cũng là người đã đóng góp để chúng ta có ngôi trường đầy tiện nghi bây giờ, lên có đôi lời phát biểu trong buổi lễ hôm nay.” Hiệu trưởng trường NEU nói.
Điều này làm cho Tô Ngọc Nhi ngạc nhiên, cô không thể ngờ rằng Bạch Nhược Phong lại là người đóng góp cổ phần để có được ngôi trường NEU như bây giờ.

‘Anh Bạch’, ‘chủ tịch tập đoàn Bạch gia” là một cái tên mà không xa lạ với nữ sinh hiện nay.
Không ít nữ sinh tìm kiếm Bạch Nhược Phong, điều này làm cho Lưu Bình Nguyên không thể không thấy tự ti với Bạch Nhược Phong.

Nếu mà so sánh giữa Lưu Bình Nguyên và Bạch Nhược Phong thì Bạch Nhược Phong sẽ hơn Lưu Bình Nguyên về mọi mặt.
Trong đầu Bạch Nhược Phong không có suy nghĩ nào khác ngoài hình bóng của Tô Ngọc Nhi, anh kết thúc bài diễn giải với vài từ đơn giản làm cho khán phòng có chút thất vọng.
Bài phát biểu của Bạch Nhược Phong cũng được xem như là kết thúc buổi lễ kỷ niệm của trường đại học NEU.
Sau khi Bạch Nhược Phong xuống dưới sân khấu, thầy hiệu trưởng đã đến chào hỏi và mời anh tham gia buổi tiệc rượu của trường: “Giám đốc Bạch, hôm nay chúng tôi có một bữa tiệc nho nhỏ muốn mời anh tham gia, anh sẽ không từ chối chứ?”
Bạch Nhược Phong vốn dĩ là sẽ từ chối nhưng nhìn sang Lưu Bình Nguyên đang trò chuyện cùng các cổ đông của trường anh đoán được Tô Ngọc Nhi cũng sẽ tham gia buổi tiệc này.


Anh gật đầu đồng ý và nói: “Được! Tôi sẽ tham gia cùng mọi người.”
Thầy hiệu trưởng nhìn Từ Bảo Tú đứng bên cạnh Bạch Nhược Phong, liền cười rồi nói: “Giám đốc Bạch, anh cũng có mắt nhìn người quá đấy.

Cô gái này thật đẹp, đúng là trai tài gái sắc mà.

Khi nào thì cho chúng tôi nhận thiệp hồng đây?”
Thầy hiệu trưởng đã hiểu lầm rằng Từ Bảo Tú là người yêu của Bạch Nhược Phong.

Ông có dành vài lời khen ngợi cho hai người.
Điều này làm cho Từ Bảo Tú rất tự hào và vui vẻ.

Ngay lúc cô đang tự hào và hạnh phúc thì Bạch Nhược Phong đã lên tiếng phủ nhận chuyện này.
Bạch Nhược Phong cau có, khó chịu nói: “Hiệu trưởng, ông hiểu nhầm rồi.

Tôi và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, ông đừng nói như vậy.”
Nụ cười trên khuôn mặt Từ Bảo Tú liền bị dập tắt bởi lời phủ nhận của Bạch Nhược Phong.

Gương mặt cô như tảng băng bị đông cứng.
Hiệu trưởng biết rằng mình đã chọc tức Bạch Nhược Phong, ông không dám nhiều lời nữa.
“Giám đốc Bạch, tôi xin lỗi vì đã hiểu nhầm.

Tôi đúng là có mắt như mù mà.

Nào chúng ta đến buổi tiệc thôi nào.”
Bạch Nhược Phong vẫn đứng im như cây cột bị đóng xuống dưới đất, không chịu di chuyển.

Nghĩ đến chuyện Lưu Bình Nguyên và Tô Ngọc Nhi sẽ ngồi gần nhau ở buổi tiệc, anh nhanh chóng di chuyển đến phòng tiệc.

Mặc kệ Từ Bảo Tú đang đứng đó một mình.
Bạch Nhược Phong rời đi để lại Từ Bảo Tú cơn tức giận và thất vọng tràn trề khi nghe Bạch Nhược Phong nói cô và anh chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường.

Phòng tiệc đầy ắp những người tham dự, với ánh đèn lấp lánh và không khí phấn khích.

Bạch Nhược Phong được hiệu trưởng phân biệt và đưa anh ngồi vào vị trí trung tâm của buổi tiệc, mọi ánh mắt đổ dồn về anh.


