Edit: Hắc Phượng
Trong thôn không có mấy hộ đã từng trồng dưa hấu, nói tới có kinh nghiệm nhất thì phải là Khưu Trưởng Vinh, người này có tay nghề làm ruộng hiếm có, dựa vào bản lĩnh lần lượt đặt mua trăm mẫu ruộng tốt, sau lại cưới nương tử như hoa như ngọc, là một trong đối tượng nhiều nam tử trẻ tuổi hâm mộ. Ba năm trước Đỗ Hiển mua giống dưa hấu từ nhà hắn, tiếc thay vận may không có gặp phải trời mưa nhiều, năm ấy ngay cả Khưu Trưởng Vinh cũng hao tổn không ít bạc.
Thấy người đến là Đỗ Hiển, Khưu Trưởng Vinh rất kinh ngạc, “Ngươi còn dám trồng dưa hấu nữa à?”
Đỗ Hiển cười cười, “Trồng một mẫu đất thử xem, có thiệt cũng không thiệt bao nhiêu.”
“Lão ca gan lớn đấy.” Khưu Trưởng Vinh nói rồi đi vào nhà lấy hạt giống dưa hấu.
“Cha, lát nữa hỏi ông ấy xem trồng thế nào, có phải chú ý cái gì hay không.” Đỗ Tiểu Ngư căn dặn hai câu, người này làm ruộng lợi hại như thế, tất nhiên phải học tập rồi.
“Những hạt này đủ trồng một mẫu, nể mặt lão ca ta lấy năm mươi văn thôi.” Sau đó Khưu Trưởng Vinh đưa ra một cái túi hạt dưa.
Đỗ Tiểu Ngư ngó ngó, tính toán cũng chừng mười nắm hạt dưa, ở đời sau này nhiều nhất giá trị mấy đồng tiền, đang định trả giá, ai ngờ Đỗ Hiển không nhiều lời đã bỏ tiền ra mua.
Vị cha thành thật này, Đỗ Tiểu Ngư không nói gì, nhưng mua cũng mua rồi không thể nói gì được nữa, đẩy cha nàng ra hiệu hỏi tình huống.
“Khâu lão đệ à, trồng dưa hấu ngươi đã quen rồi, cũng nên dạy ta một chút chứ”. Đỗ Hiển tiến lên thỉnh giáo.
Kết quả Khưu Trưởng Vinh xoay người móc ra sợi dây không biết ở đâu, xỉa răng nanh, vừa nói, “Có cái gì đâu mà dạy, không phải giống như trồng lúa đấy à, mầm thì ngươi biết ươm rồi, còn có cái gì không hiểu chứ? Trong ngày thường tưới nước bón phân, đi thăm nom nhiều một ít, nếu bị sâu bọ thì tới tìm ta.”
Tương đương với chưa nói, Đỗ Tiểu Ngư âm thầm cười gằn, lòng dạ hẹp hòi, chỉ lo tự mình làm giàu, còn mọi nơi đề phòng người khác ăn trộm.
Đỗ Hiển xấu hổ, “Cái này, cái này có khác…”
“Cha à, đi thôi, trông ông ấy thế là không dạy rồi, chúng ta trở lại tự mình nghĩ vậy.” Đỗ Tiểu Ngư kéo ông đi.
Khưu Trưởng Vinh sau lưng cười mấy tiếng hì hì, đều nói có đồ đệ không có sư phụ, cái gì cũng dạy còn đi chỗ nào kiếm tiền? Chẳng phải ai cũng đến cướp chuyện làm ăn của hắn à?
Lại nói bên kia Đỗ Tiểu Ngư đi ra chưa được mấy bước liền nhớ lại một việc, vội lấy hạt dưa hấu ra cẩn thận nhìn kỹ, vừa rồi vẫn muốn để cha học hỏi lại quên mất việc này, may mà hạt dưa này không tệ lắm, từng hạt căng đầy, đủ thấy người nọ tuy không truyền thụ kinh nghiệm, nhưng không đến mức cầm đồ hư hỏng lừa gạt người, dẫu vậy nàng vẫn không vui nói: “Vừa rồi sao cha mua vội vậy ạ? Con thấy năm mươi văn đắt quá.”
