NGƯ DƯỢC NÔNG MÔN



Buổi sáng theo lệ thường thì chăn trâu, tiếp theo đi ra chỗ ruộng tốt kia, hiện tại dưa hấu cơ bản đã mọc ra ba mảnh lá non, cây cũng đang chầm chậm dài ra. Đỗ Tiểu Ngư ở dưới ruộng đi một vòng nhỏ những cây cỏ dại vừa mới mọc, lại xới nhẹ lớp đất bề mặt, nghe nói làm thế này có thể nâng cao nhiệt độ cho đất, xong xuôi thì về nhà ăn cơm trưa.Triệu thị thấy nàng trở về tay chân nhem nhuốc, thầm nghĩ đứa bé này chăm rất nghiêm túc, lúc ăn cơm gắp thêm mấy món ăn cho nó, miệng thì nói: “Con đừng làm dơ quần áo nữa, suốt ngày giặt cho con cũng không kịp đâu.”



Đỗ Tiểu Ngư vội nhìn trên người, quả thực bị dính bùn đất lên, cau mày nói: “Xem ra cần phải làm hai bộ quần áo mới được, mẹ à, quần áo cũ của tỷ có còn không? Sửa một chút cho con mặc đi ra đồng, đỡ phải mỗi lần đi về phải giặt.” Coi như là đồng phục làm việc.



Ý kiến này hay, Đỗ Hoàng Hoa cười rộ lên, “Tỷ đang có mấy bộ y phục không mặc nổi đây, trong chốc lát lấy cho muội.” Lại căn dặn một câu, “Tưới nước thì để cho tỷ làm, muội sức nhỏ lại không biết làm, đừng để ngã xuống sông.”



Đỗ Tiểu Ngư thật sự không biết dùng guồng nước kia, thoạt nhìn là dùng nước máng chảy đi các phương hướng.



Ba người cơm nước xong, Đỗ Hoàng Hoa đi vào phòng rửa mặt, Đỗ Tiểu Ngư thấy Triệu thị lại nhặt hạt đậu, vẫn là đậu đỏ, thấy ngạc nhiên bèn hỏi, cứ tưởng lại ăn cơm đậu đỏ.



“Làm hộ cho Ngô đại nương, ngày mai bà ấy muốn lên trấn thăm con dâu, nghe nói thích ăn bánh bao đậu, bèn làm một ít mang đi cho nó.”



Tay nghề Triệu thị làm mì phở vô cùng tốt, Đỗ Tiểu Ngư rõ ràng, lại nghĩ tới chuyện ngày ấy muốn làm mặt nạ bảo dưỡng liền hỏi nhà mình có còn đậu xanh hay không, Triệu thị đang bề bộn để nàng tự mình đi lấy, cũng không hỏi làm gì.



Trong phòng bếp có cái tủ gỗ cũ kỹ, nàng mở ra xem, tầng dưới toàn là hạt đậu, đậu đỏ, đậu xanh, đậu tương, còn có hạt bắp vân vân, để trong bao vải sắp xếp chỉnh chỉnh tề tề.



Nàng cầm một muôi múc một gáo nước ra, nghĩ đằng nào cũng mất công làm bột đậu xanh nên múc nhiều một chút, còn có thể làm bánh đậu xanh ăn nữa, bèn lấy ra non nửa túi đậu xanh.



Đỗ Hoàng Hoa đang rửa chén liếc nhìn mắt, “Lấy hạt đậu làm gì đấy?”




“Nghiền bột”. Nàng nói xong đi ra ngoài.



Trước tiên rửa sạch sẽ đậu xanh đặt trong sân phơi nắng, sau đó lấy hai củ tỏi lớn trong nhà bếp, lột vỏ đi rồi đập loảng xoảng loảng xoảng trên cái thớt gỗ, đến khi đập thành mảnh vỡ, sau đó lại lấy mảnh vải lụa chắt chúng thành một chén nước nhỏ.



Đợi đến xế chiều giờ Mùi, đậu xanh tạm khô, đi lấy nghiền bột, thớt đá rất tiện dụng, chỉ là có chút mệt, rất nhanh nghiền được một chậu bột phấn.



