NGƯ DƯỢC NÔNG MÔN



Edit: Hắc Phượng Hoàng



Hoa vải bán không tệ lắm, rất nhanh đã nhìn thấy có người trong thôn đội nó, bởi vì tới gần tết rồi, mua màu hồng đặc biệt nhiều, Tần thị còn căn dặn Đỗ Tiểu Ngư làm thêm loại màu này, mà chính như nàng dự liệu, mới đầu người mua hoa vải một đồng tiền tương đối nhiều, nhưng sau đó người mua loại năm văn tiền cũng dần dần nhiều lên.



Chẳng qua cái này từ đầu đến cuối không có nhiều lời lãi, hoa vải bất luận người nào cũng làm ra được, nàng sở dĩ đi làm chủ yếu là bởi vì có miễn phí vải áo, nếu như trừ đi điểm này, tiền kiếm được sẽ nhỏ bé không đáng kể, đây cũng là nàng suy nghĩ sau khi làm những kia đầu thừa đuôi thẹo kia thì không làm bằng vải nguyên nữa. Mà theo hiện tại dự tính để tính, đại khái có thể kiếm được hai lượng bạc, nếu nàng tồn làm tiền riêng sẽ không tính là ít.



Tân niên càng ngày càng gần, thời gian mười mấy ngày thoáng một cái đã qua, đã bái Ông táo, đã đến ngày cuối cùng của năm rồi.



Đỗ Tiểu Ngư đặc biệt hưng phấn, nàng lớn như vậy còn chưa bao giờ từng cùng người nhà đón tết, hiện tại rốt cục có thể cảm nhận được loại bầu không khí vui sướng hớn hở này.



“Nhị ca, mau viết câu đối xuân đi, muội thấy nhà khác đã dán rồi.” Nàng tích cực mài mực, rải phẳng trang giấy đỏ thẫm, chủ động tới phụ trách nhiệm vụ dán câu đối xuân.



Đỗ Văn Uyên cúi đầu suy tư, nhấc bút viết rồng bay phượng múa, chữ viết cực kỳ phiêu dật, Đỗ Tiểu Ngư cúi đầu vừa thấy viết chính là, “Vạn sự như ý đại cát tường, Mọi nhà hài lòng mãi an khang.” Quả là rất thuần phác rất vui vẻ, dán trên cửa không phô trương, nàng lại mang tới một đôi giấy, “Cửa sau cũng phải viết chứ, làm thêm hai tấm hoành phi.”



Viết xong, nàng cắt giấy đỏ dư thừa thành dáng vẻ vuông vuông thẳng thẳng, sau đó tự mình cầm bút viết hai chữ Phúc.




Dán câu đối xuân thường dùng hồ dán, nàng chuẩn bị sẵn rồi, cầm ghế băng dẫm lên đi dán, Đỗ Văn Uyên ở ngay bên dưới nhìn tốt hay không, lúc nhìn thấy Đỗ Tiểu Ngư dán chữ Phúc cuối cùng, thấy toàn bị ngược, hắn không nhịn được cau mày, “Không chịu nhìn kĩ à.”



“Chỗ nào không đúng, huynh xem, phúc đến, phúc đến, phúc khí lập tức đến, nhà chúng ta rất nhanh sẽ phát đạt!” Đỗ Tiểu Ngư nghĩ, nhà bọn họ quanh năm khốn cùng thế nào cũng phải sửa đổi một chút vận khí, trước đây thấy trên cửa nhà người ta dán cái này vô cùng hâm mộ, lần này tự mình cũng có thể dán.



Đỗ Văn Uyên lắc đầu, cổ tinh tinh quái này có thể nghĩ ra được, bên kia Triệu thị nghe được khen nàng, “Nói nghe được đấy, đi, lại đi viết hai tấm dán trên tường phía sau.”



Thấy Triệu thị thích, Đỗ Tiểu Ngư lại viết thêm vài cái cầm ra phía sau dán.



Đỗ Hoàng Hoa ở bên kia nhào bột, đêm này chuẩn bị ăn sủi cảo, lúc cả nhà đang vui vẻ hòa thuận thì thấy có người ở cửa nói: “Đang bận à, thảo nào ở cửa viện không có ai.”



Triệu thị quay đầu nhìn lại thấy đó là Ngô thị thì cau mày, lần trước đã căn dặn bà ta đừng tới nữa, vậy mà không nhớ à.



“Mẹ bảo các người sang ăn tất niên.” Ngô thị cười nói: “Nói chúng ta một đại gia đình đã lâu không cùng nhau ăn tết rồi, nhớ mọi người lắm đấy!”



“Không đi, chúng ta đã quen tự mình ăn rồi.” Triệu thị lạnh lùng nói.



Đỗ Hiển từ hậu viện đi tới thấy Ngô thị đứng vội nói: “Ối, hiếm khi mới tới, tam đệ muội, mau ngồi, mau ngồi.”



