NGOAN NGOÃN HỌC CÁCH LÀM CHỒNG EM

Bên trong phòng khách, La Ngữ Tịch mang vải tơ tằm dệt bằng tay tặng cho bà Hạc. Đổi lại, bà mang video ghi hình vào lễ kỷ niệm luôn cất cẩn thận mang ra cho cô xem. Đối với bà, ngày hôm đó vừa là ngày tự hào, cũng là ngày khiến bà phải mang theo bao nhiêu áy náy.



Hạc Tư Đằng ngồi một bên, nhìn thấy mẹ chồng nàng dâu thuận hòa thì lòng dạ cũng vui lây. Trước đây anh luôn mang theo hai trăn trở lớn, thứ nhất là không giữ được La Ngữ Tịch, thứ hai là không thể giúp mẹ và vợ mình đồng lòng. Nhưng hiện tại, dành ra hai năm đánh đổi, anh đã làm được mọi thứ, có điều người có công lại là La Ngữ Tịch.



Ăn trưa cùng bà Hạc xong, Hạc Tư Đằng và La Ngữ Tịch ghé đến công ty để sắp xếp công việc cho ngày mai. Suốt những ngày Hạc Tư Đằng vắng mặt, Tô Chân Vũ là người phải đứng ra phụ trách thay anh.



Điều đáng phải nói, khi La Ngữ Tịch xuất hiện hoàn toàn lấn át cả Hạc Tư Đằng vốn nổi bật đi bên cạnh. Những nhân viên cũ của công ty ngay khi vừa thấy cô, ai nấy đều há hốc trợn mắt kinh ngạc, thậm chí nhiều nhân viên trong văn phòng nghe tin đều chạy ra xem để tận mắt xác nhận.



Người vợ quá cố của Hạc Tư Đằng, thật sự đã trở về.



Bước vào trong thang máy, La Ngữ Tịch lục túi xách của mình đang được Hạc Tư Đằng đeo giúp, vừa lấy điện thoại ra vừa nói: “Em ghé phòng sáng tạo chào mọi người một tiếng, lát em lên cùng anh sau.”



Lấy đồ xong vẫn không nghe Hạc Tư Đằng đáp tiếng nào, La Ngữ Tịch ngẩng đầu bắt gặp vẻ mặt hờ hững chẳng chút thỏa thuận của anh, cô đành phải xuống nước tỏ ý nhún nhường: “Được không ông xã?”



Hai khóe môi dù cố kìm lại của Hạc Tư Đằng vẫn không nhịn được mà cong lên, bộ dạng lạnh lùng phản đối cuối cùng vẫn bị La Ngữ Tịch làm cho khuất phục.



Anh cúi người ôm La Ngữ Tịch, hai bàn tay đặt lên mông cô bóp một cái, kiên quyết đặt ra giới hạn: “Cho em ba mươi phút.”



Cửa thang máy mở ra, trước khi La Ngữ Tịch rời khỏi, Hạc Tư Đằng chủ động hôn lên môi cô một cái, sau đó bỗng nhìn cô bằng biểu cảm gợi tình sâu xa, khiến cô không dám nán lại thêm giây nào mà vội vàng bỏ chạy.



Đợi khi bóng dáng La Ngữ Tịch khuất khỏi tầm mắt, Hạc Tư Đằng mới nhếch môi cười gian, nhấn nút lên tầng làm việc.



Trong phòng sáng tạo đang xôn xao vì tin tức nội bộ truyền nhau La Ngữ Tịch quay trở về. Đúng lúc này, khi cô vừa bước đến cửa phòng, những đồng nghiệp cũ của cô đều sốc đến hét toáng lên vì kích động.



Thoáng cái từ trưởng phòng đến đồng nghiệp đều vây lấy La Ngữ Tịch bóp nắn tay cô để kiểm tra có phải thật sự là người thật hay không. Nhận ra bản thân vẫn luôn được người khác nhớ, La Ngữ Tịch xúc động không diễn tả nỗi thành lời.



“Tự nhiên em đi không nói lời nào, trước đó lại xanh xao ốm yếu, làm bọn chị cứ tưởng em gặp chuyện...” Một người bỗng lên tiếng nói.



