Đến khi bị ném lên giường, La Ngữ Tịch vẫn còn há hốc kinh ngạc, chưa dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Hai mắt cô mở to không chớp dõi theo Hạc Tư Đằng cởi phăng áo thun đang mặc trên người, tâm trí lẫn trái tim cô đều đồng loạt treo lơ lửng.
Ngay khi anh vừa áp người đến, cô vội đẩy ngực anh ra cản lại, theo phản xạ bật ra: "Từ từ từ từ từ... tôi mới ăn no, vận động mạnh sẽ bị sốc hông, nghỉ hai mươi phút đã được không?"
Động tác mạnh bạo của Hạc Tư Đằng chợt dừng lại, anh liếc nhìn đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường, sau đó miễn cưỡng chấp thuận lời đề nghị: "Được, đúng tám giờ năm mươi ba phút chúng ta sẽ bắt đầu."1
Nói rồi Hạc Tư Đằng chậm rãi xuống giường, cho tới lúc anh rời khỏi phòng La Ngữ Tịch mới dám thở phào. Cô nằm dài ra đệm, trong đầu vẫn còn vô cùng hoang mang trước quyết định đột ngột của anh.
Tự do Hạc Tư Đằng không muốn, lại muốn vác trách nhiệm đè nặng trên vai.
Ra ngoài không lâu Hạc Tư Đằng đã quay trở lại, anh đến gần đưa ly nước cam cho La Ngữ Tịch, thấp giọng đe dọa: "Tôi dọn dẹp, rửa chén xong sẽ quay lại, đừng có hòng nghĩ đến chuyện bỏ trốn."
La Ngữ Tịch chậm chạp ngồi dậy, e ngại cầm lấy ly nước, vừa nghe anh nói xong nụ cười gượng gạo trên môi cô càng thêm mất tự nhiên, cánh tay giơ lên cũng cứng đờ không thu lại nổi.
Đợi La Ngữ Tịch cầm ly nước, Hạc Tư Đằng mới buông tay quay người nhặt áo thun khi nãy ném dưới sàn đặt lên đệm.
Trong lúc anh ở bên ngoài dọn dẹp, La Ngữ Tịch bên trong phòng sốt ruột không yên.
Nếu từ chối vì không muốn, chắc chắn anh sẽ đem lời thỏa thuận đêm đầu tiên ra, rằng anh đã thay đổi thì cô phải làm vợ ngoan, mà là vợ ngoan thì phải biết chiều chồng.
Nếu từ chối vì không khỏe, chắc chắn anh sẽ đem những chuyện ở bàn ăn lúc nãy cho rằng cô bịa cớ.
Nếu từ chối vì sợ, chắc chắn anh sẽ được đà làm tới.
La Ngữ Tịch khổ tâm vò đầu tóc đến rối tung chỉ để nghĩ ra cách trốn, thật lòng chuyện lên giường cô không lo, điều khiến cô lo chính là việc Hạc Tư Đằng muốn có con.
Lần trước may mắn rơi vào kỳ an toàn nên thoát, lần này vẫn chưa đến kỳ an toàn, khả năng dính bầu sẽ cực kỳ cao. Huống chi, chuyện có con không thể xảy ra, bởi giữa cả hai vẫn còn một tờ thỏa thuận có thời hạn chắn ngang.
La Ngữ Tịch bất an đến mức chân tay bủn rủn, khi Hạc Tư Đằng trở về phòng thì mặt cô đã trắng bệch chẳng khác nào bị rút hết máu.
Đọc thấu được suy nghĩ của cô, anh chẳng hề thương xót, ngược lại còn có chút hả hê châm chọc: "Có con là trúng số đấy, tôi cho em trúng vài lần để biết cảm giác với người ta."1
"..." La Ngữ Tịch vô thức lấy hơi lên, cười không nổi khóc cũng chẳng xong.
Hạc Tư Đằng mang theo nụ cười nhàn nhạt đi tìm ví tiền, lấy ra sấp giấy màu trắng có kích cỡ bằng một tấm thẻ tín dụng, cầm đến gần chỗ La Ngữ Tịch đang ngồi ở mép giường.
Ngồi xuống đối diện, anh đưa sấp giấy cho cô, không nói cũng không giải thích.
La Ngữ Tịch nhìn bên trên những mảnh giấy cứng có in dòng chữ lớn [Thẻ Ưu Tiên], bên dưới còn có một dòng chữ nhỏ [Số lần sử dụng có hiệu lực: 1].
Đếm qua được mười tấm, tấm cuối số lần sử dụng được thêm [+1], La Ngữ Tịch có chút trông đợi ngẩng đầu nhìn Hạc Tư Đằng, hiếu kỳ hỏi: "Đây là gì?"
Hàng chân mày của Hạc Tư Đằng hơi nhướng nhẹ, không nhanh không chậm đáp: "Ngoại trừ liên quan đến việc ly hôn, em có thể yêu cầu tôi làm bất kỳ chuyện gì, kể cả chuyện tôi không muốn bằng tấm thẻ ấy."
Tự dưng Hạc Tư Đằng lại bày trò nhưng thật ra cũng có chút thú vị, La Ngữ Tịch cong môi mỉm cười, đảo tới đảo lui mấy tấm thẻ trên tay.
Có điều, bản thân La Ngữ Tịch không có quá nhiều điều đòi hỏi ở Hạc Tư Đằng, ngoại trừ việc mong anh trưởng thành và yên phận.
La Ngữ Tịch chia lại năm phiếu cho Hạc Tư Đằng, riêng cô sẽ giữ phiếu được cộng thêm một lần sử dụng, vậy cũng xem như công bằng cho cả hai.
"Nếu như anh nghiêm túc, tôi cũng sẽ nghiêm túc."
Hạc Tư Đằng cúi đầu nhìn những tấm phiếu được nhét trong lòng bàn tay, anh nhìn lại La Ngữ Tịch, nghiêm chỉnh xác nhận: "Thật?" . Ngôn Tình Hay
La Ngữ Tịch gật đầu khẳng định.
Ngay lập tức, Hạc Tư Đằng thẳng lưng dậy, biểu cảm chớp mắt trở nên đen tối. Anh bỗng giơ một thẻ ưu tiên lên, nhẹ nhàng yêu cầu: "Tôi muốn có con."1
"Phập!" một cái, La Ngữ Tịch cảm tưởng một mũi tên vừa đâm thẳng vào tim mình.1
Gậy ông đập lưng ông, thê thảm đến mức chẳng ai thương hại.