“Ai nói, ba năm trước hắn bán bảy mươi văn đấy”. Đỗ Hiển vội giải thích, “Hạt dưa của hắn trồng tốt.”
Nhưng đấy là ba năm trước rồi, hồi đó người trồng dưa hấu ít đương nhiên phải đắt, chẳng qua thôi đi, Đỗ Tiểu Ngư lắc đầu hỏi, “Vậy ươm giống thế nào ạ? Con thấy trong sách nông nói không phải trồng thẳng trong đất”.
“Dù sao thì chỉ có một mẫu đất thôi, làm ở tiền viện cũng được.” Đỗ Hiển biết việc này.
Về đến nhà, Đỗ Hiển ở trong sân phân ra một mảnh đất dài chừng hai trượng, rộng nửa trượng, sau đó lấp đất ở đó, xẻng xong sau lại tìm cây bắp hàng loạt cắm ở bốn phía, hình thành một kiểu lan can mini, lại gọi Đỗ Hoàng Hoa mang rơm rạ ở hậu viện tới. Đỗ Tiểu Ngư nhìn thấy thú vị, ở bên cạnh hỏi hết đông tới tây, mới biết đây chính là dùng để ươm giống, có vài thứ cần phải thực tiễn mới hiểu được, trên sách dạy không thể bằng thực hành được.
Lại thấy Đỗ Hiển khều khều phân gà ngày thường tích lũy, Đỗ Tiểu Ngư vội bóp mũi lại trốn phía sau cửa nhìn.
“Muội như thế có thể làm ruộng à?” Đỗ Hoàng Hoa nhìn nàng lắc đầu.
“Sao không được?” Đỗ Tiểu Ngư nói phản bác: “Về sau muội mướn người trồng”
“Chà, sau này là cái phá sản đây.” Triệu thị nghe được không thể thiếu nói móc một câu, ngày hôm qua người người đều tới khuyên bà cho con gái út trồng dưa hấu, tuy nói đã đồng ý rồi, nhưng trong lòng chỉ là có chút không thoải mái, thầm nghĩ nghịch ngợm đi, tới lúc không trồng được sau này đừng có viện cớ nữa.
Đỗ Tiểu Ngư mới không để ý tới, kiếm tiền chưa hẳn phải tự mình động tay, nàng hi vọng mình là người lao động trí óc nhưng không hiểu cũng phải hỏi, nàng khiêm tốn thỉnh giáo Đỗ Hoàng Hoa, “Tỷ, phân gà kia trải xuống đất làm gì? Bón phân à?”
“Đúng vậy, còn phải xúc ít đất tốt nữa, đất trong viện của chúng ta không được.”
Thì ra là thế, xem ra ươm giống cũng thật phiền toái, nàng phải cẩn thận học một ít.
Vì thế này cả ngày đều đi theo Đỗ Hiển đi tới đi lui, trong chốc lát đi ra giữa ruộng tốt đào đất, một hồi lại xới đất cho mảnh đất nhỏ kia, tiếp theo mới bón phân trên đất, sau đó lại rải một lớp phân tro lên trên. Những thứ này làm xong vẫn chưa đủ, còn phải tưới nước, để bùn đất ngậm đủ nước, mới cho hạt dưa hấu trồng ở bên trong.
Nói là trồng không bằng nói rải, kỳ thực chỉ cho một lớp đất mỏng thôi.
Đỗ Tiểu Ngư nhìn cuối cùng cũng làm xong, ngẩng đầu lau mồ hôi, cứ như vậy đi theo nhìn xem cũng toát mồ hôi, còn Đỗ Hiển đã hơi mệt mỏi.
“Cha, uống ngụm nước đi.” Nàng vào nhà rót chén nước mang tới.
Đỗ Hiển cầm khăn mặt đeo trên cổ lau mồi hôi, cười nói: “Hôm nay ánh nắng không tệ, khí trời rất thích hợp.”