Thêm một người khác nghe thấy liền góp lời vào: “Đúng rồi, sau đó đột nhiên Hạc tổng cũng biến mất theo, lúc quay lại thì dáng vẻ vô cảm khó gần, ai cũng tưởng em thật sự xảy ra chuyện.”



La Ngữ Tịch cười trừ, vừa tự trách vừa khó xử giải thích: “Vì có vấn đề riêng nên em không thể nói trước với mọi người, bây giờ mọi thứ đã giải quyết ổn thỏa rồi, có lẽ sau này sẽ không hành động tùy tiện như vậy nữa.”



Nghe thấy thế, trưởng phòng khẽ vỗ nhẹ lên vai La Ngữ Tịch, thay mặt mọi người truyền đạt tâm ý: “Bọn chị hiểu, kết hôn với tầng lớp thượng lưu, mặt trái chỉ có người trong cuộc mới rõ. Nhưng mà còn nước còn tát, nếu khó khăn chống đỡ không nổi thì nói ra để cùng nhau giải quyết, đừng có mải giữ tính sợ phiền của em rồi chịu khổ.”



La Ngữ Tịch mỉm cười mãn nguyện, một chị đồng nghiệp khác chợt lợi dụng thời cơ xin xỏ: “Tịch à, em có dự định quay lại công ty làm việc không? Em phải làm việc bọn chị mới hưởng ké được đặc quyền Hạc tổng đặt ra nhắm đến em.”



“Em sẽ quay lại sớm.” La Ngữ Tịch không chần chừ khẳng định: “Em có nhiều dự án lắm.”



Trò chuyện thêm vài câu, La Ngữ Tịch tranh thủ thời gian còn dư lên gặp ông Hạc. Lúc vào văn phòng, Jason đang ngồi trước bàn làm việc của ông, thấy chỉ có mỗi cô, anh ta an tâm tiếp tục lôi tiền ra đếm tiếp.



La Ngữ Tịch bước đến gần, lên tiếng chào: “Cha, bọn con vừa đến.”



Ông Hạc gật đầu, hơi hất cằm về ghế trống bên cạnh Jason, mở lời yêu cầu: “Con ngồi đi.”



Đợi La Ngữ Tịch an vị, lúc này ông Hạc mới từ tốn tiếp lời: “Tiền thưởng Jason với Chân Vũ đều đã nhận, con thật sự không muốn lấy sao?”



“Dạ không.” La Ngữ Tịch kiên định lắc đầu từ chối, khẽ thở dài đầy tâm sự: “Chuyện hợp đồng hôn nhân ba tháng, Tư Đằng đã bỏ qua. Nếu anh ấy biết con nhận tiền từ cha để chỉnh đốn anh ấy lần nữa, con sợ sẽ phản tác dụng. Với lại, người lần này có công để Tư Đằng biết chỗ tìm con là Jason với Chân Vũ, hai người họ nhận thưởng là được rồi ạ.”



Jason nghe xong gật gù cảm thán, tỏ ý tán thành ý của La Ngữ Tịch: “Chủ tịch không cần lo con dâu thiệt thòi, con trai chú chưa gì đã tự giao hết thẻ tín dụng cho Ngữ Tịch rồi, người thiếu tiền xài chỉ có thể là Tư Đằng thôi.”



Lời Jason vừa dứt, tiếng cười hưởng ứng của La Ngữ Tịch và ông Hạc đồng loạt vang lên.



Trôi qua một khoảng bình yên, trước khi xuống tầng dưới với Hạc Tư Đằng, La Ngữ Tịch không quên mục đích chính đến đây, cô chủ động bày tỏ lòng biết ơn dành cho ông Hạc: “Cảm ơn cha đã tác thành cho con và Tư Đằng.”



Ông Hạc nở một nụ cười nhẹ nhõm, ông tựa lưng vào ghế dựa, không nhanh không chậm cất giọng điềm thản: “Không, cha phải cảm ơn con vì đã chịu nhiều thiệt thòi để dạy cho Tư Đằng trưởng thành. Từ giờ, có con ở bên cạnh nó, cha đã có thể an tâm hưởng tuổi già.”

Bình luận

Truyện đang đọc