NGƯ DƯỢC NÔNG MÔN



Vẫn nói dùng họa gửi gắm tình cảm, nói vậy bức họa này nhất định là xuất từ tay Bạch Dữ Thời rồi.Đỗ Tiểu Ngư xoay người ra cửa, không nói gì cả.



Lúc này phía sau truyền đến tiếng khiển trách, “Ngươi tìm ca ta làm gì?” Bạch Liên Hoa trong tay bê một bát thuốc, nàng đến đưa cho Bạch Dữ Thời uống.



Đỗ Tiểu Ngư hừ nhẹ một tiếng, “Không thể tìm sao? Ngươi không có chuyện cũng tìm Đại tỷ của ta đấy thôi”



Bạch Liên Hoa cuống lên, lại kéo cánh tay nàng đi ra ngoài vài bước, thấp giọng nói: “Thân thể ca ta không khỏe, đại phu nói phải tĩnh dưỡng, ngươi đừng quấy rầy ca ấy.” Ngừng một chút, “Ngươi…ngươi vừa rồi tìm huynh ấy nói gì?”



Đỗ Tiểu Ngư chỉ nhìn nàng cười.



Bạch Liên Hoa trong lòng lạnh cả người, tiểu nha đầu trước mắt tuy nói nhỏ hơn nàng năm tuổi, nhưng ánh mắt còn lợi hại hơn mẹ nàng, tâm thần không yên, nàng hùng hổ lên mặt, bất chấp nói: “Ngươi rốt cuộc có nói hay không?”



Đỗ Tiểu Ngư vuốt lông chó con mềm nhũn trong ngực, “Ta không nói gì với hắn cả, ngược lại ca ca ngươi nói về đại tỷ ta đấy.”



Bạch Liên Hoa nhíu mày, “Nói cái gì?”



“Bảo tỷ ta đừng đến nhà các ngươi nữa”. Nàng cười khanh khách nhìn Bạch Liên Hoa, “Ngươi đã thương ca của ngươi như vậy, chắc cũng sẽ nghe lời hắn đúng không? Ca của ngươi không thích ta tỷ đến, vậy sau này ngươi cũng đừng quấy rối tỷ ta nữa.”



Bạch Liên Hoa sắc mặt cứng đờ, không tự chủ được lui về phía sau.



Xem ra Bạch Dữ Thời còn chưa nói với muội muội của hắn, Đỗ Tiểu Ngư thầm nghĩ, chẳng qua nhìn sắc mặt nàng dường như là tin tưởng, đủ thấy hai huynh muội không phải cùng một chiến tuyến, nói vậy thì, hắn đúng là chân tâm vì muốn tốt cho Đỗ Hoàng Hoa, không muốn liên lụy nàng.




Nghĩ như thế, trong lòng không khỏi có chút nặng nề, nhưng vẫn đi về phía trước.



Không ngờ Bạch Liên Hoa bỗng xông lên, đưa tay ngăn cản nàng.



“Đại ca ta rất tốt.” Giọng nói của nàng thấp mà yếu, rất không có sức lực, “Chỉ là, chỉ là…”



“Thân thể hắn không khỏe.” Đỗ Tiểu Ngư nói thay nàng ta, “Nếu không đã sớm lấy vợ sinh con rồi không phải sao?” Bạch Dữ Thời năm nay đã tròn mười tám tuổi.



Bạch Liên Hoa trong mắt ngấn lệ, rất nhanh rơi xuống như hạt châu rơi, “Đại ca ta là bởi vì ta mới như vậy, Tiểu Ngư muội muội, ca thật sự là người rất tốt, nếu cưới Hoàng Hoa tỷ nhất định sẽ đối xử tốt với tỷ ấy”.



Nhưng không sống lâu thì có tác dụng gì? Đỗ Tiểu Ngư không muốn Đỗ Hoàng Hoa thủ tiết, nếu Bạch Dữ Thời không khỏe cũng không sao, còn thực sự là người thiện lương đấy, đến khi hai người thực sự có tình cảm thâm hậu, vậy sinh ly tử biệt lại càng làm cho người ta không thể chịu đựng nổi, nàng không dây dưa với Bạch Liên Hoa, bước chân đi nhanh.



Bạch Liên Hoa chậm rãi ngồi xổm trên đất, bụm mặt khóc.



