Edit: HPH
Đỗ Tiểu Ngư gần đây rất thích ăn cơm, vì nàng phát hiện Triệu thị yêm dưa muối thật sự ăn quá ngon, mặc kệ là măng non, cà tím, hay là cải bẹ vân vân, có thể làm ra các loại hương vị, hôm nay quấn quýt đòi Triệu thị muối vài cái trứng gà cho nàng ăn, trong nhà không nuôi vịt, cho nên nàng rất muốn nếm thử hương vị trứng gà muối.
Không biết có phải tại do trọng sinh thành đứa nhỏ hay không, nàng cảm thấy ngẫu nhiên làm nũng người nhà cảm giác cực kì tốt, không có việc gì sẽ nháo một hồi, cũng phù hợp với tính tình của bé gái.
Triệu thị không lay chuyển được nàng, tật cũ của Đỗ Hiển đã giảm bớt không ít gánh nặng, đứa nhỏ muốn ăn vài cái trứng gà không coi là gì nên đáp ứng, lấy từ trong bình ra mấy quả trứng, thả vào trong nước lấy vải cọ rửa, lúc này Ngô Đại nương đến đây, nhìn thấy bà đang làm cái này thì cười nói, “Sớm như vậy đã làm cơm chiều?”
“Không phải, là Tiểu Ngư ầm ỹ muốn ăn trứng muối, ta làm cho nó mấy cái.”
Triệu thị chuyển ra cái ghế đẩu từ sau lưng, “Ngươi ngồi đi, ta đi vào lấy ít muối đi ra.”
Đỗ Tiểu Ngư quan sát hai người chắc lại nói chuyện nửa ngày, dù sao thì cũng không có việc gì nên không đi, không chừng có thể nghe được cái gì đó.
Ngô Đại Nương nhìn nàng,“A, béo một chút rồi đấy, mẹ cháu phải cao hứng lắm.”
Đỗ Tiểu Ngư chỉ cười ngây ngô, lấy tay sờ sờ đầu mình.
“Đứa bé ngốc này.”
Ngô Đại Nương cười rộ lên, “Trước đây cháu bị bệnh làm mệt chết mẹ cháu đấy, ho một cái là cả đêm, mẹ cháu không được ngủ phải ôm cháu, ban ngày còn phải ra đồng làm việc, ai, những ngày khổ cực! May mà cháu đã khỏe, về sau nên nghe lời mẹ cháu, biết không? Mẹ cháu thương cháu lắm đấy!”
Đỗ Tiểu Ngư nghe xong cái mũi ê ẩm, có mẹ chính là tốt, nàng trước kia làm sao có thể cảm nhận được loại yêu thương này, vội vàng gật đầu.
“Đứa trẻ ngoan.”
Ngô Đại Nương vừa lòng, lấy từ trong túi ra mấy hạt đậu cho nàng, “Ăn đi thôi.”
Là đậu tằm xào, cũng rất thơm, Đỗ Tiểu Ngư ăn lộp bộp, lỗ tai cũng không nhàn rỗi, nghe hai người sau lưng nói chuyện.
Chủ yếu là Ngô Đại Nương nói, Triệu thị vội vàng rửa trứng gà, đều là mấy việc vặt quê nhà, nhà ai có con dâu sinh con, nhà ai có con không có tiền đồ, còn có ai cãi nhau với ai vân vân, nghe qua Ngô Đại Nương thật sự là người thực bát quái, phỏng chừng ngày thường không có việc gì liền đi ra chung quanh tản bộ, thôn Bắc Đổng này xem ra không có chuyện gì bà không biết.
Mà lấy cá tính Triệu thị mà nói, bà không đi ra ngoài tán gẫu cùng những người khác, theo Đỗ Tiểu Ngư quan sát, Ngô Đại Nương là khuê mật duy nhất của Triệu thị, nhưng có câu nói, nhân sinh có tri kỷ là đủ!
“Triệu muội tử, lần trước ta nói với ngươi, nhà họ Hoàng thôn Thất Giáp kia thế nào?”
