NGOAN NGOÃN HỌC CÁCH LÀM CHỒNG EM

Dứt lời, Hạc Tư Đằng thẳng thừng bước vào gian nhà chính, bỏ ngoài tai những lời ngăn cản của cha mẹ La. Sự kiên nhẫn và chịu đựng của anh bao năm qua giờ đây đã hoá thành tro bụi, người vợ anh luôn thương nhớ lại sắp trở thành vợ người khác.



"Tư Đằng, con hiểu lầm rồi, không phải như vậy đâu..."



"Tư Đằng, con nghe cha mẹ giải thích đã..."



Đến trước cửa phòng dán giấy hỷ màu đỏ, bao nhiêu phẫn nộ Hạc Tư Đằng dồn vào chân đạp mạnh cửa.



"Rầm" một tiếng lớn, cánh cửa đập vào vách tường, chốt cửa xiêu vẹo rơi cả ốc vít.



Bên trong phòng, cô dâu mặc váy cưới truyền thống ngồi ở cuối giường vừa cho con bú bằng sữa bình, vừa đang trang điểm bị tiếng động lớn làm cho giật bắn mình ngẩng đầu nhìn ra.



Hạc Tư Đằng nhìn tới, gương mặt cô dâu lạ lẫm đang mở to mắt nhìn ngược lại anh.



Đột nhiên cảm xúc ở giữa ngực Hạc Tư Đằng xáo động mạnh, anh đưa mắt nhìn sang người con gái mặc đồ thường đứng đối diện, trên tay cô vẫn đang cầm bảng phấn và cọ trang điểm.



Ánh mắt chạm nhau, trái tim dưới lồng ngực đập mạnh như muốn nổ tung, cả Hạc Tư Đằng lẫn La Ngữ Tịch đều đứng bất động nhìn nhau không chớp mắt, vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng pha cả tức giận.



Tô Chân Vũ theo sau nhanh nhạy nhận ra điểm sai, vội chạy ra ngoài cho vệ sĩ ngừng đập phá.



Cùng lúc, mẹ La vào tới nơi, gấp gáp nói: "Tư Đằng, con hiểu lầm rồi, chị họ Ngữ Tịch gả đi, cha mẹ không có gả Ngữ Tịch!"



Biểu tình có phần hung mãn của Hạc Tư Đằng trong chớp mắt liền chuyển sang bình thường trở lại. La Ngữ Tịch hiểu được ý mẹ, cô đặt đồ trong tay xuống bàn gần đó, nhẹ nhàng cất bước tiến đến gần chỗ anh.



Khi khoảng cách giữa cả hai dần thu hẹp, Hạc Tư Đằng cảm nhận được sức sống đã tắt trong mình trỗi dậy, mùi vị hạnh phúc mãn nguyện sắp như được nắm vào tay.



Chỉ còn vài bước nữa, Hạc Tư Đằng không đợi được nhào đến ôm chầm lấy La Ngữ Tịch, cánh tay ngang lưng và eo cô vô thức siết chặt.



La Ngữ Tịch không để tâm đến da thịt mình bị ôm đến đau nhói, cô vòng tay ôm người Hạc Tư Đằng, khẽ thấp giọng thì thào: "Cuối cùng anh cũng đến rồi."1



Ban nãy ở ngoài vào, Hạc Tư Đằng đã có suy nghĩ trách La Ngữ Tịch đột ngột rời bỏ anh, thậm chí sẽ nổi giận mà lớn tiếng mắng cô thay lòng đổi dạ, nhưng nghe thấy câu nói vừa rồi, anh lại tự động trách mình đã không tìm ra cô sớm hơn.



Bởi một câu nói tưởng chừng như bâng quơ của La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng hiểu được thời gian qua không ở bên nhau, cô đã suy nghĩ cẩn thận về tình cảm cả hai. Chính vì có tình cảm với Hạc Tư Đằng, La Ngữ Tịch mới trông ngóng anh tìm đến.