Lúc này Đỗ Hoàng Hoa đã thay sang một bộ quần áo khác, đang định đi xem Đỗ Tiểu Ngư, đã thấy nàng bưng cái bát vào đây, bên trong có thứ gì đó nhớp nhớp, mùi tỏi nồng đậm bay trên không trung, còn ra vẻ thần bí nói: “Tỷ, mau đi rửa mặt đi.”



Đỗ Hoàng Hoa đầu óc mơ hồ, nhưng bị giục giã mãi đành phải đi.



“Tỷ mau nằm xuống.” Thấy nàng làm xong, Đỗ Tiểu Ngư vỗ vỗ đầu giường đặt gần lò sưởi.



“Làm gì thế, cái này là gì vậy?” Nàng hỏi liên tiếp.



“Để đắp mặt cho tỷ, trên sách viết tốt cho làn da lắm.” Đỗ Tiểu Ngư cầm một muôi gỗ múc ra bôi lên mặt nàng, “Tỷ, không phải tỷ sắp đi theo Vạn phu nhân học thêu sao, muội thấy những kia cô nương trấn trên làn da đều trắng, dễ nhìn, tỷ dùng cái này cũng sẽ thế”. Phương pháp này trước đây nàng đã từng thử, quả thật có hiệu quả, có thể đi trừ bỏ chất sừng lại trắng đẹp, nếu như dùng sữa bò thay thế tỏi này thì càng tốt hơn, mùi vị này thực sự gay mũi.



Đỗ Hoàng Hoa lí nhí, “Thật là lạnh,” Lại giận dữ nói: “Ta một cái nông gia cần trắng như thế làm gì, lại nói, trắng có gì đẹp mắt đâu, ta thấy người ta bôi những phấn kia, nhìn khiến người ta sợ hãi.”



Đỗ Tiểu Ngư xì cười nói: “Cái này không giống phấn, thứ kia không tự nhiên, tỷ trước đây làn da cũng tốt, là phơi nắng nhiều thôi, sau này ra ngoài phải mang cái mũ rơm.”



Triệu thị tới tìm Đỗ Hoàng Hoa giúp đỡ nhào bột, ở cửa nghe được cũng tán thành, “Đúng vậy, Tiểu Ngư nói không sai đâu, con tuổi tác không nhỏ, nên chú ý một chút, lần trước Tiểu Ngư mua phấn kia chẳng phải rất tốt sao, không có chuyện gì lấy ra quệt quệt. Ngô đại tỷ nói chung thân đại sự của con để bà ấy lo, đến lúc người ta tới xem cũng thể diện.”



Đỗ Hoàng Hoa hổ thẹn mặt ửng hồng, nghiêng đầu không nói lời nào.



“Mẹ có muốn thử hay không?” Đỗ Tiểu Ngư quay đầu lại nói.



“Đừng, ta còn bận đây, con làm tốt cho tỷ con đi.” Triệu thị khoát khoát tay liền đi.



Qua thời gian uống cạn chén trà, Đỗ Hoàng Hoa đứng dậy rửa sạch bột, thấy vẫn còn không ít bột đậu xanh bèn hỏi, “Còn phải làm nữa à?”



“Trong ba ngày một lần là đủ rồi, những thứ này tỷ làm cho muội bánh đậu xanh đi.” Đỗ Tiểu Ngư nói: “Muội muốn mang đến xem nhị nha, nó đã lâu không tới, phỏng chừng nhà bọn họ không cho nó ra ngoài.” Nàng ngày mai muốn đi lên núi, nghĩ nếu có thể mang theo nhị nha cùng đi, có người nói chuyện sẽ không buồn.



Đỗ Hoàng Hoa nhìn nàng, “Bánh ngọt đậu xanh là từ Tô Châu truyền tới, sao muội toàn thích ăn khẩu vị phương nam thế.”



“Sao tỷ biết là ở đó?”



Đỗ Hoàng Hoa bỏ bột đậu xanh vào một cái khay lớn đặt lên bếp lò, sau đó thì đi nhóm lửa, một bên nói: “Muội không nhớ Lưu đại nương cũng bình thường, hồi đó muội còn nhỏ, ngoại tổ mẫu qua đời lúc mới ba tuổi? Cũng khó trách.”