“Là phải có nắng mới được ạ?” Đỗ Tiểu Ngư hỏi.
“Đương nhiên rồi, nếu mưa hai ngày liền thì hỏng mất.” Đỗ Hiển nhíu mày.
Đỗ Tiểu Ngư nghe vậy, vẻ hưng phấn vừa rồi bay hết, đột nhiên nghĩ mà sợ, vào giờ khắc này nàng thật sự cảm nhận được sự thực nông dân dựa trời ăn cơm, nàng không phải Thiên sư, làm sao mà biết được trời mưa hay không, năm mươi văn này có thể bị ném vào mương nước à? Nghĩ tới đó nàng vội vội vàng vàng chạy đi tìm Đỗ Văn Uyên.
“Nhị ca, dưa hấu trồng xong rồi, huynh mau nhìn xem liệu hai ngày tới trời có mưa không?”
Nhìn nàng mồ hôi đầy đầu, Đỗ Văn Uyên buồn cười nói: “Bây giờ sao còn chưa mọc, ta có thể nhìn ra cái gì?”
“Này, chuyện này… ” Đỗ Tiểu Ngư vội chết, “Cha nói nếu mưa hai ngày là không được phải không?.”
“Vậy trồng lại là được mà.” Đỗ Văn Uyên nói: “Đây là chuyện không tính trước được.”
“A?” Đỗ Tiểu Ngư ngã ngồi trên đầu giường, rất lâu không nói ra lời, ra quân chưa thắng trận đã chết, nàng không muốn đâu!
Thấy dáng vẻ nàng buồn rầu, Đỗ Văn Uyên kéo nàng đi tới trước cửa sổ, “Nhìn thấy không, có ráng chiều này, có câu nói ráng sớm chớ ra đường, ráng chiều đi ngàn dặm, như vậy hai ngày tới trời sẽ nắng.”
“A, các người” Đỗ Tiểu Ngư bỗng nhiên tỉnh ngộ, đều đang trêu đùa nàng đây mà, thật là!
“Bây giờ hiểu làm ruộng không dễ dàng chưa?” Đỗ Văn Uyên nghiêm túc nói: “Muội phải cẩn thận trồng đấy.”
Cứ như hắn rất hiểu làm ruộng ấy, Đỗ Tiểu Ngư bĩu môi, hồi đó nói trồng dưa hấu không phải hắn đề nghị à, bây giờ lại chạy đi dạy người, Đỗ Tiểu Ngư liếc hắn một cái, “Nhị ca, thi tú tài cũng không dễ dàng, huynh phải chăm chỉ đọc sách đấy.” Nói xong hất tay đi ra cửa.
Nha đầu này, thật là không chịu để thiệt nửa chút nào, Đỗ Văn Uyên lắc đầu cười.
Mặt trời xuống núi, Đỗ Hiển đang ở đó lấy cây ngô buộc thành khung, lấy rơm rạ cẩn thận che ở phía trên, buổi tối nhiệt độ vẫn còn tương đối thấp, đây là đang làm công tác giữ ấm.
Sau lần đó, mỗi ngày Đỗ Tiểu Ngư đều đi quan sát dưa hấu, tưới nước cho chúng, chú ý ánh mặt trời chiếu rọi, có thể nói toàn tâm tập trung vào, thế nhưng đợi chờ rất sốt ruột, bởi vì mấy ngày trôi qua mà không thấy chúng có phản ứng gì, nàng hoài nghi có phải Đỗ Hiển làm không đúng chỗ nào không, có lúc lúc ăn cơm cũng tự hỏi chuyện này, làm cho người trong nhà không biết cười vài lần.
May mà còn có việc khác phân tán sự chú ý của nàng, tỷ như Bạch Liên Hoa đến chơi.
Nàng vốn không thích người nhà đó, vốn đang cảm thấy Bạch Liên Hoa có chút thú vị, nhưng lần đó đi Bạch gia thì không bao giờ nữa nghĩ như vậy nữa.