Ôm được La Ngữ Tịch trong vòng tay, Hạc Tư Đằng không còn nghĩ ngợi gì được nữa, từ giây phút này trở đi anh cũng sẽ không để cô có cơ hội rời bỏ anh.



Hai năm, thật sự đã quá dài và quá đủ đối với Hạc Tư Đằng.



Trong khi đó, chị họ La Ngữ Tịch vẫn chưa hết sốc trước sự xuất hiện của Hạc Tư Đằng, biểu cảm há hốc tò mò nhướng cổ mà hóng chuyện.



Mẹ La đứng ở cửa nhìn vào, thấy chị họ cô chỉ còn đánh má hồng và tô son nữa là xong. Bà nhìn lại đôi vợ chồng trẻ mới tái ngộ trước mặt mình, mở lời đề nghị: "Tịch à, con đưa Tư Đằng về nhà nghỉ trước đi, ở đây mẹ lo cho."



Lúc này Hạc Tư Đằng mới buông La Ngữ Tịch ra, ngại ngùng nhìn qua mẹ La muốn nói xin lỗi. Nhưng bà như đọc được suy nghĩ của anh, cười trừ bỏ qua: "Không sao, là hiểu lầm thôi."



La Ngữ Tịch theo lời bà Hạc đưa Hạc Tư Đằng về nhà riêng, ra đến cửa thấy mọi người đang loay hoay sửa bàn ghế bị móp méo, cùng với vẻ mặt e ngại của Tô Chân Vũ, cô liền đoán được chuyện gì đã xảy ra. Khi nãy Hạc Tư Đằng còn xông cửa phòng đến hỏng, chắc chắn đã hiểu lầm rồi sinh cơn ghen làm phát điên.



Cha La đứng ở bậc thềm, lần này nhìn thấy Hạc Tư Đằng muốn tức chuyện vừa rồi cũng không nổi, ông chỉ biết cười khổ lắc đầu vì màn đòi vợ hung dữ vừa nãy.



Rời khỏi gian nhà hiện tại, La Ngữ Tịch đưa Hạc Tư Đằng qua ngôi nhà sát bên cạnh. Nội thất bên trong nhà mới này của cha mẹ La cũng tương đương như nhà cũ ở thành phố, điểm cộng là diện tích rộng rãi hơn, sân vườn bên ngoài cũng lớn hơn.



La Ngữ Tịch dẫn đường phía trước, vừa bước đi vừa lên tiếng hỏi: "Anh ăn gì chưa?"



"Chưa." Hạc Tư Đằng đáp, còn bổ sung thêm để tăng tính quan trọng: "Từ trưa qua đến giờ vẫn chưa ăn, thức trắng cả một ngày một đêm đến đây."



La Ngữ Tịch bất giác khựng bước xoay đầu dò xét. Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô thở dài một tiếng.



Vào phòng ngủ, La Ngữ Tịch mở tủ quần áo lấy khăn nhét vào tay Hạc Tư Đằng, chu đáo dặn dò: "Anh tắm đi, em mượn đồ cha cho anh mặc. Sẵn em nấu gì đó cho anh ăn."



Nói rồi La Ngữ Tịch vừa nhấc chân thì lập tức bị Hạc Tư Đằng ôm ngang eo kéo lại. Anh cau mày nhìn cô, đè giọng chất vấn: "Em không quan tâm anh một chút nào hay sao?"



La Ngữ Tịch hừ lạnh, lên giọng hỏi ngược lại: "Vậy nếu em để anh chết đói mới gọi là quan tâm đúng không?"



Thảo Nguyên



Thấy chưa, anh phá cho cố vô!



Mai mà chị nhà không để bụng



Cuối cùng hai người cũng về bên nhau rồi!



Chúc mừng anh chị!











13



04/05



Slena



aaaaaa, hạnh phúc quá điii mấttttt







12



04/05

Bình luận

Truyện đang đọc