Vì "thương tích" Hạc Tư Đằng để lại ở chỗ dễ thấy trên cơ thể, La Ngữ Tịch từ lúc thức dậy cho đến tối chỉ dám quanh quẩn trong phòng. Mãi cho đến khi anh đi tắm, mẹ La mới sang tận nơi gọi cô sang phòng bà nói chuyện.
Lúc La Ngữ Tịch vừa định đi thì Hạc Tư Đằng trở về phòng, cô không lãng phí thời gian mà trực tiếp nói: "Mẹ gọi em, hình như có chuyện quan trọng, không chừng tối nay cha qua ngủ với anh, em ngủ với mẹ."
Hạc Tư Đằng không nói gì, bỗng dùng khăn đang vắt trên cổ tự siết cổ mình. La Ngữ Tịch buồn cười trước hành động của anh, khổ tâm hỏi: "Anh làm gì vậy?"
"Anh có làm gì đâu, chỉ tập thể dục một "chết" thôi mà." Hạc Tư Đằng dùng vẻ mặt vô cảm đáp.
"Ấu trĩ." La Ngữ Tịch nhíu mày mắng, sau đó vẫn thẳng thừng quay đi: "Em sẽ về sớm."
Nói rồi La Ngữ Tịch sang phòng mẹ La đang đợi, bên trong không có cha La, đoán chừng thật sự có chuyện nên mới để mẹ La nói chuyện riêng với cô.
Sau khi La Ngữ Tịch an vị xuống giường cạnh mẹ La, bà mới từ tốn lên tiếng hỏi: "Hai đứa dự tính quay lại với nhau rồi đúng không?"
La Ngữ Tịch nhẹ nhàng gật đầu: "Dạ."
Mẹ La bỗng thở dài một hơi, khó giấu được sự lo âu trên gương mặt. Chần chừ một hồi, bà vẫn quyết định nói ra: "Nếu con đã nghiêm túc, cha mẹ mong con sẽ không hành động tùy tiện như trước. Con muốn người khác đối xử tốt với mình thì trước tiên hãy đối xử tốt với họ." . Hãy tìm đọc trang chính ở { TRÙM truуệИ.V Л }
Ngừng lại một chút, mẹ La nhẹ giọng tiếp lời, trong từng câu từng chữ thoáng lôi ra vài ý trách móc: "Cha mẹ không biết giữa con với Tư Đằng trước đây đã xảy ra chuyện gì, nhưng ít ra cha mẹ thấy được đối với tình cảm hôn nhân, Tư Đằng tử tế hơn con. Con có thể nhẫn tâm bỏ ngang cuộc hôn nhân của mình, bỏ mặc cảm xúc của Tư Đằng, nhưng đến cuối cùng nó vẫn là người trân trọng con."
Thoáng chốc, đủ mọi cảm xúc trong La Ngữ Tịch dâng trào. Mẹ La nói không sai, cô là kẻ cố chấp, là kẻ ích kỷ trong hôn nhân và tình yêu với Hạc Tư Đằng. Suốt hai năm qua, La Ngữ Tịch luôn mang sự dằn vặt ở đáy tim, nhiều lần đã nghĩ đến chuyện Hạc Tư Đằng từ bỏ tình cảm dành cho cô.
Nhưng rồi Hạc Tư Đằng vẫn kiên nhẫn đợi ngày gặp lại La Ngữ Tịch, cô lại vì chút xấu hổ mà vô tình lần nữa làm tổn thương anh.
Mẹ La chợt vỗ nhẹ lên vai La Ngữ Tịch, lo lắng bộc bạch nỗi lòng: "Hai đứa làm lành rồi cũng phải tính cho tương lai. Tuy là xót con, nhưng chuyện hai đứa sinh con đẻ cái sau này cũng phải bàn bạc trước. Tư Đằng là con trai một, nếu con không sinh con sớm, e là miệng đời cay nghiệt khiến gia đình xào xáo. Cho là Tư Đằng có thể hiểu, nhưng cha mẹ chồng con là người có địa vị xã hội, mặt mũi của họ cũng không thể không để ý."
Nếu mẹ La không nhắc, La Ngữ Tịch cũng đã nghĩ đến vấn đề này, đừng nói là sớm, hai năm trước Hạc Tư Đằng còn nôn nóng có con. Cô lo sức khoẻ bẩm sinh không tốt là một, chưa được hoà nhập với gia đình chồng là một nữa, còn tám phần còn lại chính là sợ không thể vừa trông con vừa trông chồng.
