NGỠ LÀ DUYÊN HOÁ LẠI LÀ YÊU


Tô Ngọc Nhi không thể tin vào những gì cô vừa nghe.

Cô biết rằng nhà họ Bạch rất muốn Từ Bảo Tú và Bạch Nhược Phong là một cặp, nhưng cô không ngờ rằng Bạch Nhược Phong lại không đồng ý với mối quan hệ này.

Cô cảm thấy rất vui nhưng lại buồn và khó chịu khi biết được sự khác biệt giữa mình và Từ Bảo Tú.
Tô Ngọc Nhi biết rằng khoảng cách giữa cô và Bạch Nhược Phong cách nhau rất xa.
Sau khi nghe xong cuộc trò chuyện của hai người, Tô Ngọc Nhi quay lại phòng nghỉ ngơi và đưa Tiểu Bảo trở lại giường.

Cô ngồi trên giường và suy nghĩ về tất cả những gì cô vừa nghe.

Cô muốn nói chuyện với Bạch Nhược Phong về những suy nghĩ của mình, nhưng cô không biết làm cách nào để nói ra điều đó.
“Tại sao vậy chứ? Tại sao bọn họ lại quan trọng đến mọi thứ như vậy?”
“Bạch Nhược Phong, anh ấy có tình cảm với mình sao? Nhưng…”
Giang Hồng Ngọc đang nằm trên giường, nhưng cô không thể ngủ được.

Bầu trời đêm rất tối và sóng biển đang vỗ về bờ.

Cô bật dậy và đi ra ngoài tầng hai của boong tàu.

Cảm giác mặn mà của gió biển khiến cô cảm thấy mát mẻ và thư giãn.
Tuy nhiên, khi Tô Ngọc Nhi đang ngắm nhìn dòng biển đầy uyển chuyển, cô đã bị Từ Bảo Tú và chị họ Từ Bảo Tâm nhìn thấy trên tầng ba.


Cả hai cô gái đang cười và nói chuyện với nhau, rõ ràng là không vui khi thấy cô đang ở đó.
“Chị họ…” Từ Bảo Tú quay sang nói với một cô gái gần đó.
“Có chuyện gì sao?” Từ Bảo Tâm quay sang hỏi.
Từ Bảo Tú chỉ tay về phía Tô Ngọc Nhi rồi nói: “Cô gái đó chính là người em đã kể với chị.”
“Có phải là người nhà họ Tô không?” Từ Bảo Tâm thắc mắc hỏi.
Từ Bảo Tú gật đầu rồi nói: “Cô ta có gì hơn em mà Bạch Nhược Phong lại mê mệt vậy chứ?”
Từ Bảo Tâm ngồi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có cách rồi.”
Hai người họ xì xào to nhỏ một lúc.

Từ Bảo Tú đứng dậy đi xuống dưới tầng hai của boong tàu.
“Cô đang làm gì ở đây?” Tô Ngọc Nhi hỏi, ánh mắt của cô lạnh lùng.
Tô Ngọc Nhi cảm thấy mình bị kẹt giữa người phụ nữ này, người mà cô cảm thấy họ không thân thiện với mình.

Tô Ngọc Nhi nói: “Tôi chỉ đang muốn tìm sự yên tĩnh để đọc sách.”
Tô Ngọc Nhi cười khẽ: “Cô không nên đọc sách vào thời điểm này.

Hãy đi ngủ sớm để sẵn sàng cho buổi sáng sớm hơn.”
Tô Ngọc Nhi cảm thấy bị tấn công và không muốn làm phiền họ nữa, cô đã rời khỏi đó và quay lại phòng của Tiểu Bảo.
Trong khi đó, trên tầng ba, Từ Bảo Tâm đã bí mật nhắn tin với một kẻ say rượu để quấy rối và lăng mạ Tô Ngọc Nhi.
“Anh làm gì vậy? Mau thả tôi ra…” Tô Ngọc Nhi lo sợ và la lớn để cầu cứu sự giúp đỡ từ mọi người.
Khi cảnh này được bắt gặp bởi Bạch Nhược Đồng, anh ta đã đến giúp đỡ cô gái trẻ.

Tuy nhiên, khi Bạch Nhược Đồng đến, Tô Ngọc Nhi đã vô tình rơi xuống biển.
Từ Bảo Tú và Từ Bảo Tâm rất sợ hãi và không biết phải làm gì.
Tô Ngọc Nhi, cả người rơi xuống biển, cảm thấy như mình sắp chết, cô cố gắng đưa tay lên trời để đón bất cứ giọt nước nào cô có thể.

Cô biết rằng cô không thể sống sót được lâu.

Nhưng khi cô nghĩ đến Tiểu Bảo và Bạch Nhược Phong, cô đã khơi dậy mong muốn sống sót của mình.

Cô vừa đập vỡ tấm gương phản chiếu của mình để cứu mạng mình, vừa trìu mến những người mình yêu thương.
Đồng thời, Bạch Nhược Phong xuất hiện trước mặt cô.

Anh ta đã nhìn thấy cô rơi xuống biển và không ngần ngại nhảy xuống để cứu cô.
“Nhược Phong, cứu tôi với…” Tô Ngọc Nhi cố gắng dùng hết sức và hơi thở cuối cùng để kêu cứu trong vô vọng.
Bạch Nhược Phong hòa mình vào dòng nước biển lạnh ngắt, anh bơi từ nơi này đến nơi kia để tìm Tô Ngọc Nhi.

