Đỗ Tiểu Ngư sau đó còn đưa khăn cho Đỗ Văn Uyên nhìn, hai người thương lượng nhất trí quyết định không cần thêm gì nữa, hiện tại ý cảnh này vừa vặn rồi, thêm cái gì vào là thành dư thừa.Dù sao thì Đỗ Hoàng Hoa vốn chỉ là đi bái sư, phải là cơ bản công thêu kiên định, một chiếc khăn nhỏ bé làm nàng phát huy xuất sắc được như thế này cũng không hề dễ dàng rồi, Đỗ Tiểu Ngư tuy rằng không hiểu biết gì về thêu, nhưng xấu đẹp thì vẫn có thể nhìn ra được, hoa sen duyên dáng yêu kiều, chuồn chuồn trông rất sống động, giống như đang sống ở trước mắt, nàng không tin còn không nhập vào được mắt người nọ!
Hôm đó nàng bảo Đỗ Văn Uyên ngày thứ hai mang khăn đi đưa cho Chương Trác Dư ngay.
Qua một chút thời gian rốt cuộc đến thời điểm bận rộn nhất, mấy ngày nay vợ chồng Đỗ Hiển và Đỗ Hoàng Hoa đều sớm ra trễ về, trong sân xếp những bó lúa lớn, đập ra chính là gạo trắng bóng thơm ngào ngạt, chỗ này trừ giữ lại một ít để người nhà ăn, còn lại đều mang lên trấn trên bán lấy tiền, đây chính là nguồn thu cả năm của nhà, ngoài ra còn có cao lương, ngô, vân vân cũng có thể bán được chút tiền.
Lý Lão đầu bên kia Đỗ Hiển đã nói rồi, mua tổng cộng bốn mẫu, cũng chính là mười sáu lượng bạc, tiền đặt cọc đều đã đưa rồi, chờ những thứ trong ruộng xử lý thỏa đáng thì tới tiếp nhận.
Vì thế người cả nhà tâm tình đều tốt lắm, mà Đỗ Tiểu Ngư gần đây đang học thêu, nhưng cái trò này nàng thật sự không hứng thú nhiều lắm, nếu không nghĩ muốn làm hoa vải thì nàng không chịu học đâu.
“Cẩn thận đâm vào tay!”
Thấy đầu nàng càng ngày càng thấp, Đỗ Hoàng Hoa vội nhắc nhở.
Đỗ Tiểu Ngư bị dọa nhảy dựng, thì ra thiếu chút nữa thì ngủ, nhưng trên tay còn cầm kim thêu, thật sự là nguy hiểm.
“Muội đi chơi đi, đỡ phải thực sự làm bị thương.”
Đỗ Hoàng Hoa nhìn nàng không học được bao lâu, chung quy tiểu hài tử không có kiên nhẫn gì, học thêu vốn phải ngồi thời gian dài, có lẽ phải đợi vài năm nữa thì nó mới kiên định ngồi được.
Đỗ Tiểu Ngư lắc đầu, “Đi ra ngoài cũng không có trò gì chơi.”
Trước đây là do thân thể của cơ thể này, nàng ít khi ra ngoài, cho nên không có bạn bè nhỏ trong thôn, một thân một mình thì chơi cái gì? Còn không bằng ngồi trong nhà còn hơn! Nói sau, cho dù thực sự có tiểu đồng bọn, cùng với những đứa trẻ bảy tám tuổi thì làm gì có tiếng nói chung, không chừng lôi kéo nàng nghịch đất, cái này nàng không có hứng thú.
Đỗ Hoàng Hoa không nói nữa, nàng cũng thấy Đỗ Tiểu Ngư quả thật không thích chơi những trò mà trẻ con hay chơi.
Hai người đều bắt tay vào tự thêu thứ trên tay, nghe gió xào xạc thổi qua cửa sổ.
E là sắp tới mùa đông rồi, Đỗ Tiểu Ngư nắm thật chặt quần áo, phát giác tay cũng có chút lạnh, mùa đông phương Bắc quả nhiên tới sớm.
