NGƯỢC MỊ NHẸ NHẸ THÔI ĐƯỢC KHÔNG?


Tô Hữu Điềm gật đầu một cái, cô dùng nước lạnh rửa mặt, nhìn mình trong gương, hít sâu một hơi.

"Tô Hữu Điềm, không cần phải suy nghĩ! Giờ nhiệm vụ của mày là tiếp thu thật tốt cái thời không này, sau đó...!Sau đó...!"
Sau đó làm gì? Cô mê mang.

Ngoài cửa, La Uyển Vân nói: "Rửa xong rồi thì ra đây, mẹ có điều muốn nói với con."
Tô Hữu Điềm đi ra ngoài, ngồi đối diện La Uyển Vân, nhìn đôi môi đỏ của bà.

"Đêm qua, chủ nhiệm lớp con đã gọi điện cho mẹ."
Chủ nhiệm lớp? Tô Hữu Điềm theo bản năng nghĩ đến bộ dáng nhiệt tình hôn Viên Duy của mình hôm qua.

Tuy rằng không hối hận nhưng cô vẫn sợ phiền phức, có thể bị cho thôi học không....!
La Uyển Vân thong thả mà uống một ngụm cháo rồi nhướn mày.

"Mẹ không nghĩ con sẽ làm ra loại chuyện này đấy."
Tô Hữu Điềm cười gượng một tiếng, La Uyển Vân nói: "Con thật sự thích nam sinh kia?"
Tô Hữu Điềm trịnh trọng gật đầu.

La Uyển Vân thấy rất có hứng thú mà nhìn cô: "Lúc chủ nhiệm nói, mẹ còn có chút không tin, không nghĩ lại là thật.

Nhưng mà....!Muốn bắt được tâm của nam nhân, dã man như vậy là không được.

Nếu con muốn học cách dùng kĩ xảo...."

Tô Hữu Điềm không nghĩ bà không mắng mình mà ngược lại còn cổ vũ mình yêu sớm.

Tức khắc một lời khó nói hết mà nhìn bà: "Con muốn biết chuyện gì xảy ra sau đó? Rốt cuộc chủ nhiệm lớp đã nói như thế nào?"
La Uyển Vân cười: "Con có nhớ chú Vương vừa mới tới nhà chúng ta hôm trước không?"
Tô Hữu Điềm mặt nghệt ra mà lắc đầu.

La Uyển Vân uống một ngụm cháo: "Chú ấy làm ở Bộ Giáo dục."
Tô Hữu Điềm: "..."
Thứ hai, lúc Tô Hữu Điềm đến lớp, liền nhìn thấy một nam sinh cao kều đứng ở cửa phòng, cô ngẩng đầu:
"Cho tớ nhờ một lát."
Cao kều cúi đầu nhìn cô: "Thịnh Hạ, tớ có điều muốn nói với cậu."
Tô Hữu Điềm nhìn ánh mắt tránh né của hắn, còn có gương mặt không hiểu sao lại đỏ lên.

Đột nhiên nhớ ra người này là ai, còn không phải là người đã ném giấy cho cô, Cao Nhất Thành ư?
Ài, tình cảm thời thiếu niên......!
Cô thở dài một hơi, nói: "Sắp vào học rồi, có việc gì để về sau lại nói không được à?"
Cao Nhất Thành bướng bỉnh mà lắc đầu: "Không, có một câu tớ nghẹn trong lòng đã lâu, không nói bây giờ thì muộn mất."
Tô Hữu Điềm từ dưới nách của hắn nhìn thấy các bạn học đang hướng mắt về phía này, không khỏi cạn lời.

Cô nói: "Tớ không muốn nghe, sắp vào học rồi, cho tớ đi vào."
Cao Nhất Thành bướng bỉnh mà đứng tại chỗ.

Tô Hữu Điềm hơi nổi nóng, cô vừa định khom lưng chui qua thì lại nghe thấy một thanh âm lạnh băng:
"Tránh ra."
Tô Hữu Điềm sửng sốt, cô vừa quay đầu thì thấy Viên Duy một tay túm quai đeo cặp sách, mặt không biểu cảm mà nhìn họ.

Tô Hữu Điềm theo bản năng mà nghiêng mình.

Viên Duy túm cặp, nghiêng mình đi qua.

Cửa phòng học to như vậy nhưng Viên Duy cao lớn, một bên người đập vào bả vai của Tô Hữu Điềm.

Tô Hữu Điềm bị anh đập vào vai, không khỏi lui ra phía sau vài bước.