Ngô Đại Nương nói đến trọng điểm, “Trong nhà có một đứa con, bộ dạng thực đoan chính, hoàn toàn xứng với Hoàng Hoa nhà các ngươi, người ta vụng trộm đến xem qua, nói Hoàng Hoa không tệ, nương tử Hoàng gia vừa lòng đấy, thúc giục ta lại đây, nhưng mà nhìn ngươi giống như không quá vui, nói thật với ta xem làm sao không tốt.”
Đỗ Tiểu Ngư dựng lên lỗ tai, đúng là vội tới làm mai cho Đại tỷ.
Triệu thị đào trên mặt đất một ít bùn, trộn vào một ít muối và nước gạo rồi bôi vào trứng gà, nhất thời cũng không nói gì.
Ngô Đại Nương thán một tiếng, “Ngươi với ta có cái gì không thể nói sao? Ngươi không vui ta lập tức lui đi, chỉ là đáng tiếc một nhà tốt như vậy, Hoàng Hoa sang năm là mười lăm rồi, ta cũng nhìn nó lớn lên, làm sao ta lại không lưu tâm chứ? Con nhà Hoàng gia rất tốt, nếu ta có nữ nhi đã sớm gả qua rồi.”
Triệu thị rốt cuộc ra tiếng, “Ta biết Đại tỷ ngươi có ý tốt.”
Bà vẫn không nói vì sao, Ngô Đại Nương nghĩ nghĩ, đột nhiên vỗ tay một cái, “Ngươi nha, Hoàng gia mặc dù cũng là làm ruộng, nhưng không tham đất của Đỗ gia các ngươi, một nhà bọn họ đều là người thành thực, ta dám lấy đầu người cam đoan.”
Triệu thị sắc mặt đổi đổi, âm thanh lạnh lùng nói, “Cái gì mà đất của Đỗ gia? Ta cho dù chết đói cũng sẽ không lấy gì đó của bọn họ!”
Ngô Đại Nương ngây ngẩn cả người, “Lần trước không phải còn đi chúc thọ sao? Không phải ta nói ngươi, mấy năm nay ngươi sống quá khổ đã mài mòn tính tình của ngươi, nếu sớm buông chuyện cũ, cả nhà các ngươi có thể thoải mái hơn, đều khổ sắp không còn một hơi rồi, nhưng người vừa chết còn có cái gì mà tức giận, có phải để ý cái này hay không?”
Những lời này trọc đến chỗ đau của Triệu thị, bà đứng lên thanh âm run run nói, “Nếu không phải ta biết Đại tỷ làm người thế nào, ta đã hoài nghi có phải người đó phái ngươi tới nói hay không!”
Thấy bà thoáng chốc thay đổi người, Ngô Đại Nương vội chắp tay xin lỗi, “Ai nha, xem cái miệng của ta này, ta làm sao không biết suy nghĩ của ngươi, chỉ là không nhịn được ngươi sống như vậy thôi! Muội tử, ta thật tình suy nghĩ cho ngươi, nhưng ngươi thực sự không qua được điểm mấu chốt trong lòng, ai cũng không trách được, ngươi mau khoáng tâm đi, đừng tức giận.”
Lại quay đầu gọi, “Tiểu Ngư, mau đi rót cho mẹ cháu chén nước!”
Đỗ Tiểu Ngư vội vàng đi vào phòng bếp lấy bát nước lạnh.
“Thực ngoan.”
Ngô Đại Nương nhận đưa cho Triệu thị, “Uống đi, hôm nay nóng, cẩn thận choáng váng đầu.”
Triệu thị thấy bộ dáng bà sốt ruột, trong lòng cũng hết giận, mấy năm nay nếu không có Ngô Đại Nương và nhà lão Bàng giúp đỡ, nhà bọn họ không biết khổ như thế nào đâu, lập tức có chút ngượng ngùng, “Xem ta tính tình này, Đại tỷ cũng ngàn vạn đừng nóng giận, ta thật sự là không nhịn được, không phải thật sự trách Đại tỷ.”
“Ta hiểu được.”