Thông qua trong khoảng thời gian này quan sát và đọc sách, nàng đã xác định nơi này là Phương Bắc, thuộc phủ Tế Nam, so với Bắc Kinh, Thẩm Dương thì vẫn ấm áp một chút, nhưng so với phía Nam thì hiển nhiên lại lạnh nhiều lắm, đại khái không cần bao lâu là phải có bếp lò đặt đầu giường.
“Muội đang làm cái gì vậy?”
Thình lình, Đỗ Hoàng Hoa đột nhiên hỏi.
Đỗ Tiểu Ngư cầm trong tay cái nơ con bướm hồng nhạt, là vừa mới làm xong, nàng cười hì hì buộc lên trên tóc, “Đẹp không? Tỷ, tỷ xem cái này có phải rất giống con bướm trên cây trâm của tỷ không?”
“Không giống.”
Đỗ Hoàng Hoa phe phẩy đầu, cảm giác rất quái lạ.
Đỗ Tiểu Ngư có chút nhụt chí, dừng một chút lại nói, “Vậy có xinh đẹp không?”
Đỗ Hoàng Hoa không trả lời chỉ cau mày.
Xem ra không phù hợp thẩm mỹ nơi này rồi, Đỗ Tiểu Ngư thở dài, phải thay đổi mới được.
Nàng lại làm một lát, bỗng nghe trong gió ẩn ẩn có thanh âm nức nở truyền đến, vội ngừng tay, ngẩng đầu hỏi, “Tỷ, tỷ nghe được không, hình như có người đang khóc đấy.”
Đỗ Hoàng Hoa cũng nghiêng đầu nghe một lát, “Sao lại giống như là ở cửa nhà chúng ta?”
Nàng nói xong bước đi ra ngoài.
Đỗ Tiểu Ngư khẳng định cũng đi theo nhìn xem, cái này sự rất quái lạ, đang yên đang lành tới cửa nhà người ta khóc làm gì? Không sợ người ta chê xui xẻo à!
Đi đến cửa viện nàng ngây dại luôn, quả thật là có người khóc ở cửa nhà bọn họ, còn là ngồi trên mặt đất, khóc bù lu bù loa, muốn nói bao nhiêu thê thảm có bấy nhiêu thê thảm, nhưng đây không phải là ai khác, mà là Tam thẩm Ngô thị của các nàng! Kỳ quái là Đỗ Hoàng Hoa không hề có đặc biệt kinh ngạc gì, thực bình tĩnh tiêu sái đi qua.
“Tam thẩm, thẩm làm sao vậy, mau đứng lên đi!”
Đỗ Hoàng Hoa nâng bà ta dậy, Ngô thị chưa bao giờ có mâu thuẫn gì với bọn họ, cho nên nàng lấy lễ tướng đãi, quay sang nói với Đỗ Tiểu Ngư một bên, “Mau đi lấy cái khăn mặt đến đây, Tam thẩm, vào nhà đi, để cho người ta nhìn thấy thì không hay lắm.”
Ngô thị một phen nước mắt một phen nước mũi xụi lơ ở trên người Đỗ Hoàng Hoa đi vào sân.
Đỗ Tiểu Ngư rửa mặt cho bà ta, lúc này mới phát hiện đôi mắt bên trái thâm quầng lại, như là bị người ta đánh, vội kinh ngạc nói, “Tam thẩm, mặt của người làm sao vậy? Bị ngã à?”
Ngô thị nghe xong khóc càng đáng thương nhưng không nói cái gì.
“Tam thẩm uống chút nước đi, ở chỗ này nghỉ chân một chút, nghỉ ngơi tốt lại đi.”
Đỗ Hoàng Hoa như là tập mãi thành quen nói.
Xem ra loại tình huống này không phải lần đầu tiên xuất hiện, Đỗ Tiểu Ngư nghĩ chẳng lẽ là gặp phải gia bạo?
