NGƯ DƯỢC NÔNG MÔN







Chương Trác Dư cầm khăn đưa cho mợ hắn nhìn, nghe nói đánh giá không tệ, nhưng sau đó không thấy có tin tức gì cả, nói có thể là trong khoảng thời gian này bận rộn, chờ định ra sẽ cho đáp án rõ ràng.Việc này là hoàn toàn nắm giữ trong lòng bàn tay của người khác, ngoại trừ đợi thì không có phương pháp nào khác.



Hôm nay Đỗ Hiển và Triệu thị thuê xe đi vào trấn bán lương thực, Đỗ Tiểu Ngư cho dù làm nũng cũng không có cách, bọn họ cuối cùng vẫn không cho nàng đi theo, nói lúc buôn bán lương thực trên trấn quá nhiều người, tiểu hài tử chen ở bên trong sẽ có nguy hiểm, nàng đành phải ngoan ngoãn ở nhà, đến khi trời sắp tối hai người mới trở về.



“Thế nào, bán được bao nhiêu bạc ạ?” Đỗ Tiểu Ngư đặc biệt quan tâm cái này, nghe nói cổ đại nông dân rất thảm, sưu cao thuế nặng, tiền lãi chân chính đến tay ít vô cùng.



Đỗ Hiển rất cao hứng, “Bán được sáu lượng bạc đấy, so với bình thường còn thiếu thu thuế ruộng đất, vị Hoàng Thượng này thật là tốt, người người đều khen ngợi, nói Hoàng Thượng giảm thuế, thương cảm chúng ta làm ruộng khổ cực, ôi, chúng ta thật có phúc vì có một vị Hoàng Thượng như vậy!” Nói xong còn đỏ ngầu cả mắt, vô cùng cảm ơn, Triệu thị cũng giống như vậy.



Đỗ Tiểu Ngư nhìn không ngừng cười toét miệng, cái này nàng thật sự không có cách nào xen vào, đây vốn là việc Hoàng Đế phải làm có được không, có cần phải mang ơn như vậy không? Nhưng có thể giảm miễn thu thuế dù sao vẫn tốt, nàng yên lặng cầu nguyện thoáng cái, hi vọng người Hoàng Đế này có thể sống lâu một chút, hoặc là có thể duy trì loại tâm địa nhân từ này.



Thời tiết dần dần chuyển sang lạnh lẽo, Đỗ Tiểu Ngư mặc vào áo bông, là Đỗ Hoàng Hoa làm từng mũi kim sợi chỉ, ấm áp cực kì. Về phần tấm khăn kia không thấy nàng ấy hỏi tới, Đỗ Tiểu Ngư ngược lại thở một hơi, đỡ phải nói láo lừa người.



Gần đây Đỗ Văn Uyên luôn rảnh rỗi ở nhà, bởi vì Lưu phu tử bị bệnh, điều này làm Đỗ Tiểu Ngư có chút mơ hồ bất an, chủ yếu là bởi vì Chu thị quan hệ.



Sự thật chứng minh sự lo lắng của nàng là đúng.




Buổi trưa hôm đó Đỗ gia đang dùng cơm, ngoài cổng truyền đến tiếng gõ.



Đỗ Hiển ra đi xem bị dọa giật nảy mình, không ngờ là trưởng thôn đến đây, phía sau còn có Khâu thị đi theo, hai người nghênh ngang đi tới.



Đỗ Hiển vội bưng cái ghế đi qua, “Mời ngồi, mời ngồi, không biết trưởng thôn lão gia ngài tới là có chuyện gì?”



Hắn chưa cho Khâu thị cái ghế, làm cho Khâu thị một trận xem thường.



Trưởng thôn châm thuốc lá hút vài hơi, “Lưu phu tử ngã bệnh các ngươi cư nhiên còn ăn được cơm?”



Lời này vừa dứt cả nhà đều ngẩn ra, ngược lại Đỗ Văn Uyên trả lời: ” Phu tử sinh bệnh đệ tử đương nhiên là lo lắng.”



Khâu thị phi một cái, “Lo lắng còn ăn cơm? Lưu phu tử dạy phải một cái Sói mắt trắng rồi!”



Đỗ Tiểu Ngư thật sự cảm thấy bọn họ như bị rối loạn thần kinh vậy, Lưu phu tử sinh bệnh bọn họ sao không thể ăn cơm, không ăn cơm ngồi chờ chết đói à?