Nếu không phải tại nàng, đại ca đời này sẽ không như vậy, có thể đã sớm đề tên bảng vàng, đã sớm cưới kiều thê sinh ra hài tử, sẽ tiền đồ như cẩm, thẳng tới mây xanh.



Thế mà, bây giờ lại chỉ có thể suốt ngày nằm ở trên giường, đi nhiều vài bước cũng không được.



Cái gì cũng bị nàng phá hủy, bị nàng làm hỏng…



Không, quyết không thể thế này, nàng không thể từ bỏ, Bạch Liên Hoa lau khô lệ trên mặt, bưng bát thuốc dưới đất lên đi về.



Đỗ Tiểu Ngư về đến nhà, đụng ngay một người nam nhân xa lạ từ cửa viện đi ra ngoài, còn là Triệu thị tự mình đưa.



“Đấy là người nào vậy mẹ? ” Nàng tò mò hỏi.



“Là lão đại Thường gia cuối thôn, nghe Tần đại thẩm con nói hắn ngày mai sẽ đi thôn Nam Động làm ít chuyện, liền thỉnh hắn gửi một lời nhắn cho Đại cữu và tiểu di của con.”



Nhà mẹ đẻ Triệu thị ở thôn Nam Động, thôn Nam Động và thôn Bắc Đổng đều thuộc huyện Phi Tiên, nhưng cách nhau rất xa, nếu đi bộ phải mất hai ba ngày, mà hệ thống truyền tin cổ đại không phục vụ bách tính bình thường, liên lạc với nhau chỉ có thể mời người mang tin, cực kỳ không tiện, vì vậy sau khi mẫu thân của Triệu thị chết cũng thật lâu rồi không có người đưa tin tức.



“Mẹ, nhà ngoại tổ mẫu xa thế, vậy sao mẹ quen được phụ thân ạ?” Đỗ Tiểu Ngư không nhịn được hỏi.



Triệu thị mặt hơi đỏ lên, giận dữ nói: “Con nít con nôi hỏi những thứ này làm gì, còn không trông chó đi, chạy loạn khắp nơi kìa”. Nói xong phẩy tay áo bỏ đi.



Còn ngượng ngùng, khẳng định có ẩn tình rồi, nhưng thấy con chó nhỏ kia đi thẳng đến vườn hoa, Đỗ Tiểu Ngư vội đuổi tới ngăn nó, vừa trách cứ: “Không ngoan sẽ ăn đòn đấy”.



Chó con bị nàng hống một tiếng, thật sự đứng lại, ngoẹo cổ nhìn nàng.



Thật thông minh, Đỗ Tiểu Ngư vuốt vuốt đầu nó, “Đặt cho ngươi cái tên nào,” Nàng suy nghĩ một lát, “Gọi Tiểu Lang được không? Uy phong lắm đấy”.



Chó con một bộ ngây thơ đáng yêu, ánh mắt như viên bi màu nâu.



“Tiểu Lang, nào, cho ngươi ăn cơm.” Đỗ Tiểu Ngư nói rồi vào phòng bếp, Tiểu Lang đi theo phía sau.




Tối qua nấu canh thịt mặn, nhặt ăn hết rau dưa rồi nhưng không nỡ đổ canh thừa đi, dùng để sáng sớm nấu mì ăn, nàng bưng ra múc muỗng canh vào trong chén nhỏ, lại cho cơm thừa vào.



Tiểu Lang dưới chân ngửi thấy mùi vị, nhảy lên nhảy xuống rất hưng phấn, nông gia nuôi chó đa số là chó khổ, tự mình cũng không có thịt ăn, chó càng đáng thương. Đỗ Tiểu Ngư nghĩ vậy lại vớt vớt phần đáy, vớt chút cấn thịt mặn đáy nồi bỏ vào trong chén, sau đó đi tới góc phía đông, suy nghĩ để chó sau này ở chỗ này ăn cơm.



“Đứng vững nào, nếu không không có ăn đâu”. Đỗ Tiểu Ngư thấy nó vội vã không nhịn nổi, răn dạy hai câu.



Chó cần phải huấn luyện, trong thôn người nghèo nhiều, không chừng ngày nào đó có ý đồ bắt chó giết thịt, cho nên phải để chó không động vào những thứ bên ngoài, mà phải trông nhà, muốn nó tùy thời cảnh giác, tạm biệt một miếng thịt liền trong lòng rối loạn.