Đáng tiếc lần đó đi tới nhà tổ mẫu mừng thọ nàng không có ấn tượng với vị Tam thúc kia, cơ hồ còn không nhớ rõ, bởi vì hắn lúc đầu không xuất hiện, sau này trước khi mới nhìn thấy một lần, chẳng lẽ thật sự là kẻ thích đánh vợ? Hơn nữa kiểu người như Ngô thị dễ bị bắt nạt này, nếu gả cho loại tướng công này thì có cỗ vũ thêm cho hắn làm hành động này?
Ai, chỉ biết khóc thôi thì có tác dụng gì chứ!
Điểm này nàng rất bội phục Triệu thị, nhìn mẫu thân mình dạy dỗ tướng công tốt lắm, hành vi của Đỗ Hiển cơ hồ hoàn toàn là tư tưởng Triệu thị chỉ đạo.
Ngô thị khóc nửa ngày mới lau ánh mắt, ngẩng đầu hỏi, “Cháu, mẹ cháu ở ngoài đồng ư?”
Có khéo không vậy, Triệu thị vừa vặn trở về, nhìn thấy Ngô thị ở nhà hơi hơi nhíu mày, cũng đoán được là chuyện gì xảy ra.
“Hoàng Hoa, con sửa sang lại sân đi, Tiểu Ngư giúp một tay.”
Triệu thị sai hai nữ nhi ly khai mới nhìn Ngô thị, “Làm sao, hắn lại đánh ngươi?”
“Đại tẩu!”
Ngô thị nước mắt lại chảy xuống, “Tướng công hắn gần đây luôn trộn lẫn cùng một chỗ với Diêu quả phụ mới tới trong thôn, người ta đều truyền tin đồn khắp, ta hỏi hắn vài câu, hắn lần nào cũng không bình tĩnh, nói đều là người khác nói bừa, nhưng hôm nay ta tận mắt nhìn thấy, hai người ở trên đê ôm, ôm……”
Bà khóc lớn lên “Ôm hôn môi nhau đấy, ta, ta nghĩ bảo hắn về nhà, kết quả hắn, hắn……”
Đỗ Dực này tính tình hái hoa ngắt cỏ không chịu sửa một chút nào, Triệu thị thở dài nói, “Ngươi không đi nói cho bà bà biết?”
“Nương chỉ biết nói ta vô dụng.”
Ngô thị ngập ngừng vài câu, “Lại không sinh ra con trai, có biện pháp nào chứ.”
Triệu thị đối với bà ta chỉ có chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, năm đó Ngô thị gả tới Đỗ gia sau bà năm năm, đêm tân hôn Đỗ Dực uống say đá bà ta đi ra, kết quả tân nương này chỉ biết che miệng khóc, thanh âm không dám phát ra một tiếng, nếu không gặp gỡ bà, chỉ sợ cả một đêm đều đợi ở bên ngoài, lúc đó là giữa mùa đông còn bị không tươi sống đông chết à?
Chính là từ khi đó Ngô thị ỷ lại bà, có ủy khuất gì sẽ tìm bà nói, nhưng chính bà lúc ấy còn không mang nổi mình sao có thể giúp được bao nhiêu, sau này càng cách xa chút. Nhưng từ khi bị đuổi khỏi Đỗ gia sau, Ngô thị thật ra có vụng trộm tới cho bạc, tuy rằng không có bao nhiêu nhưng có thể nhìn ra chút thật tình, bà từ đó về sau ngẫu nhiên có chuyện đau khổ gì vẫn tìm Triệu thị khóc cho khuây khỏa, như là thành thói quen rồi.
Triệu thị thương hại bà ta nhà mẹ đẻ xa, ở Đỗ gia lại là kẻ bị khinh thường, cho nên luôn luôn kiên nhẫn nói an ủi vài câu.
“Ngươi rốt cuộc cũng sinh hai nữ nhi, cũng là bà bà thích, sẽ không thực sự mặc kệ.”
Triệu thị khuyên nói, “Tính tình Đỗ Dực bà bà chẳng lẽ còn không rõ ràng sao, ngày thường nhắm mắt lại liền thôi, lúc này trong thôn đều nháo ra phong ba, ngươi đã chính mắt nhìn thấy còn nói xen vào, thanh danh Đỗ gia bà ta không cần nữa sao? Về sau môn phong bại hoại đi xuống cũng không còn mặt mũi mà gặp công công!”