“Ngọc Nhi, em đâu rồi?”
“Tô Ngọc Nhi, em đâu rồi? Mau trả lời anh đi.”
Bạch Nhược Phong lo lắng gọi tên Tô Ngọc Nhi.
Bạch phu nhân và Bạch lão gia nghe tin Bạch Nhược Phong đã nhảy xuống biển biển cứu Tô Ngọc Nhi.

Hai người lo lắng đi đến boong tàu nơi xảy ra sự việc.
“Nhược Phong, sao con lại làm như vậy chứ?” Bạch phu nhân lo lắng khóc như muốn ngất tại chỗ.
Sau một lúc chật vật giữa biển nước, Bạch Nhược Phong cũng đã tìm được Tô Ngọc Nhi.

Mọi người trên boong tàu nhìn thấy vậy, liền thả dây xuống để kéo Bạch Nhược Phong và Tô Ngọc Nhi lên.
Không ngần ngại, sau khi đưa Tô Ngọc Nhi lên boong tàu, anh sơ cứu cho cô nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy, anh không suy nghĩ gì nhiều, chỉ còn biện pháp cuối cùng là hô hấp nhân tạo.
Bạch Nhược Phong đặt môi của anh lên môi Tô Ngọc Nhi rồi bắt đầu hô hấp.
Từ Bảo Tú chứng kiến cảnh này tức giận như muốn tăng xông tại chỗ, cục tức dâng lên đến cổ họng cô rồi.
“Ngọc Nhi, em tỉnh dậy đi.” Vừa hô hấp, anh vừa gọi tên cô.
Nhìn thấy ánh mắt kiên định và tự tin của Bạch Nhược Phong, hai người lớn tuổi biết rằng con trai mình đã di chuyển với cảm xúc thật và đã trở thành một người dũng cảm.

Tuy nhiên, sự việc này lại trở thành chủ đề bàn tán khi mọi người đang nói về Tô Ngọc Nhi được Bạch Nhược Phong cứu.
Một lúc sau, từ trong miệng Tô Ngọc Nhi phun ra vài ngụm nước, cuối cùng cô cũng đã tỉnh lại.
Bạch Nhược Phong thở phào nhẹ nhõm, anh ôm Tô Ngọc Nhi vào trong lòng an ủi.
Tô Ngọc Nhi mở mắt nhìn thấy người đang ở trước mặt cô là Bạch Nhược Phong, trong lòng cô rất vui và hạnh phúc.
“Nhược Phong, cảm ơn anh đã cứu em.” Tô Ngọc Nhi nói với giọng yếu ớt.
“Ngọc Nhi, em đừng lo.

Mọi chuyện đã qua rồi.” Bạch Nhược Phong nhẹ nhàng nói.
Bạch Nhược Phong ôm Tô Ngọc Nhi trong lòng rồi quay sang nói với Bạch Nhược Đồng.
“Tiểu Đồng, em giúp anh điều tra xem người đã hãm hại Ngọc Nhi là ai? Sau khi tìm ra nhất định không tha cho nó.” Bạch Nhược Phong giận dữ nói.

“Được! Em hiểu rồi.” Bạch Nhược Đồng gật đầu và làm theo.
Lúc này, Từ Bảo Tú và Từ Bảo Tâm gương mặt chẳng còn chút máu, trong lòng đang lo sợ như lửa đốt, không biết sau khi điều tra ra bọn họ.

Bọn họ phải chịu
hình phạt như thế nào.
Sau khi giao nhiệm vụ cho Bạch Nhược Đồng, Bạch Nhược Phong bế Tô Ngọc Nhi về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi đưa Tô Ngọc Nhi về phòng, Bạch Nhược Phong cho cô nghỉ ngơi trên giường và chuẩn bị nước tắm ấm cho cô.

Tô Ngọc Nhi cảm thấy rất biết ơn anh vì đã cứu mình khỏi biển và cũng vì đã trêu chọc và giúp cô tắm nước ấm.
“Sếp Bạch, cảm ơn anh vì đã cứu em.

Em không biết làm sao mà báo đáp cho anh được.” Tô Ngọc Nhi nói với Bạch Nhược Phong với giọng nói cảm động.
“Không có gì, em chỉ cần hứa với anh là không bao giờ làm những điều ngu ngốc làm tổn hại đến bản thân em trong tương lai.” Bạch Nhược Phong trả lời cô.
Tô Ngọc Nhi gật đầu đồng ý với lời nhắc nhở của anh.

Bạch Nhược Phong nhanh chóng chuẩn bị nước tắm cho cô và hướng dẫn cô cách tắm nước ấm để giữ ấm cơ thể.
“Ngọc Nhi, nước ấm đã chuẩn bị xong rồi.

Em nhanh chóng đi tắm kẻo cảm lạnh.” Bạch Nhược Phong hối thúc Tô Ngọc Nhi đi tắm.
Tô Ngọc Nhi vẫn ngồi ì ạch, cô không chịu đứng dậy đi vào phòng tắm..


Bình luận

Truyện đang đọc