NGOAN NGOÃN HỌC CÁCH LÀM CHỒNG EM

Trước lời đề nghị của Hạc Tư Đằng, không chỉ cha mẹ La mà ngay cả La Ngữ Tịch cũng vô cùng ngỡ ngàng. Người khác có thể thiên vị con mình, nhưng ông bà tuyệt đối sẽ không vì con mà bất chấp đối xử tệ với người khác.



Nhận được thành ý của Hạc Tư Đằng, mẹ La liền nhắc La Ngữ Tịch: "Theo chồng về đi, mới cưới vài ngày, con đi thế này không nên đâu."



Tâm trạng La Ngữ Tịch thật sự không tốt, mỗi việc thấy mặt Hạc Tư Đằng đã tồi tệ thêm thì đừng nói đến theo anh về.



Đợi mãi không thấy La Ngữ Tịch có động thái nào khác, cha La bất đắc dĩ mở lời: "Về sớm còn nghỉ ngơi mai đi làm."



La Ngữ Tịch âm thầm thở ra hậm hực, vì thôi để cha mẹ phiền lòng đành ngoan ngoãn trở về phòng thu dọn đồ đạc.



Lúc La Ngữ Tịch cầm túi và ôm tập hồ sơ ra, Hạc Tư Đằng liền chủ động bước đến gần giành lấy cầm hết. Ra ngoài xe, anh còn một tay ôm đồ một tay mở cửa ghế phụ cho cô, cha mẹ La tiễn ra tận cửa, nhìn thấy con rể đối tốt với con gái nên sớm bỏ qua hiềm nghi suốt cả buổi.



Trên đường về nhà, dù đã ở cùng một chỗ chỉ có hai người, Hạc Tư Đằng cũng đã có lòng đến tận nơi đón La Ngữ Tịch về, thế nhưng từ khi lên xe cô luôn xoay mặt ra ngoài cửa sổ, chẳng hề để anh vào mắt.



Qua một hồi, không chịu nổi thái độ lạnh lùng của La Ngữ Tịch nữa, Hạc Tư Đằng buộc phải lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Có chuyện gì cũng phải cùng nhau nói rõ ràng, cô im lặng cả ngày rồi lại về nhà cha mẹ đẻ, rốt cuộc cô muốn cư xử thế này tới khi nào?”



La Ngữ Tịch giữ tư thế cũ, chẳng thèm liếc qua Hạc Tư Đằng cũng chẳng thèm tranh cãi, từ tốn đáp: “Tôi chỉ đang làm điều anh muốn.”



“Tôi muốn?” Hạc Tư Đằng khó hiểu thốt lên, hoang mang hỏi ngược lại: “Tôi muốn gì?”



Đến lúc này, La Ngữ Tịch mới chầm chậm xoay đầu qua phía Hạc Tư Đằng, nhẹ nhàng đáp: “Anh muốn ly hôn, tôi giúp anh tạo khoảng cách.”



Lời La Ngữ Tịch vừa dứt, âm thanh bánh xe trượt dài ma sát trên mặt đất vang lớn, Hạc Tư Đằng đánh lái tấp vào lề đường dừng lại, kinh ngạc xoay người qua cô chất vấn: “Tôi muốn ly hôn là thật, nhưng chẳng phải trước đó chúng ta đã thỏa thuận chung sống hòa thuận tới lúc chia tay rồi sao?”



Nét mặt La Ngữ Tịch tỏ ra vô cảm nhưng vẫn không giấu được mệt mỏi, ánh mắt kiên định mạnh mẽ đã phủ dày một lớp thất vọng.



Nghe Hạc Tư Đằng hỏi, cô khẽ cười nhạt, giọng nói vẫn giữ ở mức độ như thông thường: “Nếu như đổi lại là anh, anh bán mạng cho công việc anh đang dốc sức theo đuổi, chỉ vì một vài lời nói cho hả dạ của vợ và mẹ vợ anh mà tiêu tan hết tất cả, anh có còn đủ rộng lượng để bỏ qua không?”



Càng nói, nước mắt tức tưởi của La Ngữ Tịch càng chảy dài, Hạc Tư Đằng chột dạ áy náy, nửa chữ cũng không thể cãi lại.



Nhìn thấy dáng vẻ trốn tránh của anh, cơn tức kìm nén cả ngày hôm nay của La Ngữ Tịch lập tức phun trào. Nhưng thay vì trách anh, cô chỉ biết quay mặt đi bật khóc, khóc để giải tỏa sự bất lực tột cùng mà bản thân đang phải gánh chịu.



Đường lớn về đêm dần vắng tanh dòng người qua lại, trong khoang xe tĩnh lặng thi thoảng lại phát ra âm thanh nghẹn ngào phát ra từ cổ họng La Ngữ Tịch.



Mi mắt Hạc Tư Đằng rũ xuống, hai chữ “Xin lỗi” vào lúc này bỗng trở nên vô dụng. Chính anh tận mắt nhìn thấy La Ngữ Tịch thà chọn công việc hơn sức khỏe chính mình, chính tận mắt anh nhìn thấy cô bị bà Hạc ức hiếp. Kết quả thì sao? Anh lại là kẻ châm dầu vào lửa, hủy hoại tất cả những gì La Ngữ Tịch đang cố gắng kiên cường giữ lấy.



Sau một hồi khống chế lại được cảm xúc, La Ngữ Tịch lấy khăn giấy trong túi xách tự khóc tự lau. Thu lại dáng vẻ điềm tĩnh như mọi khi, cô thất vọng cất lời đanh thép: “Trong chuyện lần này, anh không sai, mẹ anh không sai, là tôi sai vì tham tiền mà lấy anh, để rồi tự tay mình phá đi sự nghiệp bán mạng gầy dựng.”



Ánh mắt La Ngữ Tịch dành cho Hạc Tư Đằng đầy thâm ý, lạnh giọng xem thường: “Lấy một người chồng ăn chơi vô tư tôi không sợ, lấy phải một thằng chồng hèn nhát chỉ biết núp sau lưng mẹ như anh là điều khiến tôi ân hận cả đời này!”1

Bình luận

Truyện đang đọc