Nghe được một câu cuối cùng, Ngô thị rùng mình một cái, cũng chỉ có Triệu thị mới dám nói bà bà như vậy, bà ta ấp úng nói, “Ta đây, ta thực sự nên nói cho mẹ?”
“Ngươi tìm người điều tra Diêu quả phụ kia, Đỗ Dực bên kia tạm thời ngươi đừng biểu hiện ra ngoài, đỡ phải lại bị hắn đánh.”
Ngô thị lộ ra biểu tình mê mang, “Nhưng mà tìm ai đi thăm dò chứ?”
Triệu thị rốt cuộc không nhịn được trách cứ vài câu, “Ngươi còn là Tam thái thái đấy, bên người không có người đáng tin à? Không có không sao, còn bạc đấy thôi, thuê người đi thăm dò là được.”
“À, à.”
Ngô thị liên tục gật đầu, “Đến lúc đó nói cho bà bà nghe.”
“Ngươi biết thì tốt rồi.”
Triệu thị nhìn bà ta một cái, “Về sau bà bà sai ngươi lại đây tặng đồ, cứ nói chúng ta không nhận, đỡ phải ngươi trở về còn phải nói cho bà ta, không bằng trước khi đưa cự tuyệt luôn đi.”
Ngô thị dễ sai khiến, hơn nữa Lý thị cũng biết tam con dâu này quan hệ cùng Triệu thị, cho nên muốn đưa đồ lại đây luôn sai bảo Ngô thị, nhưng mỗi lần đều không thành, thái độ Triệu thị thật sự rất kiên định.
Ngô thị cúi đầu cố lấy dũng khí nói, “Đại tẩu, đã đi qua lâu như vậy rồi, đứa nhỏ đã lớn như vậy, Đại tẩu nếu về Đỗ gia thì tốt, làm gì lại……”
Bên tai ba một thanh âm vang lên, Triệu thị đập cái bàn trừng mắt nhìn bà ta, “Người khác khuyên ta còn có thể lý giải, ngươi thì biết đến, ngươi cũng khuyên ta trở về?”
Ngô thị sợ tới mức rụt vai, vôi vàng lắc đầu,“Không, không khuyên.”
“Mau trở về đi thôi.”
Triệu thị vẫy vẫy tay, “Cũng đi ra một hồi lâu rồi, đỡ phải tìm ngươi khắp nơi.”
Ngô thị đứng lên nhưng đi tới cửa lại quay đầu lại, vẻ mặt có chút nghi hoặc, “Đại tẩu, ta thấy Văn Uyên……”
Vừa nói được một nửa thì nghe thấy thanh âm Đỗ Tiểu Ngư ở trong sân vang lên, “Nhị ca, huynh đã trở lại!”
Bà lập tức ở miệng, vội vàng bước đi.
Triệu thị mạc danh kỳ diệu, tự dưng lại nhắc tới Văn Uyên làm gì?
Đỗ Tiểu Ngư thấy Ngô thị đi ra ngoài, hỏi Đỗ Hoàng Hoa, “Tỷ, Tam thẩm có phải bị người đánh hay không? Vừa rồi ở bên trong còn khóc nữa!”
Đỗ Hoàng Hoa cúi đầu quét, “Tiểu hài tử để ý nhiều như vậy làm gì.”
Hiện tại lại chê nàng nhỏ, lúc làm chuyện khác sao không thấy chê nàng lớn trước tuổi hả? Đỗ Tiểu Ngư phiết miệng oán thầm đi đá lá rụng phát tiết.
Lần này tuy rằng không xác định được là chuyện gì, nhưng nhìn ra được Ngô thị và mẹ nàng quan hệ không tệ, nàng thầm than một tiếng, chỉ tiếc đến bây giờ vẫn không hiểu được cả nhà bọn họ năm đó vì sao bị tổ mẫu đuổi ra khỏi nhà? Điều này thật sự làm cho nàng vắt hết óc rồi mà không nghĩ ra được!