Ngô Đại Nương vỗ vỗ cánh tay của bà.
Thấy Triệu thị uống nước, bà ngẩng đầu nhìn sắc trời, “Ta cũng phải trở về nấu cơm, chuyện Hoàng gia ta lui lại cho ngươi,” Nói xong dừng một chút, ý vị thâm trường, “Ngươi cũng phải ngẫm lại cho Hoàng Hoa, nữ nhi gia mệnh như bông tuyết, bay tới chỗ nào thì ở chỗ đó, có thể so sánh mệnh con của ngươi còn khổ hơn nhiều.”
Đỗ Tiểu Ngư không thấy được biểu tình của Triệu thị, nàng chỉ cảm thấy tâm mình chậm rãi lạnh xuống, chẳng lẽ cự tuyệt Hoàng gia cầu hôn đúng là vì Đỗ Văn Uyên sao?
Nàng bỗng nhiên phát hiện đậu tương xào không còn thơm nữa, nhẹ buông tay, mấy viên còn sót lại rơi xuống.
Trời dần dần tối, rặng mây đỏ xinh đẹp sớm biến mất không thấy, cơm chiều nàng ăn thật sự nhanh, ăn xong bỏ chạy ra bên ngoài ngồi.
Đỗ Văn Uyên qua một lát đi tới, châm một đống cỏ khô trong viện, “Không sợ sâu cắn à, ở chỗ này nghĩ cái gì vậy?”
Nhìn bộ dạng nàng không muốn ăn cơm một chút nào, hoàn toàn không giống lúc trước ăn vui vẻ, cho nên hắn cảm thấy rất kỳ quái, đứa bé mới chừng này có cái tâm sự gì? Hoặc là…… Hắn cũng không rõ ràng lắm, dù sao cảm giác với muội muội này rất quái dị.
Đỗ Tiểu Ngư nhìn hắn cũng thực phức tạp, người này địa vị ở nhà rất cao, xa xa vượt qua nàng và Đỗ Hoàng Hoa, Triệu thị sao lại có thể bất công như vậy chứ?
“Rốt cuộc làm sao vậy?”
Nhìn thấy ánh mắt của nàng, Đỗ Văn Uyên ngẩn ra, đây là bất mãn với hắn?
Đỗ Tiểu Ngư xoay đi, “Không có việc gì.”
Nhưng nghĩ lại, đây đều là ý tưởng của Triệu thị, không liên quan đến Đỗ Văn Uyên, lại quay đầu lại, vỗ chỗ vào chỗ cạnh mình, ý bảo Đỗ Văn Uyên ngồi lại đây.
Đỗ Văn Uyên ngồi xuống.
“Hôm nay Ngô Đại Nương đến đây nói muốn Đại tỷ gả đến thôn Thất Giáp, ừm, người họ Hoàng thì phải.”
Nàng cực nhỏ giọng nói.
“Cái gì?”
Đỗ Văn Uyên kinh hãi, “Thật sự?”
“Nhị ca không vui ư?”
Đỗ Tiểu Ngư theo dõi hắn.
Đỗ Văn Uyên nhăn lại mi, “Thôn Thất Giáp thì có cái gì tốt, Đại tỷ không thể gả tới chỗ đó.”
Thì ra là khinh thường người nơi đó, Đỗ Tiểu Ngư không nói gì, bản thân hắn lúc này chẳng phải là gia đình nông dân sao, có cái lý do gì khinh thường người khác là nông dân? Thật sự là…… Nàng lại có chút muốn cười, “Vậy Nhị ca cảm thấy Đại tỷ hẳn là gả chỗ nào, dù sao mẹ cũng không đồng ý, Ngô Đại Nương đã nói lui họ Hoàng kia rồi.”
Đỗ Văn Uyên gật đầu, “Nên lui về, Đại tỷ phải gả cũng phải gả cho người ít nhất cũng phải như ta, hoặc là càng tốt hơn ta.”
Lấy chính mình làm cọc tiêu, Đỗ Tiểu Ngư nhìn hắn từ trên xuống dưới, quả thực không khiêm tốn chút nào, tự cho mình siêu phàm!