Sau khi nói chuyện với mẹ La xong, La Ngữ Tịch trở về phòng. Hạc Tư Đằng ngồi trên giường tựa lưng lên tường, chỉ khi thấy được cô mới thôi cau có mặt mày.
Đợi La Ngữ Tịch leo lên giường, Hạc Tư Đằng mới kéo tay cô ngả nhào vào lòng anh. Quan sát sắc mặt có hơi nhợt nhạt của cô, anh hiếu kỳ dò hỏi: "Em với mẹ nói gì vậy?"
La Ngữ Tịch thả lỏng cơ thể dựa vào người Hạc Tư Đằng, nửa thật nửa đùa đáp: "Còn nói gì được nữa, đương nhiên là trách em đối xử tệ với anh rồi."
Hạc Tư Đằng chậc lưỡi, cảm thán thốt lên: "Mẹ quả hiểu lòng anh, lại còn công bằng không như con gái bà ấy."
La Ngữ Tịch: "..."
Bất chợt, Hạc Tư Đằng dùng hai tay ôm mặt La Ngữ Tịch nâng lên. Ngay khi anh vừa hạ mặt xuống muốn hôn, cô lập tức dùng tay chặn giữa.
Hạc Tư Đằng tròn mắt ngạc nhiên nhìn La Ngữ Tịch không chớp, cô nghiêm giọng gợi nhắc: "Tối qua anh còn không hôn lấy một cái, bây giờ hôn để làm gì?"
"Vì tối qua anh đang giận." Hạc Tư Đằng ấm ức giải thích.
La Ngữ Tịch thẳng tay đẩy mặt Hạc Tư Đằng ra, cứng rắn đối đáp: "Còn giờ thì em đang giận, đừng có hòng mà hôn."
Hạc Tư Đằng trợn mắt, dĩ nhiên từ biểu hiện đến lòng dạ đều không cam tâm. Nhưng ngay khi anh vừa muốn dùng thể lực phản đối thì La Ngữ Tịch bỗng xoay đầu chỗ khác, biểu tình như đang lắng nghe gì đó.
"Anh có nghe thấy tiếng la không?"
Cho rằng La Ngữ Tịch đang viện cớ để không cho hôn, Hạc Tư Đằng không vui gạt bỏ: "Làm gì có tiếng la nào? Em không cho anh hôn tức là không yêu anh nữa đúng không?"
Vẻ mặt La Ngữ Tịch vẫn đăm chiêu, hỏi lại một câu không liên quan: "Jason đâu?"
"Ăn cơm xong cậu ta nói muốn đi chợ đêm chơi."
Đột nhiên không gian yên tĩnh đến kỳ lạ, La Ngữ Tịch nhanh chóng kéo Hạc Tư Đằng ra ngoài. Chỉ mới lên gần phòng khách, quả nhiên tiếng hét của Tô Điềm ngoài sân đã vọng tới, đến lúc này anh mới tin vừa nãy không phải cô cố ý bịa chuyện.
Cả hai ra ngoài, ở sân trước nhà bác ruột của La Ngữ Tịch, Jason và Tô Điềm từ đầu đến chân dính đầy sình lầy, chiếc xe đạp bên cạnh không chỉ nhuốm bùn mà còn móp cả bánh xe trước.
Trong khi Jason đứng cười nhe hàm răng trắng bóc đối lập với bộ dạng đen thui vì bùn sình, Tô Điềm bên cạnh lại khóc tức tưởi vừa oán trách anh ta vừa mách tội với người lớn: "Con nói chú ấy không biết chạy cứ để con chở, chú ấy tài lanh đòi chở xong chở con xuống ruộng luôn..."1
Lời Tô Điềm vừa dứt, tiếng cười liền vang lên, cha La và bác ruột La Ngữ Tịch dùng vòi nước phun vào người cô nàng và Jason để rửa bớt bùn sình.
Hạc Tư Đằng đứng khoác vai La Ngữ Tịch ở bậc thềm trước nhà nhìn qua. Lúc thấy Jason ân cần vuốt mặt cho Tô Điềm, anh từ từ nghiêng người thì thầm bên tai cô: "Em nhớ bảo em gái em cẩn thận Jason, lỡ yêu anh ta rồi thì chỉ tự chuốc tủi thân thôi."