Trái tim anh đập nhanh khi anh nhìn thấy Tô Ngọc Nhi và Lưu Bình Nguyên ở một góc xa của phòng.
Tô Ngọc Nhi cố gắng ngồi xuống một cách lặng lẽ để tránh sự chú ý, nhưng Bạch Nhược Phong bất ngờ xuất hiện và kéo cô về phía mình.

Mọi người trong phòng đều sốc và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Điều này làm cho tất cả mọi người trong phòng tiệc đều nghĩ cô gái Lưu Bình Nguyên nói trên bục giảng vừa nãy có phải là Tô Ngọc Nhi hay không?
“Sếp Bạch, anh đang làm gì vậy?” Tô Ngọc Nhi giận dữ hỏi, tránh ánh mắt của mọi người.
“Ngồi xuống đây đi, chúng ta nên ngồi gần nhau.” Bạch Nhược Phong nói với một nụ cười thân thiện, kéo Tô Ngọc Nhi về phía ghế cạnh mình.
Tô Ngọc Nhi không thể nào từ chối được sự lôi kéo của Bạch Nhược Phong, nên cô đành ngồi xuống, nhưng không khỏi cảm thấy bối rối.

Trong khi đó, Lưu Bình Nguyên phải ngồi sang một bên, không còn chỗ trống nào ở bên cạnh Tô Ngọc Nhi.
Điều này làm cho Lưu Bình Nguyên trong lòng có cảm giác mất mát, trong đầu anh nghĩ rằng: “Chẳng lẽ, lần này mình lại không có cơ hội sao? Không được, mình phải quyết tâm theo đuổi Tô Ngọc Nhi.

Mặc kệ tình địch là ai, mình không được bỏ cuộc.”
Trong lúc mọi người còn đang bàn bạc, ăn uống, hiệu trưởng đứng lên để phát biểu.

Ông cảm ơn Bạch Nhược Phong vì đã quyên góp tiền cho nghiên cứu trong những năm qua, đồng thời khen ngợi anh về lòng hào phóng và tinh thần từ thiện.
“Giám đốc Bạch, anh thật tài năng và tốt bụng.

Cảm ơn anh vì đã đóng góp tiền cho các nghiên cứu của trường trong những năm vừa qua.

Tôi tin rằng tập đoàn Bạch gia với một người có tâm có tầm như anh đảm nhận chắc chắn sẽ vươn ra tầm thế giới trong tương lai.”
“Hiệu trưởng, cảm ơn ông đã dành lời khen cho tôi.”

truyện ngôn tình
Bạch Nhược Phong cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng anh chỉ cười và cảm ơn hiệu trưởng.


Tô Ngọc Nhi nhìn về phía anh với ánh mắt ngưỡng mộ, và cô nhận ra rằng Bạch Nhược Phong đã làm từ thiện rất nhiều trong những năm vừa qua.
Bầu không khí trên khuôn viên trường đại học rộn ràng với tiếng cười và những mùi hương thơm ngát từ những chiếc bánh nướng trên lửa than hồng.

Bữa tiệc buổi lễ kỷ niệm, nướng bánh của các sinh viên của trường đại học NEU được tổ chức để kết nối giữa các cựu sinh viên và tân sinh viên với nhau.
Tô Ngọc Nhi một cô gái xinh đẹp, tóc dài đen óng, đang nhanh chóng chạy lại từ bàn ăn đến khu vực tiệc nướng bánh.

Cô diện trang phục trẻ trung, năng động, thể hiện sự hào hứng của mình đối với buổi tiệc này.

Tô Ngọc Nhi là một trong những sinh viên nổi tiếng của khoa về khả năng học tập xuất sắc và tính cách hòa đồng, vui vẻ.
Sau khi buổi tiệc bắt đầu, Tô Ngọc Nhi nhanh chóng tham gia vào hoạt động nướng bánh cùng các bạn sinh viên khác.

Cô cầm lấy một chiếc đũa gỗ và nhẹ nhàng đút thịt nướng lên than nóng.

Cảm giác khói và hương vị thơm ngon từ những chiếc bánh nướng khiến cô thêm phần hào hứng.
Tô Ngọc Nhi trên tay cầm ly rượu vang, chỉ vừa để trên môi chưa uống ngụm nào đã bị Bạch Nhược Phong xuất hiện và ngăn cản.
“Ngọc Nhi, uống với anh một ly đi nào.” Lưu Bình Nguyên cầm ly rượu trên tay mời Tô Ngọc Nhi.
Tô Ngọc Nhi lưỡng lự một lúc rồi đưa ly nhấp môi nhưng Bạch Nhược Phong xuất hiện: “Ngọc Nhi, em không thể uống nó.”
Tô Ngọc Nhi bất ngờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra..


Bình luận

Truyện đang đọc