“Ta dạy cho muội viết mấy chữ hiện tại còn nhớ không?”
Đỗ Văn Uyên rút ra một cành cây bên cạnh nhét vào tay nàng “Viết cho ta xem.”
Đỗ Tiểu Ngư thật sự nghĩ, dù sao chữ phồn thể nàng chỉ biết nhìn chứ không biết viết, cho nên Đỗ Văn Uyên đã dạy cái gì nàng còn nhớ rõ, một nét một chữ viết xuống đất, kỳ thật chính là mấy chữ đầu trong Tam Tự Kinh, “Nhân chi sơ tính bản thiện, tính tương cận tập tương viễn diện…..”, chỉ là vẽ trên hư không nhiều hơn, đất thực cứng, căn bản vẽ không hiện được.
Nhưng Đỗ Văn Uyên nhãn lực tốt lắm, thỉnh thoảng chỉ điểm nói nơi này viết đậm, nơi đó thiếu nét.
Hai người đang viết thì bỗng nhiên nghe được thanh âm Triệu thị bên trong thực vang, “Ta nói không được chính là không được, con đi ra ngoài cho ta!”
Đỗ Tiểu Ngư cả kinh, ném xuống cành cây bỏ chạy đi qua, nghênh diện đánh lên là Đỗ Hoàng Hoa, thấy trên mặt nàng treo lệ, những giọt nước trong suốt như sương sáng sớm.
“Tỷ, làm sao vậy?”
Đỗ Tiểu Ngư ôm lấy cánh tay nàng, “Sao tỷ lại khóc?”
Đỗ Hiển từ phía sau hấp tấp chạy tới, “Ai nha, mẹ con đang nổi nóng, con đừng để ở trong lòng, a, đừng khóc, đừng khóc. Ngày mai mẹ con sẽ hết giận, chuyện này về sau chúng ta hãy nói, không phải Tiểu Ngư vẫn còn nhỏ sao, không vội không vội.”
Chẳng lẽ Đại tỷ nói chuyện với mẹ về việc đi học kia? Đỗ Tiểu Ngư nhìn Đỗ Hoàng Hoa khóc, chỉ cảm thấy lòng cực kỳ chua chát.
“Tiểu Ngư, con trông chừng tỷ con, ta đi tới chỗ mẹ con.”
Đỗ Hiển lại vội vàng đi.
Đỗ Văn Uyên cũng lại đây, hắn rất ít khi nhìn thấy Đỗ Hoàng Hoa khóc, nhất thời cũng sững sờ, sau đó đi phòng bếp cầm khăn mặt lại đây, “Đại tỷ mau lau mặt đi.”
Hắn đưa khăn mặt lên.
Đỗ Hoàng Hoa một phen đẩy ra, lúc ngẩng đầu hình như có đám ngọn lửa nhảy lên trong mắt, “Đệ tránh ra, ta không lau, đệ đi đi!”
Hai người đều ngây người, tay Đỗ Văn Uyên dừng ở giữa không trung, sắc mặt mười phần xấu hổ, Đỗ Tiểu Ngư cực lực muốn nói gì đó để dịu đi không khí, lại nghe hắn trầm giọng nói, “Tỷ, không phải đệ chọc giận tỷ khóc, nhưng tỷ muốn đệ đi, đệ đi là được chứ gì.”
Hắn đặt khăn lên bàn, chậm rãi xoay người mà đi.
Đỗ Hoàng Hoa có chút hối hận, há miệng thở dốc muốn gọi hắn lại nhưng vẫn không phát ra âm thanh.
Đỗ Tiểu Ngư nhớ lại, kỳ thật Đỗ Hoàng Hoa vẫn có chút bảo trì khoảng cách với Đỗ Văn Uyên, ngay cả nàng này vừa mới xuyên qua đến còn thân cận với Đỗ Văn Uyên hơn mọi người, bởi vậy có thể thấy được bọn họ mâu thuẫn không phải là bây giờ mới có, băng dày ba thước không phải do một ngày lạnh!