Sau đó Khâu thị giải đáp nghi ngờ của nàng, “Nếu ta không gặp được Chu thị thì thật sự không biết các ngươi vô lương tâm đến mức này! Lưu phu tử niệm tình các ngươi sinh sống khổ cực đặc biệt giảm miễn một nửa học phí, kết quả các ngươi vậy báo đáp ân tình người ta như vậy? Phi, thật là không biết xấu hổ đến cực điểm, trả ít bạc đi qua coi như không nợ người ta nữa?”



Trưởng thôn thấy bà ta không nói đến điểm chính, ho khan một cái nói: “Nghe nói Lưu phu tử vốn là có ý đại nữ nhi nhà các ngươi phải không? Các ngươi không chịu?”



Đều truyền tới lỗ tai thôn trưởng, Đỗ Hiển có chút xấu hổ không biết nói làm sao, ngược lại Triệu thị mở lời, “Là Hoàng Hoa nhà chúng ta không xứng với người ta, nào có chuyện cự tuyệt hay không cự tuyệt, Lưu phu tử tốt như vậy, Bắc Đổng thôn còn rất nhiều khuê nữ thích hợp gả đi, Hoàng Hoa loại nha đầu lỗ mãng này quả thực không coi là gì”.



Khâu thị cười gằn vài tiếng, “Còn tự biết mình đấy, chẳng qua Lưu phu tử nhìn trúng thô dã nha đầu! Nghe nói mấy hôm nay bị bệnh không dậy dạy học được, thôn Bắc Đổng chúng ta còn phải trông cậy vào hắn dạy dỗ vài cái tú tài và cử nhân đây!”



Đỗ Tiểu Ngư nghe thấy căng thẳng trong lòng, tình huống có vẻ không tốt lắm, quả nhiên kéo tới phương diện này rồi!



Đỗ Hiển xoa xoa đôi bàn tay, “Cái này, chẳng phải đã mời đại phu rồi sao?



“Mời đại phu có tác dụng gì, còn chẳng phải tại Hoàng Hoa nhà các ngươi làm hại sao?” Khâu thị cái gì cũng nói được, “Làm người ta mất hồn mất vía rồi vứt sang một bên, thực sự là thấp hèn! Nếu ta có cái . . . ”



Còn chưa nói xong, Triệu thị đã hỏa phun đến trên đầu xông lên cho Khâu thị một cái tát, “Ngươi nói cái nào thấp hèn hả?”



Khâu thị bị đánh trợn tròn mắt, không ngờ trước mặt trưởng thôn Triệu thị cũng dám đánh người, ngay lập tức nổi giận gầm lên một tiếng vồ tới, hai người lập tức túm lại một chỗ. Đỗ Hiển sốt sắng vội đi tới kéo hai người ra, Đỗ Tiểu Ngư cũng gấp vô cùng, nhưng nàng còn nhỏ nên không có tác dụng, may mà có Đỗ Văn Uyên và Đỗ Hiển hợp lực mới kéo hai người ra được.



Khâu thị vuốt tóc hô lên: “Đại biểu cữu, ngài phải làm chủ cho cháu, người nhìn thấy rồi đấy, là bà ta ra tay trước!”




Triệu thị nhìn chằm chằm bà ta, “Ngươi còn dám nói Hoàng Hoa nhà chúng ta một câu, ta đánh chết ngươi!”



Đỗ Tiểu Ngư âm thầm vỗ tay, người mẹ này vẫn có lá gan ở trước mặt người ngoài bảo vệ hài tử không hàm hồ.



Trưởng thôn cầm cái tẩu dập xuống mặt bàn, “Cãi nhau ầm ĩ làm cái gì! Ta không có nhiều công phu như vậy, còn có việc khác đây”. Nói xong liếc mắt nhìn Khâu thị, ra hiệu bà ta không nên kích động, Khâu thị nghĩ tới ý đồ hôm nay đến lại trở nên hưng phấn, cười vài tiếng hừ hừ, “Trước tiên không nói chuyện thấp hèn kia, không nói Hoàng Hoa, lại nói Lưu phu tử bởi vì nhà các ngươi mới bị bệnh”.



“Nói bậy!” Triệu thị cả giận nói.



