NGƯỢC MỊ NHẸ NHẸ THÔI ĐƯỢC KHÔNG?


Viên Duy quấy cà phê, căn bản không để ý tới hắn.

Tập Nhất Phi cũng không tức giận, hắn đứng thẳng vai một chút, sau đó liền lập tức đi về hướng của Tô Hữu Điềm.

Đôi mắt của Tô Hữu Điềm nhìn thẳng tắp, chằm chằm vào từ đơn, trong miệng lẩm nhẩm mãi không ngừng, bên khóe môi vẫn còn mang theo vết sữa, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt cô, thoạt nhìn giống như là bạn nhỏ trộm uống sữa bò, vô cùng ngoan ngoãn.

Đôi mắt Tập Nhất Phi nhíu lại, nhẹ nhàng mà đi đến đối diện cô.

"Không ngại nếu anh ngồi ở chỗ này chứ!.

"
Tô Hữu Điềm ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ Tập Nhất Phi vẻ mặt thân sĩ cười nói, vì thế tùy ý mà gật đầu một cái.

Tập Nhất Phi chậm rãi ngồi xuống, cổ áo bị cơ ngực căng lên nên hơi hơi kéo ra, hắn uống một ngụm cà phê, tùy ý mà cười nói: "Chắc em vẫn là học sinh đi, chăm chỉ như vậy?"
Tô Hữu Điềm dùng tay chống mặt, mặt mày vẫn chăm chú vào cuốn sách không nói lời nào.


Tập Nhất Phi nhướng mày, hắn hơi hơi nhếch khóe miệng, cũng nhìn mặt cô không nói lời nào.

Vừa lúc, Tô Hữu Điềm thấy mệt mỏi, dụi mắt một cái, không nghĩ tới sẽ đụng phải cái ly, sữa bò đột nhiên đổ hết ra bàn.

Cô sửng sốt, theo bản năng dùng tay đỡ ly, lại chỉ chạm đến một bàn đầy sữa.

Tô Hữu Điềm theo bản năng mà nhìn về phía Viên Duy, lại không thấy thân ảnh của anh, không khỏi có chút kinh hoảng.

Khóe miệng của Tập Nhất Phi cong lên, hơi hơi nghiêng thân thể về phía trước, hương nước hoa trên người chậm rãi tản ra.

Hắn móc ra một cái khăn tay từ trong túi áo, vừa định đưa qua, nhưng trước mắt lại xuất hiện một bóng hình.

Không biết từ khi nào Viên Duy đã xuất hiện ở phía sau Tô Hữu Điềm, trên tay anh cầm khăn, từ phía sau duỗi ra, đặt ở trên móng vuốt của Tô Hữu Điềm.

Tô Hữu Điềm nhìn cánh tay duỗi ra từ sau lưng mình, theo bản năng ngẩng đầu.

Viên Duy rũ mắt, sắc mặt cường ngạnh, lực tay lại nhẹ, anh nhẹ nhàng dán ở sau lưng cô, hơi hơi khom lưng, giống như là đem cô ôm vào trong ngực.

Tô Hữu Điềm cúi đầu, cảm nhận hơi thở của anh phả ở trên đỉnh đầu mình, cảm thấy hô hấp của bản thân càng ngày càng dồn dập, yết hầu cô giật giật, nhìn tay của mình, từng ngón được Viên Duy lau khô, thời điểm khăn tay rời đi, mười ngón đều trở nên phấn hồng.

Viên Duy xoay người, đặt cái khăn ở trên bàn, cầm lấy cái ly, nói: "Lỗ mãng.

"
Tô Hữu Điềm bất mãn mà bĩu môi.

Tập Nhất Phi lúc này khoanh tay trước ngực, nhìn khuôn mặt không hề có biểu tình của Viên Duy, đột nhiên cười, nói: "Được rồi, tôi đã biết.


"
Cũng không biết hắn rốt cuộc đã biết cái gì, nói xong, hắn nghiêng đầu đứng lên, trong nháy mắt, chút khí chất thân sĩ kia hoàn toàn biến mất, giờ lại nhìn như là một công tử phong lưu.

Tô Hữu Điềm nhìn bộ dáng tùy ý đứng của hắn, lúc này mới hiểu rõ, vừa rồi người này là giả vờ.

Tập Nhất Phi vươn ngón tay ra, chỉ chỉ vào Viên Duy, hai tay đút túi rồi rời đi.

Toàn bộ quá trình, Viên Duy đều không có một chút biểu tình nào.

Tô Hữu Điềm không khỏi cảm thấy khó hiểu.

Sau khi trở lại trường học, Tô Hữu Điềm lại tiếp tục đâm đầu vào học tập, lúc này đây, so với trước kia cô càng thêm nghiêm túc, bởi vì kì thi này liên quan đến việc cô có thể ngồi cùng Viên Duy hay không, liên quan đến việc cô có thể được phân đến cùng một lớp với anh hay không.

Trì Đức Thiệu tựa hồ đã thấy rõ sự nỗ lực của Tô Hữu Điềm, thấy thành tích của Viên Duy cũng không có gì dao động, cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt.

Trong lúc này, đã xảy ra một việc làm Tô Hữu Điềm để ý —— Đỗ Chi Kỳ dọn đi.

Nàng dọn tới một phòng kí túc xá khác.

Cái tình huống này giống như ngoài dự kiến, nhưng bên trong lại có lý do.


Nàng tựa hồ biết chính mình và những người trong phòng ngủ này không cách nào ở chung được với nhau nữa, vì thế chủ động đổi phòng kí túc xá.

Thời điểm Tô Hữu Điềm chưa xuyên vào trong sách, bởi vì tính cách tùy tiện của mình, ở chung với bạn cùng phòng rất khá, trước nay đều không gặp được vấn đề như vậy.

Cho nên cô đành phải trốn tránh.

Ở chỗ này, cô coi Cam Văn Văn và Mã Tuệ là hai người bạn thân nhất, nhưng mà tình hữu nghị ở cấp ba nói vững chắc cũng vững chắc, nói yếu ớt cũng yếu ớt.

Về sau Cam Văn Văn cũng chưa bao giờ nhắc về Mã Tuệ, có thể là vì nguyên nhân gì đó mà tách ra.

Nhưng mà bất kể là bởi vì cái gì, Tô Hữu Điềm sẽ vĩnh viễn đều nhớ kĩ nàng, cũng sẽ nhớ kĩ đoạn tình cảm bạn bè này.

.


Bình luận

Truyện đang đọc