NGƯỢC MỊ NHẸ NHẸ THÔI ĐƯỢC KHÔNG?


Cao Nhất Thành cười lạnh nói: "Chắc ngại chúng ta phiền, giả vờ giả vịt....!Thịnh Hạ, tớ khuyên cậu một câu cuối cùng, cậu đừng nhớ thương hắn nữa, hắn nha, là thần tiên thanh cao, không dính khói lửa phàm trần, người bình thường như chúng ta trèo cao không nổi."
Cam Văn Văn đang nhìn những người khác nói chuyện, cũng ngó sang bên này: "Cao Nhất Thành, cậu đây là nói không đúng rồi, Thịnh Hạ như thế nào lại là người bình thường? Người ta trước kia cũng là một tiên nữ, chẳng qua gần đây bay xuống dưới trần gian mà thôi....!Nhưng mà cậu ý, vẫn là thúc ngựa cũng đuổi không kịp đâu!"
Tô Hữu Điềm trong một khoảng thời gian ngắn thế nhưng vẫn không biết Cam Văn Văn là khen cô hay là đang mắng cô nữa......
Cao Nhất Thành nghẹn họng, miễn cưỡng cười một tiếng: "Cậu này nói cái gì thế....."
Cam Văn Văn vỗ vỗ vai của Tô Hữu Điềm, nói: "Thịnh Hạ, tôi xem trọng cậu, từ khi cậu ở trong buổi tụ họp đồng học thiếu chút nữa lột quần của Viên Duy xuống, tôi liền lau mắt mà nhìn đối với cậu.

Hóa ra cậu cũng là một người có cá tính.


Tình yêu là không có đắt rẻ sang hèn, nếu cậu là thật sự thích hắn, thì liền theo đuổi đi!"
Tô Hữu Điềm thiếu chút nữa rớt nước mắt, Cam Văn Văn rốt cuộc cũng cho cô sắc mặt tốt rồi......
Cao Nhất Thành nói: "Cậu đừng có mà trợ Trụ vi ngược, Thịnh Hạ chính là của tớ!"
( #thgnao: trợ Trụ vi ngược - giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược.

Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy "trợ Trụ vi ngược" )
Cam Văn Văn nói: "Cậu cái đồ vô liêm sỉ!"
Cao Nhất Thành còn muốn nói nữa nhưng Tô Hữu Điềm thật sự là chịu không nổi, cô nhanh chóng nói: "Được rồi được rồi, tớ hiện tại đã tâm như nước lặng, không nghĩ sẽ theo đuổi người khác, cũng không nghĩ sẽ bị theo đuổi, các cậu để tớ yên lặng một chút có được không?"
Cao Nhất Thành cả kinh: "Cậu có ý tứ gì?"
Tô Hữu Điềm nói: "Tớ đã khám phá hết trần gian, bây giờ chỉ muốn một lòng hướng tới học tập, không nghĩ sẽ lại vì tình yêu đôi lứa mà khổ sở nữa, các cậu không cần quấy rầy tớ, hay để tớ được an tâm mà rong chơi ở trong đại dương tri thức đi...."
Mã Tuệ cảm thấy sa mạc lời, nói: "Lời của cậu làm tớ cảm thấy tớ đang bị ảo giác....."
Tô Hữu Điềm lấy ra sách Toán Học, làm bộ làm tịch mà mở ra, sau đó nói: "Đều giải tán hết đi, tớ muốn học tập."
Cam Văn Văn nhún vai, cạn lời mà đi về.
Cao Nhất Thành gãi gãi đầu, nói: "Vậy cậu....!Học đi, tớ đi về đây."
Mã Tuệ nhỏ giọng nói: "Cậu nói thật với tớ, rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào? Thật sự không tính theo đuổi Viên Duy nữa à?"
Tô Hữu Điềm buông sách xuống, gật gật đầu nói: "Tớ đắc tội hắn nhiều lần như vậy, nếu còn lại lăn lộn nữa sợ là sẽ hoàn toàn bị kéo vào sổ đen.


Vậy còn không bằng cứ thuận theo tự nhiên, tớ cảm thấy Cam Văn Văn nói đúng, duyên phận không phải là thứ có thể cưỡng cầu được."
Mã Tuệ muốn nói cái gì đó nhưng lại nhịn xuống, thở dài: "Cậu nói đúng, tớ cũng cho rằng duyên phận cưỡng cầu là không được, nhưng duyên phận tới, chắn cũng ngăn không được....."
Tô Hữu Điềm nghiêng đầu nhìn cô nàng: "Cậu có việc gì thì cứ việc nói thẳng, tớ cảm thấy hôm nay cậu cứ kỳ kỳ quái quái kiểu gì ý."
Mã Tuệ cười nói: "Tớ chỉ là tùy tiện nói thôi, cậu cũng tùy tiện mà nhớ trong lòng đi."
Tô Hữu Điềm: "....."
Vào lúc giữa trưa, Tô Hữu Điềm mới ra khỏi phòng học, vừa mới bước xuống cầu thang, liền nghe được có người đang nói chuyện.

Cô không có thói quen nghe lén góc tường, vừa định đi, đột nhiên nghe được cái tên Thịnh Hạ.
Cô sửng sốt, nhanh chân núp đằng sau cửa cầu thang.
Phía dưới, hai nữ sinh đứng ở cuối cầu thang nói chuyện, một người nói:

"Liễu Thấm, cậu có còn theo đuổi Viên Duy nữa hay không?"
"Theo đuổi chứ! Như thế nào lại không theo? Lần trước hắn hại tớ xấu mặt như vậy, tớ không bắt tới tay thì làm sao được?"
Tô Hữu Điềm ngừng thở, chú ý mà che dấu thân thể.
"Cậu muốn theo đuổi, nhưng rất phiền toái, nghe nói trong lớp bọn họ cái gì mà Thịnh Hạ ấy, đang theo đuổi không bỏ đâu, theo đuổi tới mức toàn lớp đều đã biết cơ."
Liễu Thấm cười lạnh một tiếng: "Nó không phải bị cự tuyệt nhiều lần rồi sao? Lì lợm la liếm, Viên Duy có thể coi trọng nó mới là lạ."
Tô Hữu Điềm bị chọc trúng tâm sự, cô cắn răng, nắm tay mà đấm vào không khí.
"Cậu nói như vậy, tớ cũng mới nhớ ra, nghe nói Viên Duy không cho nó sắc mặt tốt, cứ như vậy thì nó làm được gì? Lại không phải không có người theo đuổi hắn?"
Liễu Thấm hừ cười một tiếng: "Tự mình cảm thấy mình tốt đẹp, cho rằng Viên Duy có thể coi trọng mình? Không biết đã cùng bao nhiêu người.......!Không biết tự lượng sức mình!".


Bình luận

Truyện đang đọc