Triệu thị trừng hắn, “Bên đó bận rộn lắm đấy, ngồi cái gì, còn phải về chứ.”



Ngô thị vừa định ngồi xuống nghe vậy gắng gượng dừng lại, hết sức bối rối, kỳ thực bà đâu có muốn nhưng không thể cãi lời mẹ chồng ở nhà, bà đáng thương cắn miệng, “Đại tẩu, hồi đó đã sang chúc thọ trong thôn đều biết, lần này ăn cơm tất niên là chuyện bình thường thôi, là người một nhà cần gì phải…”



“Cô câm miệng cho ta!” Triệu thị giận nói: “Có phải muốn làm cho ta về sau không gặp cô nữa hả?”



“Không, không phải, ta…” Ngô thị mím môi, tình thế khó xử, nếu cứ như vậy trở lại không thể tránh khỏi bị mẹ chồng xụ mặt, nhưng đại tẩu rõ ràng cho thấy không chịu, nói tiếp chỉ chọc giận tẩu ấy mà thôi, về sau bị tướng công nhà mình bắt nạt nữa, e rằng không thể tới nơi này kể khổ. Bà nghĩ mà muốn khóc, ấp a ấp úng nói: “Hay là để một mình đại ca trở về xem thử? Dù sao cũng là mẹ con.”



Triệu thị sắc mặt hơi trầm lại muốn nổi giận, Đỗ Hiển vội vàng kéo Ngô thị đi ra ngoài, “Đệ muội, cô mau trở về đi,” Đến khi đi tới bên ngoài mới nhẹ giọng nói: “Cứ nói với mẹ là ta không chịu trở về, không liên quan tới nương tử.”



Ngô thị đành phải thở dài bước đi.



Nhưng bị bà ta quấy rối, không khí trong nhà có chút cứng ngắc, Đỗ Tiểu Ngư thầm nghĩ tổ mẫu này thật là âm hồn không tan, cách một thời gian lại phái người tới quấy rối, thực là người chán ghét!




Triệu thị quặm mặt lại tiến vào trong phòng, thấy Đỗ Hiển cũng muốn đi vào theo, Đỗ Tiểu Ngư xông lên giữ chặt hắn, “Cha, trên lò hấp bánh trôi táo đỏ đấy, vừa rồi mẹ còn nói nhớ ăn lót bụng, cha mau xới một bát đi vào.”



Đỗ Hiển nghĩ cũng phải, nương tử không dễ dỗ, chỉ thích cho người sắc mặt, mùi vị này ông cũng biết, nhanh chóng xới chén canh táo đỏ bưng đi vào.



“Haiz, tổ mẫu bên kia muội xem không yên tĩnh đâu.” Đỗ Tiểu Ngư thở dài một hơi, “Đêm nay cha sẽ không vụng trộm đi đấy chứ?”



Nhìn nàng dáng vẻ ông cụ non, Đỗ Hoàng Hoa cười nói: “Chớ có nói hươu nói vượn, cha còn không biết mẹ nghĩ gì sao, sao có thể đi, cho dù đi cũng phải đợi mẹ đồng ý mới được.” Nói rồi chớp mắt nhìn Đỗ Văn Uyên, nhưng người em trai này có thể làm được chuyện như vậy, lại nói: “Mẹ thương chúng ta nhất, không thể phụ lòng mẹ được.”



Đỗ Tiểu Ngư lập tức cũng nghĩ đến, thừa dịp Đỗ Hoàng Hoa đang làm nhân bánh, vội kéo Đỗ Văn Uyên đi vào phòng hắn.



“Nhị ca, đêm nay huynh muôn ngàn lần không được đi đấy! Mẹ đang bực bội, nếu để mẹ phát hiện huynh vụng trộm đi chỗ tổ mẫu sẽ kinh khủng lắm đấy!”



“Ai nói ta hôm nay muốn đi?” Đỗ Văn Uyên nheo mắt lại.



“Vậy huynh sau này cũng không đi chứ?” Ngày ấy lời hắn nói đến nay nàng còn không hiểu rõ, bọn họ mới đầu muốn đánh chết mẹ, vậy vì sao Đỗ Văn Uyên còn muốn đi tới nhà tổ mẫu chứ? Đã bị đuổi ra khỏi nhà, lẽ nào lại không thể có tôn nghiêm sao? Nàng không nghĩ ra, Đỗ Văn Uyên rõ ràng không người như thế, nhưng vì cái gì chứ?



Đỗ Văn Uyên không nói gì.



Trong cặp mắt kia lấp lánh cái gì đó, rõ ràng là do dự, nàng theo dõi hắn, chăm chú hỏi, “Nhị ca, muội hỏi lại huynh một câu, huynh thật nhẫn tâm để mẹ thương tâm, để chúng ta thất vọng à?”



Ánh mắt hắn ngưng lại chậm rãi lắc đầu, nhưng rốt cục vẫn không nói gì.



