NGOAN NGOÃN HỌC CÁCH LÀM CHỒNG EM

Hoà lẫn với tiếng mưa mỗi lúc càng lớn bên ngoài, bên trong phòng liên tục phát ra những âm thanh mờ ám. Tiếng va chạm xác thịt vang lớn đến chói tai, đan xen là tiếng nức nở không tròn vành rõ chữ của La Ngữ Tịch.



Trên giường, La Ngữ Tịch nằm sấp, phần hông và mông bị kéo nâng cao lên. Từ phía sau, Hạc Tư Đằng lại liên tục dùng sức chuyển động, mỗi một lần tiến công đều mạnh mẽ và sâu tận trong cùng.



"Hư... c... ư..."



La Ngữ Tịch chỉ cảm nhận được cảm giác đau thốn ở bụng dưới, nước mắt ở khoé mi cứ đua nhau chảy ra. Cô càng cố trườn người về trước, bàn tay của Hạc Tư Đằng đang nắm eo cô càng siết chặt kéo lại.



"T... ư... ư... Đằ... ng..."



La Ngữ Tịch cắn chặt răng, cố phát âm rõ chữ nhất có thể.



"Đa... u... qu... á..."



Không rõ qua bao lâu, khi cơ thể La Ngữ Tịch không trụ được nữa, giây phút sắp ngã gục bỗng bị Hạc Tư Đằng kéo dựng dậy, áp sát lưng vào trước ngực anh.



Một tay Hạc Tư Đằng vòng ôm ngang eo La Ngữ Tịch, một tay vòng ở phía trên, cổ tay anh giữ cổ cô ép ngả về sau tựa lên hõm vai anh.



Hơi thở nặng nề nam tính của Hạc Tư Đằng phả kề cận bên tai La Ngữ Tịch, cô thở dốc từng hơi, hai mắt khép hờ một nửa mơ màng nhìn trần nhà.



Động tác giao thoa thể xác của Hạc Tư Đằng nhẹ nhàng hơn, đến khi tinh thần cùng thân thể của La Ngữ Tịch chìm trong cảm xúc mê hoặc anh mang tới, động tác anh trong một giây liền chuyển sang mạnh bạo.



"A..."



La Ngữ Tịch giật nảy cả người, nhưng từ đầu đến chân đều bị Hạc Tư Đằng ghìm chặt không thể vùng vẫy.



Từng chút trôi qua, cảm xúc thăng hoa cuộn trào dâng đến đỉnh đầu, kéo theo cơ thể La Ngữ Tịch run rẩy mất khống chế, vô thức phát ra những âm thanh thoả mãn.



Song song cùng thời điểm, cảm nhận được sự co thắt bên trong cơ thể La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng cũng không kiềm chế mà giải phóng năng lượng tích tụ.



Men theo bắp đùi trong của La Ngữ Tịch chảy xuống dòng nước trắng sệt chứa tinh linh vô hình. Ngay khi Hạc Tư Đằng vừa buông tay, cơ thể vô lực của cô liền ngã sấp về trước, nằm yên bất động.



Đầu tóc La Ngữ Tịch rũ rượi, mồ hôi túa ra ướt đẫm. Hiện tại ngoài đau và mất sức lực ra, cô không còn cảm giác nào khác.



Nằm yên còn chưa được năm phút, Hạc Tư Đằng đã nằm sấp đè lên người La Ngữ Tịch, lần nữa "tiến sâu" vào trong cơ thể cô.



Hai bàn tay của La Ngữ Tịch bấu ga giường không chặt, những ngón tay run lên không kiểm soát. Thật lòng cô không hiểu, rốt cuộc Hạc Tư Đằng muốn cô chứng minh tình cảm thế nào qua tư thế thân mật không thể nhìn mặt nhau, đã vậy từ đầu đến cuối cô luôn ở thế bị động.



Trái ngược với La Ngữ Tịch sức cùng lực kiệt, Hạc Tư Đằng dường như chỉ mới trong giai đoạn khởi đầu cuộc vui, năng lượng dư thừa vẫn đang chờ được tiêu hao.



Anh chợt cúi đầu hôn lên vành tai cô, thấp giọng thì thầm: "Em muốn ngủ cứ ngủ, em muốn ngất cứ ngất. Nhưng phải đợi khi nào cơn mưa ngoài kia dừng lại, thì cuộc làm tình của chúng ta mới kết thúc."



Đầu óc La Ngữ Tịch lập tức bị cơn hoang mang làm cho trống rỗng, chẳng mấy chốc bị Hạc Tư Đằng kéo ngược lại hố sâu của dục vọng.



Càng về đêm muộn, mưa bên ngoài không rõ trùng hợp hay có sắp đặt mà càng trút xối xả. Cổ họng La Ngữ Tịch dần khàn đi, thể lực từng chút bị Hạc Tư Đằng hung bạo rút cạn.



La Ngữ Tịch cứ đinh ninh cho rằng Hạc Tư Đằng chỉ giận dỗi nên cố ý nói những lời như thế kia. Nhưng trong đêm dài, cô thật sự bị làm cho ngất đi tỉnh lại hai lần vẫn chưa được buông tha, tựa như anh muốn mang những cảm xúc thiếu thốn hai năm qua đòi lại trong một lần.



Cho đến hơn ba giờ sáng, hơi ẩm bốc lên từ mặt đất sau trận mưa lớn cả đêm khiến bầu không khí thêm lạnh. La Ngữ Tịch nửa tỉnh nửa mê nằm trên giường, toàn thân cùng tứ chi rời rạc mất cảm giác.



Lần đầu sắp thiếp đi, Hạc Tư Đằng dùng khăn ấm lau mặt và người La Ngữ Tịch khiến cô giật mình tỉnh dậy.



Lần cuối sắp rơi vào cơn ngủ sâu, trước khi mi mắt của La Ngữ Tịch khép chặt, cô nhìn thấy Hạc Tư Đằng nâng bàn chân cô hôn lên một cái, sau đó giúp cô mang vớ vào.



Tiếp theo... ý thức La Ngữ Tịch hoàn toàn rơi vào bất tỉnh.

Bình luận

Truyện đang đọc