“Ngoại tổ mẫu?” Đỗ Tiểu Ngư hiếu kỳ nói.




“Đúng vậy, Lưu đại nương kia ở sát vách nhà ngoại tổ mẫu, thường xuyên đến nhà ngoại tổ mẫu chơi, nhà bọn họ đến từ Tô Châu, hay làm bánh đậu xanh ăn, mẹ lúc còn trẻ hay chơi cùng.”



Đỗ Tiểu Ngư bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Thảo nào.” Xem ra Triệu thị biết một chút đồ phương nam là chịu ảnh hưởng từ người bạn kia.



Đỗ Hoàng Hoa bận rộn hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng làm được bánh đậu xanh, tiếc thay không có khuôn mẫu không làm ra được hình hoa lá, chỉ ngay ngắn chỉnh tề như hòn đá.



Nàng lấy dao cắt thành khối nhỏ, Đỗ Tiểu Ngư cắt một khối nếm thử, hương vị không tệ, đường và mỡ bở vừa đủ, chỉ là không có hoa quế, nếu không càng thơm.



“Ta đi làm bánh bao đậu giúp mẹ, muội dọn dẹp một chút đi.” Đỗ Hoàng Hoa bàn giao một câu đi ngay vào nhà chính.



Vừa mới sáng sớm ngày hôm sau ăn cơm xong, Đỗ Tiểu Ngư chọn một ít bánh đậu xanh gói kỹ, lại ôm cái giỏ trúc, bỏ mấy thứ nông cụ bên trong ra rồi đi sang nhà Chu Nhị Nha.



Nhà Chu Nhị Nha cũng không quá xa, ngay phía sau nhà tổ mẫu nàng, đi gần như nửa nén hương thời gian là đến.



“Nhị Nha, Nhị Nha”, Xa xa đã nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ, Đỗ Tiểu Ngư cao hứng vung tay lên.



“Tiểu ngư tỷ?” Chu Nhị Nha ngẩn người ra, quần áo trong tay suýt nữa rơi xuống.



Đỗ Tiểu Ngư đi qua chớp mắt nhìn, “Ngươi đang giặt quần áo à, tỷ ngươi đang làm gì thế?”



Nhìn tay nó đỏ ngầu, Đỗ Tiểu Ngư không khỏi cau mày, quần áo nhà nàng là Đỗ Hoàng Hoa giặt, Chu Nhị Nha sức lực nhỏ như thế làm sao mà đập được đám quần áo này?



Trong phòng có người nghe được thanh âm đi ra ngoài nói: “Ai tới thế?”



“A, chào đại thẩm.” Phụ nhân kia mặt chữ điền mắt to, nhìn rất hung hãn, hẳn là Hồng nương tử trong truyền thuyết kia, Đỗ Tiểu Ngư cười nói: “Cháu tới tìm Nhị Nha chơi, bánh ngọt đậu xanh này là tỷ cháu làm, đại thẩm cầm nếm thử đi.”



“Ngươi là nhà nào?” Hồng nương tử không quen biết nàng, không đưa tay nhận.



“Mẹ, nàng gọi Đỗ Tiểu Ngư, đại ca nàng chính là học trò nhỏ nhỏ nhất trong thôn chúng ta.” Chu Đại Nha nghe tiếng đi ra ngoài, cầm trong tay kiện tranh thêu, tận lực nở nụ cười gọi: “Tiểu Ngư à, mau vào trong phòng ngồi.”



Hồng nương tử nghe vậy lại liếc nhìn nàng một cái, “Ồ, là Đỗ gia à.” Trong thanh âm có khinh thường, phất tay một cái nói, “Con bồi nói chuyện một chút, ta còn bận rộn.”



Chu Đại Nha cầu còn không được, nàng lần trước bị ngạnh sinh sinh cự tuyệt mất mặt to, về nhà nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy hẳn là nên ra tay từ người Đỗ Tiểu Ngư, đang sầu không có cơ hội, bây giờ đưa tới cửa, đương nhiên phải tiếp đãi chu đáo.



Đỗ Tiểu Ngư không vào nhà, “Ta là tới tìm Nhị Nha, nó không rảnh thì ta đi về.”