Nàng lại giật mình, hắn lắc đầu là không muốn bọn họ thương tâm thất vọng, nhưng lại vẫn muốn đi làm, vậy chỉ có thể nói một việc, hắn có thêm mục đích cực mạnh khác! Mà ngày ấy cường điệu nói Nhị thúc vốn muốn đánh chết mẹ, nhưng kết quả đả thương cha, đủ có thể thấy tổ mẫu thậm chí mấy vị thúc thúc máu lạnh với cả nhà bọn họ, cho nên, chẳng lẽ là hắn muốn lợi dụng tổ mẫu coi trọng để báo thù?



Trong khoảng thời gian này không khó nhìn ra, Nhị thúc và tiểu thẩm cực kỳ kiêng kỵ Đỗ Văn Uyên, đơn giản là sợ hắn trở lại tranh cướp gia sản Đỗ gia với bọn họ, nếu hắn thật sự trở về không phải không được…



Nàng nghĩ gật đầu lập tức cười nói: “Nhị ca, đi, chúng ta đi giúp tỷ làm vằn thắn.” Nói xong xoay người ra cửa, mặc kệ nhị ca này có mục đích gì, nhưng trước sau là vì người nhà, vậy là đủ rồi, nếu muốn cải biến tâm ý của hắn chỉ có thể về sau lại tìm cơ hội thích hợp.



Đỗ Hoàng Hoa lúc này vừa vặn bưng hai bàn sủi cảo nhân bánh đi ra, một cái là cải trắng thịt heo, một cái là rau hẹ thịt heo, Chờ đến công tác chuẩn bị đều làm xong, Triệu thị bên kia cũng hết giận, không cần phải nói tất nhiên là Đỗ Hiển phí một phen sức lực thật lớn.



Hiện tại xem ra là khá an an ổn ổn bước sang năm mới rồi, Đỗ Tiểu Ngư an tâm.




Đến buổi tối tiếng pháo nổ vang, cả trong thôn hoan hô vang dội, nhà bọn họ cũng không ngoại lệ, đốt tám tràng pháo vang vọng không trung.



Dùng cơm tất niên xong còn phải gác đêm, đến giờ tý lại đốt pháo mới coi như chân chính nghênh đón một năm mới.



Lúc này trong thôn náo nhiệt hơn, thăm hết nhà này đến nhà kia, hoặc là ngồi đánh bài mã điếu, hoặc là tụ tập tán gẫu, trẻ con vui đùa náo nhiệt, có thể chơi từ đầu thôn đến cuối thôn.



Ở đây bài mã điếu này sớm đã lưu hành, nhà Bàng Dũng có một bộ, Tần thị dẫn theo hai nữ nhân đến nhà Đỗ Hiển chơi.



Đỗ Tiểu Ngư nhàn rỗi không có chuyện gì làm cứ ở bên cạnh nhìn, Tần thị đánh giỏi là đã sớm dự liệu được, không ngờ chính là mẹ nàng cũng không tệ, xem ra mỗi năm hết tết đến đều luyện tập, chẳng qua nghe bọn họ nói, đánh bài mã điếu tốt nhất là Ngô đại nương, tiếc thay bà ấy năm nay đi lên trấn Phi Tiên, Tần thị nói nếu không thì bọn họ sẽ bị moi hết tiền thôi.



Mà Đỗ Hiển không chơi cái này, cùng Bàng Dũng hai người chơi cờ.



Bàng Dũng thô kệch toàn cơ bắp hiển nhiên không phải đối thủ của Đỗ Hiển, thua liền mười mấy bàn rốt cục không chơi nữa, gọi con trai của ông đến đỡ, kết quả đương nhiên cũng không phải đối thủ. Đỗ Hiển đang chơi vui, thấy con trai Đỗ Văn Uyên nhàn rỗi liền gọi đến thử xem, ai ngờ hạ một bàn thua một bàn, làm ông tức tối không nhịn được hỏi: “Con học khi nào vậy?” Suốt ngày đọc sách thế mà còn biết chơi cờ.



Đỗ Tiểu Ngư xen mồm nói: “Cha, trên sách cái gì mà không có, đánh cờ tính cái gì?”



Đỗ Hiển nhìn chằm chằm con trai của mình, không cam lòng nói, “Hôm nào con đi đầu thôn tìm lão Hoài chơi, thắng một bàn mười văn tiền đấy!”



Đỗ Tiểu Ngư xì cười rộ lên, vị cha này hiếm khi vẫn lấy làm tự hào làm ham muốn, nhị ca này cũng quá không nể mặt mũi nói: “Nhị ca, có phải huynh học hết sách dạy đánh cờ rồi không, cái này không tính, lại hạ một bàn với cha nữa đi.”



Một bàn này rốt cục Đỗ Hiển cũng thắng, làm ông cao hứng cười không ngừng.



“Gừng càng già càng cay.” Đỗ Văn Uyên cũng khen ông một câu, vội đứng lên nhường chỗ.



Một đêm này vượt qua trong sự vui sướng.


Bình luận

Truyện đang đọc