Tiểu Lang vội xoay vòng vòng, Đỗ Tiểu Ngư vẫn không cho nó ăn, đến khi nghe lời ngồi xong mới đặt chén xuống.



Nó lập tức ăn như hùm như sói.



Chung quy còn nhỏ, Đỗ Tiểu Ngư sờ sờ đầu của nó rồi đi ra ngoài.



Những ngày qua mọi người trong nhà đều bận rộn trồng bông vải, may là đã mời Chung Đại Toàn, cày ruộng gieo hạt toàn là một mình ôm lấy mọi việc, mà Ngô đại nương trồng bông vải đã có kinh nghiệm, chọn giống nào đó cũng là bà ấy tiếp nhận đi kiếm, gieo trồng cũng bà ở bên cạnh chỉ huy, Đỗ Hiển và Triệu thị làm một ít việc lặt vặt khác.



Dây dưa hấu vào lúc này cũng nở hoa rồi, sau khi tưới nước phân cây lá mọc rất nhanh, từng mảng từng mảng đều có những dây dài như cánh tay nàng, mà nhánh cũng mọc ra rất nhiều, mỗi gốc đều mọc ra ba bốn nhánh.



Đỗ Tiểu Ngư biết hiện tại hoa nở rộ là hoa đực, mà hoa cái còn phải mấy ngày sau mới ra, phải kiên nhẫn đợi.



Bởi vì trên sách viết dưa hấu là phải dựa vào ong mật, côn trùng truyền phấn hoa mới kết quả, lúc trước nàng thật sự không biết cái này, cho nên bắt đầu e ngại vấn đề ong mật, nếu như không có nhiều, nàng có nên đích thân đi thụ phấn hay không?.



Cùng lúc ấy lại có một chuyện buồn phiền vẫn đang quấy nhiễu nàng, đó là con hổ không hiểu ra sao lại xuất hiện.



Mấy ngày trước huyện nha phái nha dịch đi đối phó con hổ, ngờ đâu đều vô dụng, con hổ không đánh chết, ngược lại nha dịch bị thương mấy người.



Đỗ Tiểu Ngư tức chết, con hổ không diệt trừ, nàng đến chăn trâu không tiện, có xua trâu đi một bãi cỏ rất xa, thế nhưng bên kia có rất nhiều trâu, bởi vì trên núi có con hổ cho nên trâu đều tụ ở đó, người cũng nhiều, đều là những đứa trẻ, vô cùng ồn ào. Còn mặt kia, nàng không thể đào thảo dược, đây là một tổn thất rất lớn, chớ đừng nhắc tới cái kế hoạch cây Hạnh kia?.



Nàng nghĩ tới nghĩ lui, buổi chiều đi tìm Lâm Tung.



Vợ chồng Ngô đại nương không có ở nhà, vừa đi vào cửa chợt nghe được thanh âm kỳ quái “hốt hốt hốt”, nàng thò đầu xem, thấy trong viện mấy cành lá cây cứ như trời mưa bay xuống, mà Lâm Tung đang múa kiếm, tốc độ kia quá nhanh, nàng hoàn toàn không nhìn thấy rõ ràng, chỉ thấy quang kiếm như cầu vồng, phi như tia chớp.



“Đại thúc quá lợi hại”. Nàng vỗ tay, “Chẳng qua, nếu cây trụi lủi đại nương sẽ không mắng người đấy chứ?”



Lâm Tung thu hồi kiếm, cười nói: “Vừa vặn ngại cánh lá quá nhiều che hết ánh sáng đây.”



Thì ra như vậy, dùng biện pháp này thật hay, ánh mắt Đỗ Tiểu Ngư rơi vào bảo kiếm của hắn, “Đại thúc, kiếm này sao trước đây chưa từng thấy, mới mua sao?” Rất cổ xưa, mặt trên khảm một số bảo thạch, nàng nhìn bỗng sửng sờ, liền nhớ tới hồng bảo thạch Chu Nhị Nha nhặt được.



Lâm Tung ngược lại không chú ý, thanh kiếm cầm về phòng treo lên, “Đã nhiều năm, rất ít khi dùng mà thôi.”



Đỗ Tiểu Ngư vội vàng đi theo vào phòng, cẩn thận nhìn thanh kiếm kia, chỗ chuôi kiếm đúng là có khối bảo thạch bị trống, nhìn to nhỏ tương đương với viên hồng bảo thạch kia.