Cao Nhất Thành giữ chặt cô, nhìn bóng dáng Viên Duy đến đầu cũng chẳng thèm quay lại, khó chịu nói: "Loại người này cậu thích hắn ở chỗ nào?"
Tô Hữu Điềm đáp: "Tớ thích bộ dáng lạnh lẽo của hắn đối với tớ."
Cao Nhất Thành cứng đơ, hắn một lời khó nói hết mà nhìn Tô Hữu Điềm:
"Cậu thích loại hình như này?"
Tô Hữu Điềm trừng hắn một cái, nhìn phía xa tựa như có giáo viên đang đến thì chạy nhanh về chỗ ngồi.

Cao Nhất Thành trầm ngâm một chút rồi học bộ dáng lạnh mặt của Viên Duy, ngẩng cằm lên đi về chỗ.


Tô Hữu Điềm ngồi xong, bạn ngồi cùng bàn chọc chọc cô: "Này, sao thứ sáu cậu lại như thế, chủ nhiệm lớp chưa nói gì với cậu à?"
Tô Hữu Điềm lắc đầu, cô hỏi bạn cùng bàn: "Đúng rồi, chủ nhiệm lớp tên là gì nhỉ?"
Bạn ngồi cùng bàn Mã Tuệ nói: "Trí nhớ của cậu có vấn đề à, Trì Đức Thiệu!"
Cùng với tiếng ho nhẹ, chủ nhiệm lớp đi tới.

Tô Hữu Điềm vừa thấy người, liền kinh ngạc.

Chủ nhiệm lớp mặc áo sơ mi kẻ ô vuông, khoác áo khoác lông, chân đi giày thể thao, tay cầm thước gỗ dạy học đi đến.

Đầu ông ta chỉ có mấy cọng tóc giống như những khóm cây thủy sinh kiên cường, bất khuất, đón gió tung bay, vì chiếu cố mặt mũi của đỉnh đầu mà gian nan từ bên trái vươn sang che cho bên phải.

Tô Hữu Điềm nhìn chằm chằm cái bụng to đến mức chẳng thấy đai lưng đâu của ông thầy, không khỏi cảm thán: "Thật là...!Thiếu ăn..."
Đầu tiên Trì Đức Thiệu dùng cặp mắt nhỏ sắc bén nhìn thoáng qua toàn lớp.

Sau đó dùng thước gỗ gõ một cái trên mặt bàn.

Tô Hữu Điềm giật mình.

"Vào thứ sáu khi tôi không ở đây nghe nói trong lớp có người gây chuyện phải không?"
Tô Hữu Điềm không khỏi cảm thấy ông ta đang chọc ngoáy mình.

Không những cô mà cả những bạn học xung quanh cũng cảm thấy vậy, đều lặng im mà nghe Trì Đức Thiệu nói.

Trì Đức Thiệu nói: "Hôm nay tôi không dạy cho các anh chị một bài học thì các anh chị cho là tôi hiền rồi trèo lên đầu tôi ngồi đúng không?"
Tô Hữu Điềm yên lặng mà cúi đầu, hận không thể đem đầu nhét vào ngăn bàn.

Chỉ tiếc, ngăn bàn toàn là đồ trang điểm cùng các loại trang sức của Thịnh Hạ.


Cô không thể không đem đống sách ở trên bàn Mã Tuệ chuyển sang bàn mình khiến đống sách trên bàn cô lại cao hơn một tầng.

Trì Đức Thiệu hừ lạnh một tiếng: "Nếu các anh chị đã không cho tôi mặt mũi, vậy thì cũng đừng trách tôi ác!"
Tô Hữu Điềm cả kinh, đù mé, đây là muốn xử phạt về thể xác ư? Thước gỗ to như kia không biết cô chống đỡ được bao nhiêu cái nữa.

Không biết bây giờ nằm trên đất ăn vạ liệu còn kịp không?
Lúc này, liệu Viên Duy có còn nhận mẹ con cô nữa không?
Đối đầu với kẻ địch hùng mạnh như kia, khả năng cao anh sẽ giả chết đi....
Tô Hữu Điềm nhịn không nổi mà quay lại nhìn.

Viên Duy sắc mặt thờ ơ lạnh lùng.

Anh ngồi nghiêm chỉnh mà đọc sách.

Đột nhiên, tay anh cử động, từ trong ngăn bàn lôi ra một phong thư.

Tô Hữu Điềm nhìn phong thư màu hồng kia, nhịn không được mà cắn răng.

Vợ con tương lai sắp ngỏm củ tỏi rồi mà anh còn có tâm tình xem thư tình à?
Bỗng dưng tiếng của Trì Đức Thiệu vang lên như muốn bổ nứt đầu người:
"Nói em đấy! Viên Duy! Còn không mau đứng lên cho tôi đi!"
Tô Hữu Điềm: "...???".


Bình luận

Truyện đang đọc