“Tiểu Ngư muội muội, chỗ này trồng gì thế?” Bạch Liên Hoa nói chuyện trước.
Đỗ Tiểu Ngư xa cách, “Dưa hấu.”
“A? Nhà muội muốn trồng dưa hấu à?” Bạch Liên Hoa cảm thấy rất hứng thú, “Trái đó ăn ngon lắm, vào mùa hè cha ta sẽ mua mấy trái về, Tiểu Ngư đã được ăn chưa?”
Lại là vô ý phô bày giàu sang sao? Đỗ Tiểu Ngư thật sự không muốn nói chuyện, đứng lên đi tới chuồng dắt nghé con ra, “Mẹ ơi, con đi chăn trâu.” Dù sao thì Đỗ Hoàng Hoa và Đỗ Hiển đã đi xới mẫu đất mới kia rồi, nàng không phải lo lắng gì cả, Bạch Liên Hoa không thấy người bồi chơi tóm lại sẽ trở về thôi.
Triệu thị làm sao mà biết ý định của Bạch gia, đương nhiên cũng mặc kệ Đỗ Tiểu Ngư.
Nàng dắt trâu đi bên kia núi.
Nghé con hiện tại đã trưởng thành rất nhiều rồi, nhưng dùng để cày ruộng thì vẫn còn sớm, chẳng qua rất thông minh, dắt ra không cần phải nắm dây thừng, bản thân đi ở phía sau nó. Có thể là ngày thường nàng đối xử với nó không tệ, nàng mỗi ngày thăm hỏi ân cần, còn tắm rửa cho nó, phỏng chừng nghé con cũng hiểu tình cảm, nàng cười cười vỗ đầu nghé con.
Bất tri bất giác đi tới khu rừng, bởi vì chưa từng nghe nói có dã thú qua lại nên lúc này nàng không sợ.
Trong núi bây giờ phong cảnh khá đẹp, cây cối hoặc là đang nảy mầm xanh, hoặc là ra hoa đầu cành, tràn đầy sức sống.
Nàng đi một hồi nhìn thấy phía trước là một mảnh hoa sặc sỡ, tới gần thì phát hiện đó là hoa Hạnh, giống như mây hồng kiều diễm động lòng người, thì ra trong rừng này còn có cây Hạnh, trước đây không nhìn thấy, nàng nhìn chung quanh một chút, bên cạnh là những mảng cây cối rất cao, hoàn toàn che khuất tầm nhìn. Bởi vậy nàng lại đi thưởng thức một hồi, lúc đi về ghi nhớ một số dấu hiệu đặc thù, tỷ như trên đường có mấy khối tảng đá lớn hình dạng quái dị, còn có một gốc cây thông đỏ uốn lượn…
Nghé con đã ăn no, những mầm cỏ mới mọc này còn rất non, thấy nó lắc đầu quẫy đuôi thì biết là trong lòng cao hứng.
Dọc theo con đường tâm tình khoái trá, nhưng khi về tới nhà thì không phải, vì Bạch Liên Hoa vẫn còn ở đó, đang ở trong phòng nói chuyện cùng Đỗ Hoàng Hoa.
“Thân thể Đại ca ta mới đầu rất tốt, hồi đó nửa đêm trời lạnh mang ta đi tìm đại phu mới bị như vậy,” Bạch Liên Hoa nước mắt lã chã , “Hôm đó cha mẹ ta bởi vì tuyết rơi lớn không về nhà được, giữa lúc đó ta bị ốm, đại ca cõng ta đi, thế nhưng tuyết quá lớn, căn bản không đi được, đại ca liền cởi quần áo mình ra cho ta mặc, sau này để lại mầm bệnh, đại phu nói thân thể bị đông cứng hư hỏng…”
Đỗ Tiểu Ngư ở bên ngoài nghe mà bốc hỏa, đây là đang kéo đồng tình sao? Hắn vì muội muội cứ việc hi sinh thôi, làm sao còn kéo sang con gái nhà người khác? Nàng đẩy cửa mạnh ra.