Trưởng thôn không cho cơ hội phản bác, lạnh lùng nói: “Câm miệng cho ta, Đỗ gia các ngươi chính là lấy đức báo oán! Trước kia Lưu phu tử thấy các ngươi khốn cùng giảm miễn một nửa học phí, dốc lòng dạy dỗ con trai các ngươi, ai ngờ quay đầu lại lòng tốt được không báo đáp, các ngươi chính là báo lại ân tình Lưu phu tử như vậy? Ban đầu ta là vì Bàng Dũng nói các ngươi thành thật, tri ân đồ báo mới cho các ngươi trồng những ruộng hoang kia, không ngờ lại là cho lầm người! Lần này đến nói là chuyện ruộng, nếu như các ngươi nhất định không chịu gả Đỗ Hoàng Hoa cho Lưu phu tử, như vậy thì giao mười mẫu đất kia ra đây, ta cho các ngươi thời gian năm ngày cân nhắc!”



Nói vậy không thua gì sấm sét giữa trời quang, Đỗ Tiểu Ngư cũng hôn mê rồi.



Trước đó Chu thị muốn mấy lượng bạc còn không tính là gì, dù sao chỉ cần có ruộng thì còn có thể kiếm, không có ruộng thì nhóm người bọn họ dựa vào cái gì mà ăn cơm đây? Dù cho trước đó bán đậu phụ khô kiếm lời hai mươi lượng, cũng chỉ có thể mua năm mẫu đất thôi, lại nói mười mẫu ruộng kia nhà bọn họ nhọc nhằn khổ sở trồng trọt thật nhiều năm, giờ chẳng phải là một phen tâm huyết trôi theo nước chảy à!



Đỗ Hiển hô lên: “Không được, trưởng thôn, ruộng này chúng ta đã trồng mười mấy năm, sao có thể thu hồi chứ?”



“Sao không được? Nếu là ta cho thì ta có thể thu hồi về!” Trưởng thôn hừ lạnh một tiếng, “Ngươi nhìn một chút khế ước năm đó, nếu làm trái quy định ta có cái quyền lợi này, các ngươi tự lo đi.” Nói xong đi ra cửa.



Khâu thị đắc ý cực kỳ, chỉ vào Đỗ Hoàng Hoa và Đỗ Tiểu Ngư nói: “Ai bảo các ngươi đắc tội ta, giờ hối hận rồi chứ?”



Nhìn bà ta cười trên sự đau khổ của người khác, mô dạng tiểu nhân đắc chí, Đỗ Tiểu Ngư nổi trận lôi đình, mắt thấy trong tầm tay có cái gầu, bên trong còn trải tầng bột ngô, lúc này cầm lên ném qua người Khâu thị.



Bột kia đổ hết lên người bà ta, Khâu thị đang giương miệng, đã bị ăn vào trong miệng một ít sặc đến cổ họng, thở một hơi ra toàn là bột. Bà ta giận dữ, vừa ho khan vừa chỉ vào Đỗ Tiểu Ngư chửi, “Ngươi…ngươi này tiểu tiện nhân, dám đối với ta, khặc khặc, thế này, xem, xem ta không đánh chết. . .”



“Cút, cút cho ta!” Triệu thị đâu lại cho phép bà ta, quơ lấy một cây gậy ở góc tường đuổi tới.



Khâu thị may là tránh kịp, nếu không chân đã bị một gậy chặt chẽ vững vàng, nhìn bà khí thế hùng hổ, đại biểu cữu lại đi trước một bước, người trong phòng này rõ ràng đều hận chết bà ta, nghĩ cũng là thế đơn lực bạc vội nhanh chân chạy đi, trong miệng còn đang chửi lời vớ va vớ vẩn.



Đỗ Hoàng Hoa phảng phất giờ khắc này mới tỉnh táo lại, mặt như màu đất, khẽ nghiêng thân hình lay động.



Đỗ Tiểu Ngư thấy thế vội đỡ lấy nàng, nhỏ giọng nói: “Tỷ, chúng ta nhất định có cách.”



Đỗ Hiển trong phòng xoay quanh, hoàn toàn không biết phải làm gì đây, bỗng vỗ đầu một cái xông đến trong phòng tìm kiếm khế ước, Triệu thị cũng vội vàng giúp đỡ tìm, thật vất vả lục lọi được ra, hai người nhìn kỹ một hồi, Đỗ Hiển thét a một tiếng kinh hãi, chỉ vào một chỗ trong đó không nổi bật, “Quả thực viết làm trái sẽ thu hồi, không gả nữ nhi tính cái quy định gì?” Hắn hối hận muốn chết, chỉ hận lúc trước cùng đường mạt lộ không cẩn thận nhìn kĩ từng khoản.



Triệu thị cũng hận đến nghiến răng, “Cái quy định gì chẳng phải là trưởng thôn tự định đoạt sao, bọn họ đã sớm muốn tìm cơ hội, haiz, chúng ta làm ruộng uổng công cho người ta rồi!” Bà thật không ngờ, Chu thị chẳng biết xấu hổ cư nhiên liên hợp cùng Khâu thị đối phó nhà bọn họ, thật là tiểu nhân khó phòng!