“Rảnh, rảnh, sao không rảnh, Nhị Nha, mau đừng giặt nữa, bồi Tiểu Ngư chơi một chút.” Chu Đại Nha vội vàng nói.



Đỗ Tiểu Ngư chớp mắt một cái, xem ra Chu Đại Nha này muốn nịnh nọt nàng, bèn cầm bánh đậu xanh thả vào trong túi, còn dư lại đưa cho nàng ta nói: “Ngươi cũng nếm thử đi, ta tỷ làm ăn rất ngon.”




Ai ngờ lúc này phía sau bất chợt có một người lao ra, va vào rổ của nàng, bánh đậu xanh tức khắc rơi đầy đất.



Đỗ Tiểu Ngư nhìn, là một tiểu nam hài còn thấp hơn nàng, bốn năm tuổi, đang xông nàng làm mặt quỷ, dường như bộ dáng rất đắc ý, không biết làm sai cái gì.



“Tiểu đệ làm gì thế hả?” Chu Đại Nha giận dữ, đưa tay muốn đánh hắn, nhưng tay đưa tới giữa không trung lại rụt trở về, áy náy nói: “Tiểu đệ nhà ta rất nghịch ngợm, ngươi…ngươi đừng để trong lòng.”



Chu Đại Nha như thế rõ ràng là đang nén giận, xem ra tiểu tử này là bá vương trong nhà, Đỗ Tiểu Ngư nói: “Chỉ tiếc đám bánh ngọt này.”



Nói xong tiểu nam hài kia bỗng nhiên lại oa oa kêu to, chạy vòng quanh Chu Đại Nha, thỉnh thoảng túm quần áo của nàng ta, lại gạt mấy thứ trên bàn rơi vãi lung tung, chơi bời say sưa.



Đỗ Tiểu Ngư thực sự không tiếp tục chờ được nữa, cảm thấy nhức đầu, nàng còn có mục đích khác bèn nói: “Ta muốn rủ Nhị Nha theo ta ra ngoài chơi một chút, được không?” Chu Đại Nha này bây giờ bị quấn lấy không thoát thân được, phỏng chừng cũng sẽ không theo đi.



Chu Đại Nha nhìn đệ đệ nhà mình hận không thể quăng hắn một cái cho chết đi, nhưng mẹ nàng ta ở đây, nàng ta không dám, đành phải nói: “Được rồi, ta nói với mẹ một tiếng, Nhị Nha, muội đi chơi cùng Tiểu Ngư đi, đừng về muộn quá là được.” Nàng muốn làm dáng vẻ một tỷ tỷ tốt.



Chu Nhị Nha rất kinh ngạc, gật đầu, Đỗ Tiểu Ngư kéo nó đi.



“Tiểu đệ ngươi thường hay như thế à?” Nàng hỏi.



Chu Nhị Nha ừ một tiếng, nhíu mày, nó sợ nhất người em trai này.



“Tỷ ngươi nhìn cũng rất bận rộn nha, ta còn tưởng nàng nhàn rỗi cơ?.” Nàng cho là Chu Đại Nha bắt nạt Chu Nhị Nha, nhưng mới vừa rồi cũng thấy nàng ta đang thêu gì đó, cũng giống như Đỗ Hoàng Hoa làm ra đổi tiền.



“Ừm, Đại tỷ ta trong ngày thường cũng không rảnh chơi, còn phải trông tiểu đệ nữa.” Chu Nhị Nha nhỏ giọng nói.



Đỗ Tiểu Ngư không tiếp tục nói đề tài này: “Chúng ta đi lên núi chơi được không? Ta muốn nhổ ít hoa dại về trồng, ta nói cho ngươi biết, bên kia có mảnh hoa Hạnh đẹp lắm, lát mang ngươi đi xem.”



Chu Nhị Nha cười rộ lên, “Được, ta cũng thích xem hoa.”



“Đường bên kia ngươi có quen hay không?”



“Ừm, mùa hè mùa thu ta đều đi kiếm trái cây, kiếm ít mẹ sẽ chửi.”



Ôi đáng thương, Đỗ Tiểu Ngư đồng tình vỗ đầu nàng, nó đã cũng quen thì thật tốt, đỡ phải lo lạc đường.


Bình luận

Truyện đang đọc