“Sao vậy?” Thấy nàng nhìn chằm chằm bảo kiếm, Lâm Tung hỏi.



Đỗ Tiểu Ngư “À” lên một tiếng, “Kiếm pháp của Đại thúc thật tốt, tại sao không dạy nhị ca ta một chút?” Kỳ thực trong lòng nàng đột ngột sinh ra nghi ngờ, hồng bảo thạch kia Chu Nhị Nha nhặt được rất lâu trước đây, nếu thật là trên bảo kiếm, như vậy nói cách khác Lâm Tung đã từng tới thôn Bắc Đổng.




“Hắn còn chưa tới trình độ đó, dạy cũng sẽ không làm được.” Lâm Tung tùy ý trả lời, lại nhìn nàng, “Cháu đến học võ à? Trung bình tấn trầm ổn chưa?”



Đỗ Tiểu Ngư lắc đầu, “Cháu không khắc khổ được như Nhị ca,” Nàng cẩn thận thăm dò nói: “Đại thúc làm sao lại nghĩ đến đến thôn chúng ta mở võ quán? Lẽ nào trước đây đã từng đến phải không?”



“Vừa vặn đi ngang qua cảm thấy hay thì quyết định thôi.” Lâm Tung trả lời mô phỏng tùy ý.



Đỗ Tiểu Ngư càng thấy có quỷ, nhưng dường như cũng không thích hợp dò xét nữa, bởi vì không tìm được chỗ mấu chốt, huống chi bây giờ nàng có chuyện quan trọng hơn cần phải giải quyết.



“Đại thúc à, người có biện pháp gì diệt trừ con hổ không?”



“Tại sao ta phải có biện pháp?”



“Đại thúc võ công tốt như vậy, lại các kiểu kỹ năng đầy đủ, cháu nghĩ có lẽ có biện pháp.” Nàng cười nói: “Chẳng qua vừa rồi sau khi xem qua kiếm pháp của đại thúc, cháu nghĩ rằng đại thúc hoàn toàn có thể đánh chết con hổ.”



Lâm Tung hơi sững sờ.



“Chẳng lẽ Đại thúc không muốn làm anh hùng đả hổ?” Đỗ Tiểu Ngư dần dần gợi mở, “Đại thúc đã nghĩ mở võ quán ở thôn chúng ta, nếu là vì dân trừ hại đánh chết lão hổ, như vậy sau này mở võ quán mà nói, chuyện làm ăn nhất định là cực tốt.”



Lâm Tung kinh ngạc, không ngờ nàng sẽ nói như thế.



Thấy hắn không nói, Đỗ Tiểu Ngư trợn to mắt, “Lẽ nào đại thúc không nghĩ mở võ quán nữa sao? Nhưng Ngô đại nương đang tìm địa phương khắp nơi cho đại thúc đấy? Lần trước còn nói với mẹ cháu huyện này.”



Lâm Tung hạ mi, hơi cúi đầu nói, “Ai nói không mở?”



“Vậy đại thúc làm sao không đánh lão hổ?” Đỗ Tiểu Ngư nói: “Lẽ nào cũng sợ bị lão hổ ăn thịt ạ? A ~ thì ra đại thúc cũng nhát gan giống cháu đây, vậy mà nhị ca kính ngưỡng thúc, suốt ngày luyện võ, còn bị mẹ cháu mắng”, Nàng hừ nhẹ một tiếng, “Xem ra học cũng chẳng có tác dụng gì, lợi hại đến đâu cũng không đánh lại một con hổ, cháu đi nói với cha, để nhị ca chớ học.”



Lâm Tung bị nàng nói xong ho khan hai tiếng, “Ai nói ta sợ.”



“A” Đỗ Tiểu Ngư vui vẻ nói: “Vậy đại thúc đồng ý đi đánh hổ ạ?”



“Con hổ tính là gì, nhớ năm đó…” Lâm Tung hào khí vạn trượng, vốn muốn nói chút lịch sử huy hoàng, nhưng đến bờ môi lại đình chỉ, khoát khoát tay, “Tiểu nha đầu cứ chờ đi, xem ta kéo con hổ tới nhà cháu”.



Đỗ Tiểu Ngư không thể thiếu khen vài câu, vô cùng phấn trở về.



Nàng không lo lắng Lâm Tung sẽ gặp nguy hiểm, bởi vì người này tuyệt đối không phải người thường.


Bình luận

Truyện đang đọc