“Không được, chúng ta cáo trạng hắn đi!” Đỗ Hiển mắng, ruộng hoang mới đầu thu hoạch rất thấp, cả nhà bọn họ gắng sức cuối cùng có chút khởi sắc, lúc này lại bị người cướp đi, thực sự không thể nhịn được nữa!



“Đi chỗ nào cáo trạng?” Triệu thị giọng căm hận nói: “Trưởng thôn chính là quan nơi này, nghe nói hắn hàng năm còn đi trấn Phi Tiên tặng lễ cho Huyện lệnh đấy!”



Đỗ Hiển trầm mặc một hồi, nửa ngày ngẩng đầu, “Nếu không. . .”



“Mơ cũng đừng mơ!” Triệu thị cao giọng nói.



Bà biết Đỗ Hiển lại muốn đi cầu mẹ ông Lý thị, bên kia có bạc, sự việc sẽ dễ làm rất nhiều, nhưng nếu như đi cầu xin ghi nợ ân tình, sau đó khó tránh vướng mắc không rõ, bà không muốn như vậy.



Nghe thanh âm bên trong, Đỗ Hoàng Hoa yên lặng đứng lên đi rửa bát, Đỗ Tiểu Ngư lại suy nghĩ phải làm sao.



Lần này sự việc khó giải quyết, ruộng là tuyệt đối không thể để bị cướp đi, chuyện này không biết do một tay Khâu thị thúc đẩy hay là Chu thị và Khâu thị liên hiệp? Nhưng mặc kệ thế nào, rõ ràng là cái sát chiêu, bọn họ căn bản rất khó chịu đựng được, ruộng không có người sao có thể sống, lúc như thế này đại khái đa số người sẽ chọn thỏa hiệp phải không?



Đỗ Tiểu Ngư thấy bốn bề vắng lặng, lôi kéo Đỗ Văn Uyên nói: “Nhị ca, huynh nói bây giờ phải làm sao? Tỷ nhất định là không thể gả cho Lưu phu tử.” Nàng trong lòng cũng rối loạn, chữ quan đứng cửa, trưởng thôn được coi là người trong quan trường, một tên quan nhỏ như vậy, thì ra bọn họ cũng không thể làm gì được.



Đỗ Văn Uyên chỉ nhìn nàng một chút, “Muội đừng lo lắng, rồi sẽ có biện pháp”



Đỗ Tiểu Ngư cắn miệng, “Haiz, thật không biết có cách gì đây, chuyện như vậy cho dù tìm Ngô đại nương và Bàng đại thúc cũng sẽ vô dụng thôi”. Lão trưởng thôn này thật là đồ tồi, cùng Khâu thị một ổ rắn chuột, loại ruộng hoang này vốn rất khó trồng, cho nhà bọn họ còn giống như là thiên đại ân huệ ấy, bây giờ nghĩ đến ngồi mát ăn bát vàng, thực sự đê tiện!



“Muội để ý đại tỷ”, Đỗ Văn Uyên hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Tỷ nhất định là khó chịu nhất”



Đỗ Tiểu Ngư tự nhiên cũng biết, kỳ thực nàng lo lắng nhất chính là Đỗ Hoàng Hoa, tỷ ấy luôn luôn ẩn nhẫn, lại vui với kính dâng, nhìn thấy bây giờ trong nhà rơi vào một cái tình huống như vậy, không cần nghĩ cũng biết nàng sẽ làm quyết định gì. “Muội phải đi khuyên nhủ tỷ để tỷ đừng làm chuyện điên rồ, haiz, nhị ca, huynh mau nghĩ xem có cách gì đi, trưởng thôn chỉ cho thời gian năm ngày.”



Đỗ Văn Uyên gật đầu, “Được”



Đỗ Tiểu Ngư vừa định xoay người đi chợt nhớ tới Đỗ Văn Uyên phản ứng thật sự quá bình tĩnh, như là hắn có nắm chắc vậy, nhưng nhà bọn họ có chỗ dựa nào chứ? Nàng dùng sức nghĩ một lát, trừ tổ mẫu địa chủ ở ngoài vốn chẳng có đường khác, không phải là hắn muốn. . .



Đỗ Tiểu Ngư vội nói: “Nhị ca, huynh không thể đi tìm cụ bà! Mẹ sẽ đau lòng!”


Bình luận

Truyện đang đọc